"Anh chắc là nó sẽ không cắn người chứ?" Trên mặt Mạc Nghiên hiện chút chần chờ nhìn Bạch Túc nằm cách đó không xa.
"Sẽ không, nếu nó dám cắn em thì anh sẽ nấu nó thành canh xương sườn." Diệp Hàn Ngự vỗ vỗ đầu hổ, cánh môi cười cười.
Bàn tay mềm từ từ sờ lên Bạch Túc, mao nhung ấm áp khiến trong lòng cô hòa tan thành một mảnh, đôi mắt ngân ngấn nước ôn nhu nhìn nó. Con ngươi xanh thẳm lười biếng nâng lên, mí mắt theo sau khép lại, Bạch Túc tùy ý để Mạc Nghiên sờ loạn ở trên người nó.
"Vậy hổ con đâu, tên gọi là gì?"
"Lẫm Lẫm." Diệp Hàn Ngự tóm lấy cổ của hổ con rồi nhẹ nhàng đặt ở trong lòng ngực của Mạc Nghiên và sử dụng tay bịt miệng nó lại vì chỉ sợ nếu không cẩn thận thì nó sẽ coi cô như đồ ăn.
"Là muốn để nó từ từ thói quen mùi hương của tôi sao?" Nhìn hổ con nhỏ xinh trong lòng ngực nhưng vẫn không mất vẻ uy phong của mình, Mạc Nghiên không ngừng vỗ về đầu nó, đáy mắt tràn đầy sủng ái.
Đáy mắt của Diệp Hàn Ngự lướt qua sự mềm mại: "Đúng vậy... Lẫm Lẫm, ngoan một chút, không được phép loạn cắn người!" Mắt đen nhìn chăm chú hổ con, trên người anh phát ra hơi thở áp bách. Thấy nó ngoan ngoãn nheo mắt lam, Diệp Hàn Ngự liền chậm rãi buông tay ra, từ thân mình căng chặt là có thể nhìn ra anh vẫn không dám dễ dàng nới lỏng phòng bị.
"Lẫm Lẫm, mày ngoan quá!" Mạc Nghiên không thể kháng cự nổi đôi mắt lam trìu mến của nó, cô nhẹ nhàng ôm nó vào trong ngực.
"Xem ra Nghiên Nhi không sợ." Diệp Hàn Ngự nhìn bé con hưng phấn rồi nói. "À mà... Nghiên Nhi sẽ tới Hội đấu giá chứ?"
"Hội đấu giá?" Mạc Nghiên nghi hoặc ngẩng đầu nhưng ngay sau đó, cô lập tức liền nhớ ra Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh trước khi xuất ngoại đã từng thảo luận về Hội đấu giá này, tất cả nhân vật có danh tiếng trong các gia tộc lớn đều sẽ xuất hiện tại sự kiện này. "Sẽ đi, mà sao thế?"
"Chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi, còn bác trai bác gái thì sao?"
"Ừm... Tôi sẽ thay mặt nhà họ Mạc tới tham dự, còn để ba mẹ nghỉ ngơi thật tốt a." Mạc Nghiên đạm cười.
"Vậy không biết, anh có vinh hạnh được mời Nghiên Nhi cùng đi hay không?!" Mắt đen tẩm cười, năm ngón tay khép lại. Sau khi tự hỏi bản thân một chốc, Mạc Nghiên liền đặt tay vào trong tay anh và trả lời: "Được chứ!"
Khuôn mặt tuấn tú treo tươi cười, cánh môi không che dấu được niềm sung sướng nơi đáy lòng. Anh cúi người mềm nhẹ hôn lên môi đỏ của cô. Hương thơm trong khoang miệng cô làm anh mê muội, lưỡi dài chậm rãi luồn vào trong và khiêu khích, mắt đen sâu thẳm không thấy đáy chứa đầy tình yêu nhìn thủy mắt của cô.
Nụ hôn bất ngờ của Diệp Hàn Ngự khiến cô có chút kinh hô nhưng ngay lập tức bị nồng đậm tình yêu nơi đáy mắt anh hòa tan, triền miên hôn sâu làm cô nhịn không được mà vòng đôi tay lên cổ anh, dục vọng nhanh chóng bùng nổ, môi mềm ấm áp ướt nóng yêu thương hôn nhẹ lên trán cô, cả gương mặt và môi đỏ: "Nghiên Nhi..."
"Từ từ..." Mạc Nghiên ngăn chặn tay trái đang định mò xuống dưới của anh, hai mắt mê mang trừng người đàn ông, cánh môi sưng đỏ làm người ta muốn cắn một ngụm.
"Vậy để anh ôm một chốc được không... Ân?" Giọng nói khàn khàn gợi cảm kèm chút ẩn nhẫn, cái trán lấm tấm mồ hôi mỏng nhưng đáy mắt toàn là vô hạn cưng chiều. Thấy cô không hề cự tuyệt, anh liền đem ôm cô vào trong lòng ngực. Còn Lẫm Lẫm thì bị anh ném qua bên chỗ Bạch Túc. "Hình như đã lâu chưa được ôm em thế này... Làm sao bây giờ a... Ôm mãi không đủ..." Bàn tay nhẹ vén lên sợi tóc của cô, mùi hương thơm ngát làm anh quyến luyến không thôi.
"Quá khoa trương... Aizz..." Mạc Nghiên liếc anh, khóe miệng treo tươi cười bất đắc dĩ. Cô ngẩng đầu in lên môi anh một nụ hôn, trên mặt mày toát ra chút ít tình yêu và nhu hòa. Toàn bộ biểu hiện của Mạc Nghiên bị Diệp Hàn Ngự thu vào đáy mắt, mắt đen kinh hỉ nhìn cô, đôi tay ôm chặt eo cô, đôi môi không ngừng hấp thu mật ngọt trong khoang miệng cô.
Bạch Túc nhìn hai người một chốc rồi sau đó chậm rãi cúi đầu xuống nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời còn dùng móng vuốt đè Lẫm Lẫm lại không cho nó tùy ý chạy loạn quấy rầy hai người.