Mộc Trạch Uyên nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của cô rồi vui vẻ tiếp nhận ánh mắt ghen ghét từ 4 tên bạn tốt. Nhìn đến ánh mắt phẫn hận của mấy tên này thì mặt mày anh ngay lập tức hớn hở.
Sau bữa cơm trưa chính là khoảng thời gian mà Mạc Nghiên mong chờ nhất. Cô đắm chìm ở dưới ánh nắng ấm áp và nheo lại đôi mắt hưởng thụ không gian yên tĩnh này. Điều đáng tiếc chính là trong lòng ngực khuyết thiếu Lẫm Lẫm tròn vo. Với lại có thêm nhiều mấy người khách không mời mà đến. Mạc Nghiên không hề tức giận nhìn mấy người đàn ông xong rồi bắt đầu giải quyết công việc đã tích lũy hồi lâu của mình.
“Haha…” Người đàn ông phát ra tiếng cười khẽ. Tiếng cười vừa gợi cảm lại vừa khàn khàn làm người nghe xong nhịn không được mà tâm ngứa.
Trong Tây Uyển yên tĩnh truyền đến tiếng sàn sạt do lật xem xấp giấy tờ. Mạc Nghiên mềm nhũn thân mình như không có xương mà nằm liệt trên ghế, thỉnh thoảng còn liếc nhìn sườn mặt của người đàn ông. Có câu nói rằng người đàn ông khi nghiêm túc làm việc thì cũng là lúc có mị lực nhất. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một cổ tự tin cùng khí phách.
Bỗng chốc, một giọng nói vang lên ở bên tai cô: “Chảy nước miếng kìa…”
Mạc Nghiên theo bản năng chùi chùi cánh môi. Chỉ trong chốc lát, da thịt trắng nõn như gốm sứ nhiễm màu ửng đỏ. ”Tiêu Mục Thần!” Cặp mắt kia hừng hực ngọn lửa và sáng ngời nhiếp lòng người giống như chỉ cần hơi lơ đãng thì liền sẽ bị câu hồn đi.
5 người đàn ông hài hước mà nhìn cô, đáy mắt đều hàm chứa nồng đậm cưng chiều cùng ý cười. Mới nãy đã liền cảm giác được tầm mắt chuyên chú của bé con. Thấy đôi mắt sững sờ của cô khi nhìn bọn anh thì bọn anh liền cảm thấy có chút buồn cười. Bởi vì thấy đáng yêu nên liền mở miệng đùa cô một phen.
“Ân…?” Giọng điệu giàu có từ tính làm người cảm thấy hơi hơi tê dại, ngón cái yêu thương mà mơn trớn khóe môi cô rồi bất chợt dán ngón tay cái lên môi mỏng của anh, đầu lưỡi mờ ám mà liếm qua lòng bàn tay cô xong tà khí mà nhướng con ngươi.
“Nhanh làm việc đi, cẩn thận vụ án của anh bị thổi bay….” Mạc Nghiên giận mắng để che dấu bộ dáng ngượng ngùng của mình.
“Cũng không thiếu cái này, Nghiên Nhi đừng lo lắng, anh nuôi nổi em mà!” Tiêu Mục Thần ôn nhu nói, bàn tay to vỗ vỗ mái tóc mềm mại đang xoã tung, vuốt vuốt lông cô. Thật muốn ôm bé con nhỏ xinh vào trong lòng ngực a ~
Mạc Nghiên hếch cằm hừ nhẹ: “Em tự nuôi được bản thân mình!” Thật giống bé mèo con. Nhìn bộ dáng ngạo kiều kia, anh chỉ nghĩ không ngừng đùa cô và làm cô khí tạc mao (giận xù lông) xong sau đó thì sờ sờ trấn an cô.
“Thật trùng hợp, phần lớn lương thưởng của anh đều đã cầm đi để đầu tư địa ốc, trên người cũng không còn thừa bao nhiêu tiền, Nghiên Nhi nguyện ý nuôi anh không?” Cung Kỳ Diệp cúi đầu lục lọi rồi lấy sổ tiết kiệm của bản thân ra để chứng minh ”gia sản” của mình.
Đúng là lừa người ta! Một người đường đường là Thượng tướng thì sao có thể không có tiền? Cầm đi đầu tư là để thu lợi nhuận trong tương lai, đó là 1 trong những kế hoạch để thu cả vốn lẫn lãi, mà cái này thì chỉ có tăng chứ không có giảm được không? Nói dối mà cũng không chuẩn bị bản thảo, cái này cũng chỉ có thể lừa Nghiên Nhi. Chỉ có thể nói cô quá ngây thơ rồi….
Mạc Nghiên có chút hồ nghi nhìn Cung Kỳ Diệp, bộ dạng thành khẩn kia cũng không giống như đang gạt người, nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tuy đáy lòng có chút không cam nguyện nhưng lại cảm thấy anh cũng có chút đáng thương nên đành khô cằn nói: ”Tạm thời sẽ nuôi anh đến khi có tiền lương tháng sau a…”
“Thật không khéo chính là tiền lương của bọn anh mỗi năm phát một lần, không thể ứng trước. Với lại tiền lương mới phát mấy ngày trước đó đẫ bị anh cầm đi đầu tư hết.” Ý trong lời nói chính là phải nuôi anh suốt một năm. Người đàn ông mặt không đỏ khí không suyễn nói ra những lời này mà cũng không sợ những người khác vạch trần lời nói dối của mình.
Mạc Nghiên buồn rầu mà nhíu mi. Cô nghi hoặc nhìn 4 người đàn ông còn lại, vốn tưởng rằng sẽ có người đứng ra nói gì đó nhưng lại không ngờ rằng bọn họ đều nghiêm túc gật đầu với cô.
“Vậy được rồi…”
Cứ như vậy, Mạc Nghiên lại ngây ngốc bán bản thân mình đi mà không hề biết.