Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1076: Hai Trăm Tám Mươi Tỷ Tiền Chuộc





Sáng sớm hôm sau, Thích Ngôn Thương và Phương Nhu vội vã ra ngoài tìm ai đó.
Mộ Thiển nhờ Trần Tương giúp chăm sóc bọn trẻ và đi ra ngoài với Mặc Cảnh Thâm.
Ngày hôm qua đã tìm kiếm từ trong ra ngoài trên Đường Phong Hoa, nếu không tìm thấy thì hôm nay không cần tìm lại nữa.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm tự đi sắp xếp người của mình, phân tán và mở rộng phạm vi để tìm những vị trí có khả năng.
Đột nhiên, Phương Nhu gọi đến, Mộ Thiển trả lời.
“Mộ Thiển, những kẻ bắt cóc đã gọi điện, yêu cầu tiền chuộc.”
Phương Nhu trầm giọng nói, Mộ Thiển rất vui khi nghe được điều này.
“Thật không? Vậy thì trước tiên chúng ta hãy quay trở lại biệt thự Ngư Cảnh, thảo luận chi tiết vấn đề.”
Cúp điện thoại, Mặc Cảnh Thâm cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị xong.
“Đi thôi, cuối cùng cũng có tin tức tốt.”
Mộ Thiển cười nhẹ, niềm hy vọng vẫn còn đó, nó không bị dập tắt.
Khi cả hai vội vã trở về biệt thự, Thích Ngôn Thương và Phương Nhu vẫn chưa quay về.
Sau khi đợi khoảng mười phút, Thích Ngôn Thương và Phương Nhu quay lại.
“Làm sao lâu vậy?” Mộ Thiển lo lắng hỏi.
Phương Nhu khác với sự tuyệt vọng của ngày hôm qua, khuôn mặt cô ấy hồng hào và phấn khích, căng thẳng không thể nói được.
“Cảnh sát đều ở đây, anh bảo Phương Nhu giả vờ chóng mặt sau đó quay lại.”
Trước đây họ đã lo lắng và báo cảnh sát, nhưng bây giờ bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, họ lo rằng nếu cảnh sát xuất hiện, sẽ chọc giận đối phương.
Đưa tiền, chỉ cần Tiểu Thang Viên được bình an vô sự thì cũng xứng đáng.
“Được rồi, bên kia yêu cầu cái gì?” Mộ Thiển trầm giọng hỏi.
“Anh cả, bên kia muốn hai trăm tám mươi tỷ, trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy.

Anh cho tôi mượn trước…”

Vẻ mặt nghiêm túc của Thích Ngôn Thương lộ ra vẻ khẩn cầu, có chút xấu hổ nói.
“Được.”
Mặc Cảnh Thâm không nói gì với anh ta, mà là đồng ý trực tiếp.
Cả Thích Ngôn Thương và Phương Nhu đều lộ ra vẻ mặt cảm kích, đặc biệt là Phương Nhu, với những giọt nước mắt đầy phấn khích.
“Cám ơn anh cả, tôi...!tôi thật sự…”
Cô ấy xúc động không nói nên lời, Mộ Thiển ở bên cạnh vỗ vai cô ấy.
“Đừng lo lắng, bên kia nếu đã ra mặt, chúng ta nhất định sẽ giúp chị.

Tiểu Thang Viên nhất định sẽ quay về.”
Phương Nhu mạnh mẽ gật đầu: “Ừm, chị biết rồi, sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại.”
Mộ Thiển gọi điện cho nhóm quản lý tài sản của Mặc Cảnh Thâm, để bên kia giúp gom hai trăm tám mươi tỷ tiền mặt, sau đó chờ tin tức tiếp theo của bên kia.
Có tin tức của Tiểu Thang Viên, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, dù bên kia đến đòi tiền chuộc, nhưng điều này cũng chứng tỏ, Tiểu Thang Viên vẫn bình an vô sự.
Kết quả này khiến mọi người vô cùng cảm kích.
.....
Trong thư phòng.
Thích Ngôn Thương, Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm đã ngồi vào chỗ của họ, sương trắng bay lên trên khay trà trước mặt họ.
“Thương Ngôn, chuyện lần này anh có suy nghĩ gì không?”
Tiểu Thang Viên đột nhiên bị bắt cóc, qua một ngày mới đòi tiền chuộc, bọn họ đã ở trung tâm thương mại đã lâu, cảm thấy chuyện này có điều không ổn.
Lúc này Thích Ngôn Thương cũng không có may mắn và tự nhiên ở bên ngoài, vẻ mặt căng thẳng, trên người mang theo hơi thở nguy hiểm.
“Kỳ lạ.”
Bằng hai từ đơn giản, đã tiết lộ của vấn đề.
Mặc Cảnh Thâm gật đầu.
“Không sai, thật kỳ lạ.”
Cố Khinh Nhiễm xua tay, không đồng ý với lời nói của họ.
“Bất kể là vấn đề gì, có thể thuận lợi đem đứa trẻ trở về là tốt rồi.”
Anh ta không muốn suy đoán quá nhiều, nếu một người đoán sai thì sao?
“Đúng vậy, có thể thuận lợi đưa đứa trẻ trở về, cái gì cũng có thể không tính toán, sợ thì sợ…”
Lời nói của Thích Ngôn Thương còn chưa xong, trong lòng mọi người đều có những cảm xúc khác nhau.
“Lực lượng của chúng tôi cố gắng tìm kiếm, không tìm ra bên kia là ai, sợ rằng không thể dễ dàng.”
Mặc Cảnh Thâm mím môi thở dài, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia lạnh lẽo.
“Sẽ không.

Anh không muốn miệng quạ.”
Cố Khinh Nhiễm trong lòng hoảng sợ một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của hai người, thấy cả hai mặt đều nghiêm túc, không muốn tin cũng không được.
“Vậy phải làm sao?”
Nếu đã biết chuyện có một vấn đề, hãy nghĩ cách giải quyết.
Thích Ngôn Thương và Mặc Cảnh Thâm đều đồng thời ngẩng đầu lên, vô tôi nhìn Cố Khinh Nhiễm.
“Làm thế nào để giải quyết?”
Khi câu hỏi được đưa ra, Cố Khinh Nhiễm ngay lập tức bị hỏi.

“Bên kia đã có thể cướp người từ tay tôi.

Mặc dù tình hình lúc đó thực sự phức tạp, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng bản lĩnh của bên kia không thua kém tôi là mấy.”
“Có thể mời được người có bản lĩnh như vậy, kéo dài một ngày mà chỉ muốn hai trăm tám mươi tỷ tiền chuộc khiến tôi rất bất an.”
Thích Ngôn Thương không nói những lời này, trong lòng dồn nén tất cả mọi chuyện, sau một ngày tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm.
“Đúng vậy, hai trăm tám mươi tỷ tiền chuộc có vẻ nhiều, nhưng chúng ta phong tỏa hiện trường càng nhanh càng tốt, đối phương biến mất không tung tích.

Tốc độ phản ứng nhanh và sắc bén như vậy chắc chắn là xã hội đen nổi tiếng quốc tế.

Một nhân vật xuất hiện một lần như vậy, chỉ cần hai trăm tám mươi tỷ sao?”.

Ngôn Tình Ngược
Cố Khinh Nhiễm lúc này cũng bắt đầu suy nghĩ, quả thực có rất nhiều nghi vấn.
“Vì vậy, tôi lo lắng rằng sẽ xảy ra sự cố.”
Mặc Cảnh Thâm giơ tay gõ bàn trà, hai mắt sáng lên nhìn Thích Ngôn Thương.
“Chẳng lẽ đối phương không phải xã hội đen, mà là liên quan đến bộ phận giải ngũ sao?”
Thích Ngôn Thương nghe câu hỏi này, lắc đầu cười khổ.
“Tôi không biết, tôi đã hỏi ông nội, ông ấy nói sẽ giúp tôi thăm dò, nhưng bảo tôi đừng ôm quá nhiều hy vọng.”
“Ông cụ Thích không có cảm xúc như vậy?”
Nhà họ Thích đừng nói không có năng lực, vẫn có thể lấy được một số tin tức từ quân đội hoặc các bộ phận liên quan.
Nhưng ông cụ Thích nói Thích Ngôn Thương không nên ôm hy vọng, điều đó có nghĩa là ông không muốn can thiệp.
Thích Ngôn Thương cười khổ, trên mặt tràn đầy mệt mỏi bất lực.
Sự khó khăn và bất lực của anh ta đều không thể hiện ra cho hương Nhu nhìn thấy, nếu biết chuyện, cô ấy thực sự sẽ không thể chịu đựng được.
Thích Ngôn Thương không ngờ rằng ông cụ Thích sẽ nhẫn tâm như vậy.
Điện thoại reo.

Thích Ngôn Thương cầm điện thoại lên nhìn, ngạc nhiên liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm, sau đó cầm điện thoại lên bấm rảnh tay.


N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
“Ông nội.”
Người gọi là ông cụ Thích.
“Ừ, tìm thấy con chưa?”
Giọng nói khàn khàn đặc sệt của ông vụ Thích vang lên, tràn đầy uy nghiêm: “Chưa, bọn bắt cóc gọi điện đòi hai trăm tám mươi tỷ tiền chuộc.”
Giọng Thích Ngôn Thương trầm thấp, lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Hai trăm tám mươi tỷ, cháu đến nhà lấy đi, chuyện cháu nhờ ta hỏi, không có tin tức gì.” Câu nói của ông cụ Thích khiến cả ba người có mặt đều kinh ngạc, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Cảm ơn ông nội, nhưng ông nội, ông có biết gần đây Hà Thành có xã hội đen ra vào gì không?”
Thích Ngôn Thương nheo mắt, ánh mắt lóe lên.
“Cháu thực sự nghĩ rằng ông nội là người toàn năng sao? Ta chỉ là một ông già yếu kém.

Người ta nể mặt có thể cho biết tin tức.

Người ta không nể mặt, ta chỉ là người lạ.”
Ông cụ Thích nói xong, cũng không đợi Thích Ngôn Thương nói gì, trực tiếp cúp máy.”
“Có gì đó không đúng.”
Mặc Cảnh Thâm đang cầm tách trà, một tay xoa xoa tách trà, ánh mắt lóe lên.

Màn đêm bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, không nhìn thấy một vì sao, khiến người ta không thể nhìn ra một chút ánh sáng..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.