Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 306: 306





Ngay trên bầu trời Thượng Quan Gia, cường giả khắp nơi tụ hội, bởi lẽ tin tức Ma Tộc xuất hiện quá mức kinh người, cũng đã qua trăm năm còn chưa có thấy Ma Tộc xuất hiện ngay trên địa bàn của Nhân Tộc.

Chúng nhân Thượng Quan Gia nhìn lên cao, đều hoảng sợ, cảm thán không thôi, không ngờ đến có cơ hội nhìn thấy nhiều như vậy cường giả tụ họp.
Tam nữ Ma Tộc khuôn mặt trắng bệch, đều dời ánh mắt nhìn vào nam nhân, chỉ thấy hắn thản nhiên như không, ánh mắt lướt qua một lượt đám cường giả đứng xung quanh, một thanh Dạ Kiếm xuất hiện trong tay, chĩa thẳng về phía đối diện.
" Các ngươi tụ tập thật vui vẻ nhỉ? Sao lại chỉ đứng đó? Nếu rén đến vậy thì toàn bộ đều lên hết đi.

"
Xung quanh chúng cường giả nghe vậy đều giận tím mặt, Độc Long Nhãn chủ động tiến lên một bước, cẩn thận nhìn vào hắn, dù không biết Dạ Khinh Ưu có bao nhiêu lợi hại, nhưng lại làm cho lão có cảm giác nguy hiểm vô cùng.
" Các hạ, việc này không có liên quan cùng với ngươi.

Bọn ta chỉ muốn đem ba nữ Ma Tộc kia bắt lại, đòi một cái công đạo.

"
" Ồ, công đạo? Các ngươi muốn thế nào? "
Dạ Khinh Ưu hứng thú hỏi, Độc Long Nhãn đường đường chính chính lộ ra bộ dáng phẫn nộ, công chính nói.
" Ma Tộc gây ra cho Nhân Tộc tử thương vô số, làm cho nhiều người nhà tan cửa nát.

Bọn chúng độc ác vô cùng, tuyệt đối không thể tha.

"
" Cái gì mà bọn ta độc ác!! Các ngươi giết người Ma Tộc bọn ta còn ít sao? Thậm chí còn đem tộc nhân của bọn ta làm vật đấu giá, so với nô lệ còn thấp kém hơn… "
Lưu Chỉ Tình tức giận phản bác, lại làm Độc Long Nhãn không chút bận tâm, thản nhiên trả lời.
" Là do đám Ma Tộc các ngươi ác độc, làm như vậy thì có gì chứ? Đâu có bù đủ tổn thất do các ngươi gây ra.

"
" Sao ngươi… "
Tam nữ Ma Tộc tức giận, định lên tiếng phản bác lại bị Dạ Khinh Ưu chặn lại, hắn không có thời gian nói nhảm cùng đám người này.

Ánh mắt lạnh lẽo quét quanh toàn trường, thản nhiên nói.
" Tốt thôi, nếu các ngươi có gan thì đến đi… Để ta xem các ngươi ai có bản lĩnh.


"
Dứt lời, toàn thân Dạ Khinh Ưu biến hóa, mái tóc đen của hắn chợt hóa thành màu đỏ yêu dị, tròng mắt hóa thành huyết sắc điên cuồng.

Lập tức khiến cho Độc Long Nhãn đám lão già hoảng sợ, thốt lên.
" Ngươi vậy mà cũng là Ma Tộc...!"
Ngay lập tức, sát khí lan tỏa ra khắp nơi, toàn bộ đều tập trung vào Dạ Khinh Ưu.

Biết rõ hắn là Ma Tộc, đám người càng thêm điên cuồng.
" Giết hắn… giết hắn… giết hắn… "
Bàn tay Độc Long Nhãn vung ra, một con độc xà lao ra từ ống tay áo của lão, há to miệng tanh hôi mang theo Độc Khí lan tràn ra xung quanh.

Hai mắt lão đã hóa đỏ, nhìn hết sức điên cuồng, dường như muốn cùng Dạ Khinh Ưu liều mạng.
Dạ Khinh Ưu thân hình chợt động, nháy mắt liền biến mất, không để lại chút ba động không gian làm cho một đám cường giả Địa Tôn liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm hoảng sợ.

Còn chưa để bọn họ kịp phản ứng, một tiếng la hét thất thanh vang lên.
" Tay của lão phu… khốn kiếp Ma Tộc… "
Độc Long Nhãn nhìn cánh tay của hắn bị chặt đứt, máu tím chảy xối xả, gương mặt cổ lão nhăn nhúm vì đau đớn, chỉ biết bất lực chửi rủa.

Nhưng câu nói của lão vừa dứt, một thanh hắc kiếm đã đâm xuyên qua đầu lão, óc não văng tung tóe, thân thể chia thành hai nửa rơi từ trên trời rớt xuống mặt đất, ngay cả Bổn Mệnh Linh Hồn còn chưa kịp thoát ra đã bị diệt sát.
" Hắn đây là tốc độ gì!!? Ngay cả Chí Tôn cường giả cũng không đủ lợi hại như vậy.

"
Đám cường giả xung quanh nhao nhao hoảng sợ, nhìn Độc Long Nhãn thủ đoạn âm độc nổi tiếng trong đám cường giả Địa Tôn cũng dễ dàng như vậy liền bị giết chết, khiến cho tâm trạng của bọn họ trùng xuống.
Dạ Khinh Ưu giết xong một người, không có ý định dừng tay, thoắt cái đã biến mất, lại một tiếng la tuyệt vọng của Địa Tôn vang lên, thêm một vị cường giả nữa bị chém cho tan xác, máu tươi vung vẩy cả bầu trời.
" Hắn là ma quỷ… mau… mọi người mau hợp lực giết chết hắn… "
Âm thanh hoảng sợ của đám cường giả Địa Tôn vang lên, bọn họ không còn phong phạm đỉnh tôn cường giả như thường ngày, nhao nhao như một bầy kiến vỡ tổ, phóng ra Đạo Pháp bay đầy trời, hòng may mắn trúng lấy Dạ Khinh Ưu.
" Các ngươi tránh ra… Để ta… "
Một trung niên nhân tóc quai nón hét lên, liền cầm trong tay hai chùy phủ lớn, thân thể gồng to làm cơ bắp căng phồng.


Hai búa lớn đập ra, cả không trung như bị xẻ đôi, ầm ấm chấn động.
" Là Chiến Phủ Thiên Tôn, cường giả Lan Lăng Đại Lục… Không ngờ hắn cũng xuất hiện ở đây.

"
" Nghe nói Chiến Phủ Thiên Tôn từng cùng một vị Chí Tôn chiến đấu, thậm chí còn toàn mạng trở ra.

Phòng ngự có thể coi là đệ nhất trong Thiên Tôn cường giả.

"
Thấy một vị Thiên Tôn xuất hiện, còn là một vị có tiếng tăm không nhỏ, lập tức làm cho một đám cường giả lấy lại bình tĩnh, chỉ hi vọng Chiến Phủ Thiên Tôn có thể ngăn chặn được tên thiếu niên kia.

Nhưng mà hi vọng của bọn họ đều bị dập tắt trong nháy mắt, Chiến Phủ Thiên Tôn trong tay hai cự phủ bị phá nát thành từng mảnh vụn, mà thân thể được xưng đệ nhất phòng ngự bị cắt thành bốn mảnh, lục phủ ngũ tạng văng tung tóe, ánh mắt của hắn còn trừng to chưa kịp nhắm.
" Đây là hi vọng của các ngươi, nhỏ bé và dễ dàng lung lay dập tắt như ngọn lửa mỏng manh.

"
Dạ Khinh Ưu trong tay hắc kiếm dù chém giết hơn chục vị Địa Tôn và thêm một vị Thiên Tôn cường giả nhưng không dính một giọt máu.

Vẻ mặt hắn vô cùng thản nhiên, nhìn một lượt xung quanh, khóe môi giương lên một nụ cười làm toàn bộ bọn chúng rợn tóc gáy.
" Đế Chủ quá lợi hại… "
Miêu Tiểu Phượng kích động muốn nhảy lên, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào không trung nơi thân ảnh Dạ Khinh Ưu đang đứng, tràn ngập sự tôn sùng.

Ái Ma Liên càng là kích động đến cả người đều run lên, một tay sờ ngực, miệng ngậm lấy ngón tay liếm mút, si mê nhìn vị nam tử giữa không trung.

Lưu Chỉ Tình lại che giấu rất kỹ biểu hiện của mình, hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên rét lạnh nhìn bên dưới Thượng Quan Cung sắc mặt đang trắng bệch, nói.
" Chúng ta cũng không nên thua kém, không thể để Đế Chủ một mình làm hết được.

"
" Meow, tốt nha… Giết đám người thối tha thôi.


"
Miêu Tiểu Phượng bị Dạ Khinh Ưu kích thích mạnh mẽ, chiến ý sục sôi, nhoáng cái liền hóa thành bóng đen, một trảo đoạt mạng vồ nát thân thể của một tên Thánh Linh Cửu Giai.

Ái Ma Liên liền theo sau, sử dụng mị hoặc làm cho một đám cường giả tự tàn sát lẫn nhau.

Lưu Chỉ Tình tích tám tụ đóa hắc sắc hỏa liên xoay tròn xung quanh, bất cứ ai chạm vào không bị thiêu chết cũng bị mất đi nửa cái mạng.
" Ngươi định trốn đi đâu sau khi mang lại nhiều phiền phức như vậy cho bọn ta? "
Lưu Chỉ Tình ánh mắt băng lạnh nhìn Thượng Quan Cung run rẩy trên mặt đất, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Một hắc sắc hỏa diễm cháy giữa tay nàng, tám tụ điểm hắc liên cũng liền chui vào trung tâm hắc diễm hình thành hắc sắc cự diễm, đem hướng Thượng Quan Cung ném xuống.

Hắc Diễm Giới Cảnh đem Thượng Quan Cung khóa chặt, không cho đối phương mảy may cơ hội thoát thân.
" Không, tiên tử tha cho ta… Là bọn ta có mắt không tròng… "
Thượng Quan Cung trước đó đã điều động Trận Pháp, bây giờ Đạo Nguyên Lực chỉ còn hai thành, ý nghĩ ngăn cản một chiêu của Lưu Chỉ Tình cũng không có, chỉ biết cầu xin.

Lão giờ rất hối hận, thật không nghĩ đến bản thân đã chắc ăn dùng cả Trận Pháp nhốt đối phương, còn thông tri toàn bộ cường giả nhưng tất cả đều bị nam nhân kia dễ dàng hóa giải.
" Ngươi xuống địa ngục mà cầu xin.

"
Lưu Chỉ Tình vẻ mặt không chút cảm tình, ánh mắt rét lạnh nhìn xuống, muốn nhìn tận cảnh Thượng Quan Cung biến thành tro tàn.
" Gia chủ, bọn ta đến hộ pháp… "
" Thượng Quan huynh, bọn ta đến giúp một tay.

"
Nhìn tình cảnh Thượng Quan Cung bị ép cho không thể dời đi, sáu vị trưởng lão Thượng Quan Gia đồng loạt nhảy ra chắn trước mặt hắn.

Đồng thời Lương Gia cũng mang cường giả dẫn đến, tính cả Lương Hiên và Lương Gia gồm năm cường giả Địa Tôn, lực lượng tương đối hùng hậu.

Thượng Quan Cung nhìn thấy cảnh này hết sức vui mừng, lại như phát hiện ra ánh sáng cuối màn đêm.
Lưu Chỉ Tình nhíu mày, không nghĩ đối phương còn kéo đến nhiều người như vậy, cảm thấy vô cùng tức giận, tự nhiên biết một chiêu này còn không thể lấy mạng của đối phương.
" Các ngươi là Thượng Quan Gia và Lương Gia sao? "
Đột nhiên, âm thanh của một nam tử vang lên bên tai đám cường giả Thượng Quan Gia và Lương Gia làm cho bọn chúng hoảng hốt.

Ánh mắt đều tập trung nhìn lại, chỉ thấy hắc bào thiếu niên một thân không chút dính máu, bên cạnh là hai mỹ nữ song song ở hai bên.
" Ngươi không phải bị bọn họ cầm chân sao!!? "

Thượng Quan Cung hoảng sợ la lên, ánh mắt co rụt nhìn lên bầu trời, nào thấy còn có người nào? Chợt lão chú ý nằm ngổn ngang trong địa bàn Thượng Quan Gia đều là xác chết, một mảnh máu tươi đầm đìa còn chảy cả thành suối dưới chân lão.
" Ngươi… "
Thượng Quan Cung hoảng sợ không nói nên lời, lần này lão đương nhiên biết bản thân đá phải thiết bản rồi.

Lập tức khuôn mặt lão liền tươi cười lấy lòng nói.
" Vị thiếu gia này, Thượng Quan Gia lần này nhận sai.

Cam tâm cúi đầu quy phục dưới trướng của công tử, chỉ cần công tử tha cho tộc nhân bọn ta… "
" Cả khi ta giết nữ nhi của ngươi, còn có tiểu tế của ngươi nữa sao? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhẹ hỏi, Thượng Quan Cung giật mình, trong lòng liền hoảng sợ còn có phẫn nộ, không ngờ ngay cả nữ nhi của hắn cũng không thoát được mệnh.

Lương Hiên bên cạnh nghe nhi tử của hắn lại bị giết, trong mắt ẩn rõ sự điên cuồng, nhưng kìm nén không phát tác.
" Dĩ nhiên, là bọn chúng ngu xuẩn chọc đến công tử… là bọn chúng đáng chết… "
Thượng Quan Cung cúi đầu nịnh bợ, vẻ mặt tươi cười y như thật làm cho Lưu Chỉ Tình nhíu mày khinh bỉ, nữ nhi của hắn bị giết mà còn khúm núm như vậy trước mặt địch nhân, quả thật mất đi phong phạm gia chủ.

Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt liếc nhìn, phất tay liền nói.
" Đáng tiếc, các ngươi lại ám hại phụ thân của Vân Ngọc… Ta thay nàng thanh lý toàn bộ các ngươi.

"
" Cái gì!! "
Thượng Quan Cung giật mình, không nghĩ đến đối phương lại là vì Thượng Quan Vân Ngọc đòi lại công đạo, vốn nghĩ nha đầu kia phụ thân chết rồi thì không gây nên sóng gió gì, thật không nghĩ đến vậy mà dẫn đến một vị siêu cấp khủng bố cường giả.
" Chết đi.

"
Dạ Khinh Ưu thân hình lóe lên, xuất hiện ngay trước hắc sắc cự diễm của Lưu Chỉ Tình, bàn tay khẽ điểm, lập tức hắc sắc cự diễm hóa lớn, cháy lên rực rỡ, dần dần thu nhỏ lại, nhưng uy áp mang đến khủng bố như mặt trời muốn đâm sầm xuống mặt đất.
" Không… "
Đám người Thượng Quan Gia và Lương Gia hét lên, không cam lòng muốn giãy giụa chạy thoát, nhưng lại chẳng có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của Huyết Ma Giới Cảnh hắn.

Toàn bộ bọn chúng chỉ biết trơ mắt nhìn hắc sắc cự diễm hướng về chỗ mình.
Uỳnh…
Một vụ nổ lớn vang lên, trong nháy mắt phạm vi xung quanh chục dặm thuộc Thượng Quan Phủ xuất hiện một cái hố to cự đại, tộc nhân hơn vạn người nằm giữa trung tâm cứ như vậy toàn bộ chết sạch.

Ngọn lửa đen vẫn còn cháy liên hồi không ngừng, dường như xóa bỏ mọi vết tích tồn tại trước đó.
Đứng ở trên đó giữa không trung, một nam nhân hắc y ánh mắt thản nhiên nhìn xuống, bên cạnh là ba vị tuyệt sắc mỹ nữ hướng ánh mắt về nam nhân tràn ngập vẻ kính ngưỡng cùng si mê.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.