“Nhóc con… Đừng lo lắng, có anh ở đây.” Áo khoác trang nhã bao vây lấy dáng người to lớn, Sở Cẩn Húc kéo mũ xuống che nửa mặt rồi cẩn thận quan sát người đến người đi hai bên trái phải.
Mạc Nghiên đeo kính đen quê mùa, hoàn toàn che lấp đôi mắt long lanh ngập nước, váy dài rộng thùng thình không ngừng uốn lượn theo từng bước đi của cô. “Ừm… May mắn là chúng ta đã vào được đây… À đúng rồi, anh Húc, nếu bọn họ tra xét ảnh chụp trên hộ chiếu thì phải làm như thế nào?”
“Em không cần lo lắng việc này, người giúp chúng ta thẩm tra xuất cảnh là do anh xếp vào. Nếu như thật sự bị tra ra thì còn phải mất một khoảng thời gian, đếm khi đó thì chúng ta đã lên máy bay rồi… Cẩn thận một chút, tránh camere theo dõi.” Sở Cẩn Húc nhếch môi đạm cười rồi hơi nghiêng người che chắn thân mình nhỏ xinh của Mạc Nghiên. Nếu nhìn từ xa thì hắn và cô giống như một cặp người yêu ngọt ngào. “Cách thời gian đăng ký còn 5 phút đồng hồ, cố chịu thêm một chốc là được rồi!”
Mạc Nghiên nghi hoặc dò hỏi. “Dạ… À mà tại sao chúng ta lại phải lên máy bay cũ a? Bọn họ đã bày ra nghiêm mật quản chế ở sân bay, sao chúng ta không thay đổi thành đi xe lửa.”
“Nhóc con ngốc, 5 tên đó chắc sẽ sắp xếp người ở mỗi một nhà ga, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất… Biết tại sao tất cả vé anh mua đều có địa điểm đến là Châu Âu không? Bởi vì bọn họ biết em nhất định sẽ bay sang Pháp, hiện tại mà nói thì Đông Á là nơi an toàn nhất.” Mắt đen hàm chứa nồng đậm bất đắc dĩ và sủng nịch nhưng từ thân mình căng chặt thì có thể biết hắn sớm đã chuẩn bị xong xuôi tất cả.
“Ngô… Cũng đúng, anh Húc, thực xin lỗi… Em mang nhiều phiền toái đến cho anh…” Trong đôi mắt ngập nước chứa đầy lời xin lỗi làm lòng người giống như bị nhéo đau.
Sở Cẩn Húc trừng mắt nhìn cô và nói: “Giữa người nhà với nhau thì không cần nói xin lỗi.”
“Xin chào tất cả hành khách đi chuyến bay 259 của hãng hàng không XX, mời mọi người tiến về chỗ soát vé…”
Là thông báo của chuyến bay cô và Sở Cẩn Húc chọn.
- - - - - -
“Có bất kỳ tin tức nào không?” Tư Đồ Dịch bực bội rống giận với người ở đầu bên kia điện thoại. ”Không có? Tiếp tục tìm cho tôi.”
Cung Kỳ Diệp vắt hai tay trước ngực, con ngươi sắc bén trói chặt ở trên người Tổng giám đốc của sân bay. “Đều đã hỏi qua tất cả những nhân viên xử lý việc xuất cảnh rồi sao?”
“Dạ… Đúng vậy…” Khí thế cường đại trên người Cung Kỳ Diệp gần như làm hắn thở không nổi.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy, chủ tịch, bên ngoài có một nhân viên ở sân bay nói từng nhìn thấy Mạc Nghiên tiểu thư…” Một tên đàn ông mặc vest đen khom người báo cáo với 5 người đàn ông.
Mắt xanh sau thấu kính co rút lại, trên mặt nhìn như bình tĩnh nhưng từ bàn tay khẽ run của anh thì có thể nhìn ra đáy lòng anh đang khẩn trương: “Mau cho hắn ta tiến vào…”
Tên nhân viên vừa mới mở cửa ra thì liền nhìn thấy 5 người đàn ông cao lớn anh tuấn ở trong đám người, sự to gan trong ngày thường hoàn toàn biến mất, hắn ta nói chuyện có chút khẩn trương: “Chào… Chào các ngài.”
“Mau nói cho tôi biết những gì mà cậu nhìn thấy.”
Tiêu Mục Thần vắt chéo hai chân lên nhau, khí phách phát ra từ trong xương cốt của anh khiến tên nhân viên kể lại tất cả những gì mình thấy trước đó, không dám giấu diếm.
“Tôi nhìn thấy bạn đồng nghiệp ở quầy bên cạnh có quét qua ảnh chụp của hai vị hành khách này nhưng… Bạn đồng nghiệp kia nói có việc phải rời khỏi một chút, sau đó, tôi liền không thấy hắn ta trở về… Mà tôi cũng trùng hợp nghe thấy Quản lý nói Tổng giám đốc đang tìm hai người này… Vậy nên tôi mới nhanh chóng chạy tới đây tìm các ngài…”
“Nga! Quản lý đúng không? Kêu hắn ta tới đây.” Diệp Hàn Ngự hơi nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh.
Người đàn ông ăn mặc tây trang phẳng phiu với gương mặt lạnh lùng ít cười nói. “Thật ngại quá, nghe bảo các ngài tìm tôi…”
Diệp Hàn Ngự phất vạt áo xong chỉ chờ hắn mở miệng: “Tên nhân viên này nói là lúc nãy có nhìn thấy người mà bọn tôi muốn tìm, vậy sao cậu lại nói không có… Đây là có chuyện gì?”
“Chúng tôi đã rà soát cũng như quét lại toàn bộ ảnh chụp trên hộ chiếu trong máy tính và xác định không có hai người mà các ngài muốn tìm.”
Tư Đồ Dịch trầm tư một lúc rồi chậm rãi mở miệng hỏi tên nhân viên: “Khoan đã… Cậu nói là có nhìn thấy hai người họ, vậy cậu còn nhớ rõ họ tên của họ là gì không?”
“Ách… Tôi không chắc về vụ này lắm… Nhưng tôi nhớ là người đàn ông kia có kêu tên của cô gái… Hình như kêu… Kêu… Lâm Vũ Vi… Tôi chắc chắn là tên này.”
Bung lụa đy muahaha >< xem tỷ có bị bắt không nhé ><