Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1094: Là Cậu Quá Ngu Ngốc





- -----
Chương 1097: Là cậu quá ngu ngốc.

“Lâu rồi không gặp.”
Diêm Liệt nhìn thấy Cố Tù Quân liền nhướng mày một cái, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhẹ một đấm vào ngực anh ta, một cách gặp chào hỏi đặc biệt của những người đàn ông.
“Anh và Mặc Cảnh Thâm có quan hệ gì?”
“Cậu cảm thấy sao?”
“Đừng nói với tôi, cậu ấy là ông chủ của anh.”
“Hả, ngoài điều đó ra, cậu còn có cách giải thích nào khác không?”
Diêm Liệt cười cười.
Đây là điều không cần nói gì nữa rồi.
“Mặc Cảnh Thâm, anh là ông lớn rồi nhỉ!”
Sau khi biết được sự thật, Cố Tù Quân vô cùng tức giận, vung một nắm đấm thẳng về phía Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn một cái, giơ thẳng tay bóp chặt quả đấm: “Là cậu quá ngu ngốc, tôi có làm gì đâu.”
“Tôi...cậu...!”
Anh ta hất tay Mặc Cảnh Thâm ra, chỉ thẳng tay vào anh tức giận, gật gật đầu, đỏ mặt, nửa ngày cũng không nói ra cái nguyên do.
Phẫn nộ.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác giục nhã bị dè nén.
Nghĩ đến đã từng khinh thường Mặc Cảnh Thâm, nhìn Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt, cảm thấy có chút đau lòng.

Phải biết lúc đầu để sắp xếp Mộ Thiển lên đảo Vô Danh, đã phí rất nhiều sức lực, còn nghĩ rằng giấu Mộ Thiển đi rồi Mặc Cảnh Thâm mãi mãi không tìm được cô.
Bây giờ mới biết, là anh ta tự cho mình là đúng.
Trên đảo Vô Danh Diêm Liệt là người có quyền lực và tiếng nói nhất nơi đây, bây giờ mới biết, hóa ra Diêm Liệt là người của Mặc Cảnh Thâm.
Theo cách nghĩ này, chẳng khác nào, Mặc Cảnh Thâm chẳng phải là thế lực đằng sau lưng của Diêm Liệt sao.
“Anh đã sớm biết Mộ Thiển ở trên đảo Vô Danh sao?”
”Cậu ấy đương nhiên biết rồi.”
Không đợi Mặc Cảnh Thâm trả lời, Diêm Liệt đã nói trước một bước: “Không những như thế, mỗi lần cậu xuất hiện trên đảo Vô Danh này, cậu ấy đều biết.”
“Vậy...những lần để Thiển thực hiện nhiệm vụ thì sao?”
Đây chính là lần Mộ Thiển đang tiến hành thực hiện nhiệm vụ ám sát Tự Cận Ngôn.
Thực ra đó là một cơ hội thăm dò đối phương.
Diêm Liệt cười cười không nói lời nào.
Câu trả lời không cần phải nói.
Cố Tù Quân nghiến răng nghiến lợi, gật gật đầu, tức giận nhìn Mặc Cảnh Thâm chằm chằm, nửa cười nửa mếu.
Phẫn nộ.
Phẫn nộ không gì so sánh được, anh ta thậm chí còn không biết nên nói cái gì.
Cho dù nghĩ lại một chút rồi, nhưng vẫn có điều không hiểu: “Anh ở trên đảo Vô Danh, vậy tại sao vẫn để cô ấy bị thương?”
“Anh không tìm Thượng Quan Vân Miễu sao?”
Mặc Cảnh Thâm né tránh trả lời câu hỏi của Cố Tù Quân.
Khi đó bản thân anh biết rõ không còn nhiều thời gian nữa, mỗi lần để Mộ Thiển trên đảo Vô Danh luyện tập đều hy vọng cô ấy có thể nhanh chóng trưởng thành hơn, sớm học được thêm nhiều kỹ năng và phương pháp hơn, và biết cách tự bảo vệ mình.
Sau này cũng có thể khắc phục mọi khó khăn.

“Mặc Cảnh Thâm, chuyện này khi quay về tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Trong lòng anh ta cảm thấy xót xa, nhưng lại không phải là đối thủ của Mặc Cảnh Thâm, đành chịu buông bỏ không nói câu nào nữa.
Hai người đi tới cổng biệt thự, đám bảo vệ mở cổng lớn của biệt thự ra.
Bước vào trong, đi thẳng đến đại sảnh chính của biệt thự.
Trong đại sảnh rất yên tĩnh, hai người liếc nhìn trong phòng khách, ánh mắt dán vào hai người đang ngồi trên ghế sô pha.
Một người là Mặc Vân Kính, một người không ai khác là Thượng Quan Vân Miễu.
Cố Tù Quân đã gặp qua Mặc Vân Kính rất nhiều lần rồi, có thể nói rằng đã rất quen thuộc với ông ta.
Nhưng đối với Thượng Quan Vân Miễu lại vô cùng bỡ ngỡ.
Cô ta của hôm nay, tóc ngắn ngọn ngàng, gương mặt được chăm sóc kỹ càng có chút ửng hồng, nhìn rất trẻ, giữa hai lông mày toát lên khí khái anh hùng, cảm giác dáng vẻ hiên ngang.
Cả người không có vẻ ấm áp, dịu dàng của một người phụ nữ, nhưng ngược lại lại lại tỏ ra vẻ hiên ngang xuất sắc.
Mỗi lần gặp mặt cô ta, bộ dạng của cô ta đều khiến Cố Tù Quân có chút bất ngờ.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Vốn nghĩ rằng cô ta nên để tóc dài, trang điểm đậm lại là người phụ nữ khoan thai, mỹ lệ, kết quả hoàn toàn ngược lại.
“Các cậu đến rồi?”
Nhìn thấy hai người Mặc Cảnh Thâm và Cố Tù Quân lần lượt bước vào, Mặc Vân Kính đứng dậy, nói khá lịch sự: “Nào nào nào, mau qua đây ngồi đi.”
Ông ta chỉ chỉ vào chiếc ghế sô pha sau đó ánh mắt dán vào người Cố Tù Quân.

Mặc dù hai người không mấy hòa hợp, thậm chí Cố Tù Quân đối với ông ta có thái độ thù địch rất lớn, nhưng từ trong ánh mắt của Mặc Vân Kính vẫn có một loại tình cảm như cha con.
Đôi mắt u sầu đem theo một chút nét buồn.
Sâu trong đáy lòng của Mặc Vân Kính, cũng cảm thấy áy náy với Mộ Thiển và Cố Tù Quân.
“Tù Quân?”
Thượng Quan Vân Miễu nhìn thấy Cố Tù Quân, đứng dậy đi thẳng qua chỗ anh ta.
“Bà đứng lại!”
Người cô ta còn chưa chạm tới chỗ Cố Tù Quân, đã thấy Cố Tù Quân nhìn chằm chằm cô ta, quát lên một tiếng.
“Ta...”
.Thượng Quan Vân Miễu nhíu mày, thần sắc trên mặt có chút phức tạp, không thể đoán trước được.
“Con cái gì mà con? Tôi hỏi bà, thời gian gần đây bà đi đâu? Bây giờ bà đã quay lại Hải Thành rồi, tại sao không xuất hiện gặp mặt chúng tôi, bà có biết Thiển khổ bao nhiêu đau bao nhiêu không?”
Là một người anh trai, anh ta thực sự rất để bụng những chuyện của Mộ Thiển.
Mặc Cảnh Thâm đứng bên cạnh, đi thẳng đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, dường như không muốn tham gia vào cuộc tranh chấp của gia đình bọn họ.
Nói cho cùng, Mộ Thiển là con của Thượng Quan Vân Miễu và Mặc Vân Kính, bây giờ Mộ Thiển kết hôn rồi, bọn họ cũng tính là người một nhà.
Chỉ có điều, Mặc Cảnh Thâm với cô ta...dường như cũng không có cảm tình tốt là bao.
“Có những chuyện, ta không biết, ta cũng không có cách nào nói với con.”
“Đúng vậy, Tù Quân, cậu nên thông cảm cho cô ta.”
Mặc Cảnh Thâm thấy trên mặt Thượng Quan Vân Miễu có chút đáng thương, có chút đau lòng cho cô ta, liền nói giúp cô ta.
“Anh im mồm!”
Cố Tù Quân một lần nữa quát lên: “Tôi thông cảm cho cô ta? Tôi trái lại muốn hỏi, lúc tôi và Thiển hai người bị tội, ai thông cảm cho cô ấy? Cô ta hay là cậu?”
Anh ta chỉ tay vào hai người, hỏi chất vấn.
Qúa đáng rồi.
Trên thế giới này có bố mẹ nào như Thượng Quan Vân Miễu và Mặc Vân Kính không?
Sinh ra rồi không nuôi được, vậy sinh ra để làm gì?

“Ta biết Thiển là một nha đầu rất đáng thương.

Nhưng đó là số phận, con bé là chủ nhân tương lai của gia tộc nhà họ Ẩn, có một số chuyện nhất định phải vượt qua.

Nếu không, sau này làm sao có thể gánh vác những chuyện lớn, con bé sao có thể làm được?”
“Phì!”
Cố Tù Quân tâm trạng không tốt không nhịn được chửi thề: “Số phận cái gì, số phận cái rắm! Bà nói cô ấy làm chủ nhân thì là chủ nhân à, đã có sự đồng ý của cô ấy chưa? Đã nghĩ qua cô ấy có đồng ý hay không chưa? Xem xem những ngày cô ấy còn trẻ, nhìn bây giờ xem, bà căn bản chỉ là tự sắp đặt! Cả thiên hạ này tìm không thấy người nào vô tình như hai người!”
“Con im mồm cho ta!”
Cố Tù Quân vừa nói xong những lời đó, Mặc Vân Kính giận dữ quát lên một tiếng.
Sau đó đến ôm Thượng Quan Vân Miễu vào lòng, một tay ôm sau đầu cô ta, một tay kia vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Uyển Nhi, đừng tức giận, Tù Quân chỉ là một đứa trẻ, nói những lời không biết nặng nhẹ.”
Thượng Quan Vân Miễu nép vào vòng tay của Mặc Vân Kính, vùi đầu vào ngực ông ta, không nói lời nào, nhưng từ dáng vẻ run rẩy của cô ta có thể thấy rằng, bị tức giận không nhẹ, trong lòng đã rất buồn.
“Đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi, thấy mà buồn nôn.

Mặc Vân Kính, bản thân ông đã có nhà có vợ rồi, bây giờ lại ôm Thượng Quan Vân Miễu như vậy là sao?”
Mặc Vân Kính là đứa trẻ được ông chủ nhà họ Mặc nhận nuôi, bao nhiêu năm nay ở nhà họ Mặc mà nói là người hiền lành trung thực, là người nhút nhát, là đồ bỏ đi.
Đã chia tay với Thượng Quan Vân Miễu rất nhiều năm trước rồi, đột nhiên bây giờ hai người lại ôm ôm ấp ấp, thật là...buồn nôn!
“Ông chủ, cậu chủ, mọi người muốn uống chút..., có khách sao.

Cảnh Thâm đến sao?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Cố Tù Quân vừa nghĩ đến vợ của Mặc Vân Kính, liền thấy ngoài cửa phòng khách có một người khác bước vào..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.