Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1381: 1381




Hoá ra!
Khi Từ Hữu Dung theo học ngành y ở nước ngoài, cô ấy đã chú ý đến tình thế phát triển ở trong nước, vì vậy khi biết An Nam xuất hiện một vị thần y Lâm, đã khiến cho các bác sĩ nổi tiếng ở phương Tây chịu thua vì yếu thế và phục hưng An Nam.

Nên cô ấy đã xem thần y Lâm chính là thần tượng của mình!
Trong mắt cô ấy, chỉ có một người đàn ông khí phách như vậy mới có thể gọi là đàn ông thực thụ!
Vì vậy, lúc này cô ấy nhận lời mời trở về,.một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là hy vọng mình có thể được đến gần thần tượng hơn một chút.

Nhưng cô ấy không biết rằng thần tượng mà cô đang nghĩ đến lại chính là em rể mà cô ấy luôn khinh thường kia!
Nhìn thấy tấm chân tình của Từ Hữu Dung, Trương Hà Quân không đành lòng từ chối mà nói: "Tôi có thể giúp cô tiến vào, nhưng thần y Lâm là thần long luôn thấy đầu không thấy đuôi, tôi cũng tạm thời không tìm được, có lẽ cần phải mất một khoảng thời gian mới tìm ra được!"
Trương Hà Quân vẫn không rõ mối quan hệ giữa Lâm Thiệu Huy và Từ Hữu Dung là gì, vì vậy anh ta cần phải đi gặp Lâm Thiệu Huy xin chỉ thị rồi mới lại có thể nói tiếp.

Nghe những lời!
Vẻ mặt của Từ Hữu Dung đột nhiên trở nên có chút mất mác, nhưng vì Trương Hà Quân đã đồng ý nên việc được gặp thần tượng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.


Khi Từ Hữu Dung bước ra khỏi phòng phỏng vấn, trên mặt cô ấy tràn đầy nụ cười, có thể nói là tràn đầy gió xuân.

Đã đăng ký thành công để trở thành quản lý và có đủ tư cách để gặp lại thần tượng của mình.

Cô ước rằng mình sẽ thức dậy sau giấc ngủ đêm nay.

Chỉ là!
Lúc này mới ra khỏi dược phẩm Hoa Liên, tâm trạng vốn đang tốt đẹp của Từ Hữu Dung bỗng trở nên tồi tệ đến tột đỉnh.

Bởi vì cô ấy đã nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào thành xe, chán ghét đến vô cùng!
Lâm Thiệu Huy!
Đối với người đàn ông này, Từ Hữu Dung nhìn như thế nào cũng thấy thật không vừa mắt mà!
Một người đàn ông có tay có chân, thế nhưng lại dựa vào việc ăn bám phụ nữ để sống qua ngày, để vợ đi bên ngoài chịu khó chịu khổ, còn bản thân mình thì lại ở nhà hưởng thụ như thế kia!
Sau khi bị phanh phui, anh thế mà lại vẫn cho rằng mình đã đóng góp rất nhiều, thậm chí còn cho rằng sở dĩ người vợ mình có được mọi thứ như ngày hôm nay đều là nhờ công lao của mình.

Thật là kinh tởm!
"Tại sao anh vẫn còn ở nơi đây thế hả? Không phải là đã bảo anh cút đi rồi hay sao?"
Từ Hữu Dung sải bước đến, lời cô ấy nói ra với một giọng điệu không hề thân thiện.

Lâm Thiệu Huy không khỏi âm thầm tặc lưỡi, nếu không phải Bạch Tố Y yêu cầu, có quỷ mới nguyện ý ở lại đây mà làm nô lệ cho cô thoả ý sai sử.

Anh chỉ muốn giải thích, nhưng Từ Hữu Dung lại hoàn toàn không cho anh cơ hội này, cô ấy kéo cửa xe rồi ngồi vào, đồng thời ra lệnh cho Lâm Thiệu Huy: "Mau lên xe đi, tôi không muốn đồng nghiệp mới biết tôi và kẻ ăn bám phụ nữ như anh đang ở cùng nhau."
Lâm Thiệu Huy nở một nụ cười gượng gạo, miệng của người phụ nữ này thật đúng là ở bất cứ chỗ nào cũng đều thật chanh chua.

Hai bên vào trong một quán ăn, nhưng thay vì nói nó là quán ăn thì nói nó trông giống như một biệt thự đúng hơn là một nhà hàng!

Trên thực tế, đây đúng là một dinh thự, từng là nơi ở của dòng họ Bối Lặc nhưng sau đó được mua lại với giá cao và trở thành một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Mà người trả tiền cho việc mua lại đương nhiên chính là dược phẩm Hoa Liên.

Nơi đây có thể nói là đã trở thành nhà ăn của dược phẩm Hoa Liên, nhân viên ở chỗ này có thể được giảm giá hai mươi phần trăm khi tiêu dùng tại đây!
"Nơi này tên là Thính Triều Các, nếu không có tôi, chỉ sợ rằng cả đời này của anh không đủ tư cách đến đây để ăn tối!"
"Đây chính là sự chênh lệch giữa anh và những người như chúng tôi!"
Từ Hữu Dung nói một cách như kẻ từ trên cao nhìn xuống, cô ấy muốn dùng điều này để khiến Lâm Thiệu Huy biết khó mà rút lui.

Nhưng Lâm Thiệu Huy lại vẫn như cũ là bộ dáng một con lợn chết không sợ nước sôi, thậm chí anh còn cảm thấy có chút buồn cười!
"Xin chào ngài, xin hỏi ngài có thẻ thành viên hay không ạ?"
Sau đó nhân viên tức khắc hỏi Từ Hữu Dung và Lâm Thiệu Huy một cách vô cùng cung kính.

Từ Hữu Dung lấy thẻ hoàng kim mà Trương Hà Quân vừa đưa cho cô ấy để đưa cho nhân viên.

Ở đây tiêu phí, có hệ thống thành viên, cấp bậc càng cao tất nhiên nhận lấy đãi ngộ sẽ càng tốt, nghe nói thẻ kim cương cấp bậc cao nhất có thể vào chỗ ở của của dòng họ Bối Lặc mà ăn cơm.


Những vinh dự như vậy chỉ có thể các cổ đông lớn của dược phẩm Hoa Liên và thần y họ Lâm mới có thể hưởng thụ được.

"Mời hai vị đi vào bên trong!"
Người phụ nữ chào đón khách kính cẩn mà dẫn Từ Hữu Dung và Lâm Thiệu Huy vào đó.

Không nghĩ tới, bọn họ chỉ vừa mới tiến vào Thính Triều Các này không lâu đã được tổng giám đốc Vương Ngọc Viện chú ý tới.

Đương nhiên, cô ta cũng là quản lí điều hành cấp cao của dược phẩm Hoa Liên, được lệnh quản lý Thính Triều Các, thấy Lâm Thiệu Huy, một sếp lớn đến, cô ta đột nhiên lo lắng bước xuống xe.

Sau đó cô ta bước nhanh về hướng Lâm Thiệu Huy đang đi, vẻ mặt hiển nhiên là vô cùng căng thẳng.

"Anh..."
Khi Vương Ngọc Viện đứng yên ở trước mặt Lâm Thiệu Huy, lúc cô ta định cất tiếng gọi anh Thiệu Huy, cô ta đã bị ánh mắt của Lâm Thiệu Huy ngăn lại..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.