Thì ra Thẩm Phong đang quay MV cho album mới của mình, đạo diễn MV của anh ấy là một người đàn ông Tây Ban Nha tên Tây Mông, Trương Mộ Hu trông có vẻ cũng quen người này, hùng hùng hổ hổ quay đi lấy giúp anh tấm phản quang, thành ra tại chỗ chỉ còn mỗi Thẩm Phong và Lê Kiều.
Lê Kiều giả vờ đi qua đi lại chọn lựa mấy bộ trang phục mà Trương Mộ Hu mang theo. Một lúc sau, không thể nín được nữa: "...Sao anh không đi đi?"
“Phong cảnh ở đây tốt hơn.” Thẩm Phong dựa vào bức tường phía sau, vẻ mặt nhàn nhã: “Có cản trở em không?”
Lê Kiều véo quần áo của mình, muốn nói "Đúng vậy!", nhưng hệ thống âm thầm trong thức hải của cậu dóng lên hồi chuông cảnh báo, "Điểm, điểm, chủ nhân, nhìn điểm của cậu!" - Nhân viên của BULO luôn đặt sẵn máy quay trong studio, tất nhiên thước phim như này thường được họ cắt nối biên tập thành những video hậu trường nhỏ làm nội dung phúc lợi cho người hâm mộ.
"Không - có." Lê Kiều nghiến răng nói, "Anh vui là được."
“Bộ này nhìn khá đẹp, hợp với em.” Thẩm Phong đột nhiên nghiêng người, nắm lấy bộ quần áo mà Lê Kiều đang vuốt ve trong vô thức, “Đã lâu rồi tôi chưa trông thấy bộ nào có phong cách đơn giản như vậy.”
Lê Kiều không khỏi cúi đầu nhìn kỹ hơn, trong nháy mắt, trên trán cậu rơi xuống ba vạch đen: "..."
Phần tay được thiết kế tinh tế với những đường may gọn gàng tỉ mỉ. Phần vai cũng được dùng những chi tiết vô cùng mềm mại, để có thể phô rõ đường xương quai xanh xinh đẹp nên thiết kế cùng cổ là viền chữ U, vừa khí chất vừa quyến rũ. Từ trước ra sau đều là màu trắng tinh khiết không một chút tạp chất và vết bẩn...
Đây không phải là chiếc áo vest trắng của ông già dắt chó đi dạo trên phố sao?
Đơn giản, thực sự đơn giản!
Lê Kiều liếc nhìn camera, hạ giọng chửi: "Anh đùa tôi à? Nhìn đẹp quá ha, sao anh không tự mình mặc đi!"
“Tôi không đùa em.” Thẩm Phong rất bình tĩnh nói: “Khuôn mặt em như này, nếu đeo quá nhiều đồ trang trí sẽ rất dễ trở nên thô tục. Trang phục đơn giản, ít cầu kì như thế này sẽ phát huy tối đa diện mạo của em, nhìn vậy là đủ rồi."
"..." Lê Kiều mơ hồ nhớ tới Trương Mộ Hu từng nói gì đó tương tự, nhưng lúc đó Trương Mộ Hu nói, cậu lại chả thấy có gì to tát, nhưng hiện tại nghe Thẩm Phong nói như bị kích thích, như một lời cám dỗ dành níu lấy mình, "...Mau lăn đi, anh không phải còn quay MV à? Đi làm việc của mình đi!"
Thẩm Phong không hề tức giận, chỉ mỉm cười rồi rời đi như ý muốn. Trương Mộ Hu rất nhanh liền quay lại ngay sau đó "Thế nào? Ở đây có bộ quần áo nào cậu thích không? Thử trước đi. Chúng ta không vội chụp ảnh. Cứ tìm cảm hứng đã."
Lê Kiều liếc nhìn kệ trưng bày do Trương Mộ Hu mang đến, bên trong chứa đầy quần áo sặc sỡ, đầy hàng hiệu đắt tiền, được trang trí bằng tua rua, dây chuyền bạc và các đồ trang trí khác... Cậu im lặng trong hai giây rồi ngập ngừng chỉ vào bộ đồ nam vừa nãy: "...cái này?"
"Ôi!" Trương Mộ Hu kinh ngạc nhảy dựng lên, vỗ vỗ vai cậu: "Cậu có mắt thẩm mỹ thật đó! Trước khi tới đây tôi đã nghĩ cái này siêu thích hợp với cậu, nhưng lại lo trông nó hơi đơn giản nên cậu sẽ không thích nó. Ôi, cậu thực sự là chàng thơ của tôi, hương vị cũng tươi mát và tinh tế như thiết kế của tôi vậy!”
"..." Khóe miệng Lê Kiều co giật, "Cảm ơn anh rất nhiều, tôi chỉ vô tình bước ngang vào con đường thời trang mà thôi..."
*
Mặc dù Trương Mộ Hu ăn mặc như một con gà tây và cư xử khác người, nhưng khi y bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc, mọi người có thể thấy rõ chỉ cần hai cây bút y đã toát lên một vẻ hoàn toàn khác so với bình thường.
Chỗ chụp của họ có ba khung cảnh thực, một là căn phòng kiểu mẫu với khung cảnh gia đình mờ ảo, không có gì để kinh ngạc, một cái khác cũng là ngôi nhà nhưng theo khung cảnh cổ tích, với những dây leo xanh quấn quanh, qua đó bạn có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của thiên nhiên. Cái còn lại là cửa hàng rối gỗ theo phong cách Châu Âu, với ánh sáng ấm áp và dịu nhẹ cùng hàng rối nhỏ tinh xảo và thần bí xếp ngay ngắn trên kệ, bầu không khí tràn ngạp cảm giác linh động.
Nhân viên công tác của BULO: "Trương đạo, nếu không hài lòng với chỗ này, chúng ta có thể chuyển sang studio khác. Ông chủ của chúng tôi nói, chi tiêu thoải mái!""
"Không, không, không, tôi đã quyết định rồi." Sau khi Trương Mộ Hu thử chụp ảnh ở cả ba studio, y phất tay và nói: "Chúng ta chụp ảnh ở đây nhé, rất hoàn hảo. Vừa nhìn thấy nó là cảm hứng của tôi dào dạt như giếng phun rồi!!"
Nhân viên nhìn theo hướng y chỉ, ánh mắt rơi vào ngôi nhà kiểu mẫu mờ nhạt: "...?"
Nhà riêng của tôi trang trí có khi còn cao cấp hơn thế này! Ngoài việc ánh sáng và thiết bị của studio giúp chúng ta có những bức hình đẹp hơn thì chọn khung cảnh như vậy chả phải tốn tiền à?
“Tới chợ hoa và chim gần đó mua một cái bể cá,” Trương Mộ Hu bắt đầu chỉ dẫn, “Một cái bình thường là được, không cần phải đắt quá, quan trọng nhất là cá trong đó còn sống, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!”
Nhân viên công tác lau mồ hôi trên trán, bắt đầu di chuyển với tâm trạng đầy rẫy sự nghi ngờ.
Sau cả buổi sáng làm việc vất vả, tất cả nhân viên chụp ảnh, hay người chạy việc giúp đỡ đều kiệt sức. Bữa trưa cũng là hộp cơm sang trọng do Mục Thừa tự bỏ tiền túi mang đến. Lê Kiều vốn tưởng rằng Trương Mộ Hu sẽ không thích nó, nhưng không ngờ y đẩy chiếc áo choàng ra sau mông và ngay lập tức biến nó thành một chiếc đệm rồi ngồi bệt xuống, mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn không chút do dự.
“Ngành công nghiệp thời trang nghe có vẻ hào nhoáng nhưng thực tế trông chả khác nào việc quanh năm suốt tháng phải đi công tác vòng quanh thế giới và làm việc hơn mười lăm tiếng mỗi ngày. Khi bận rộn, cậu có thể dễ dàng quên mất bữa ăn cuối cùng là khi nào. Nếu có thể ăn đúng giờ, đã hạnh phúc rồi, hôm nay đúng là may mắn." Trương Mộ Hu chú ý đến ánh mắt của Lê Kiều, cắn vài miếng cơm, ngẩng đầu lên và nhún vai, "Không có gì là dễ dàng cả, cậu cũng vậy."
Lê Kiều nghĩ y cũng đã tiếp xúc với kha khá thực tập sinh trong các trương trình tương tự, cậu cắn đũa rồi hỏi: "Điều khó khăn nhất trong nghề của tôi là gì?"
"Thời hạn sử dụng không phải rất ngắn sao?" Trương Mộ Hu suy nghĩ vài giây rồi nói: "Cho tôi cảm giác, như sao băng trên trời. Khó nghe hơn chút thì là rau hẹ. Nó phát triển hàng năm, đôi khi vài lần một năm. Hầu hết họ lớn lên đều đẹp trai, có thể hát và nhảy, miệng ngọt và lịch sự, thế thôi”.
"Hàng năm sau khi mấy cuộc thi tài năng vừa kết thúc, tạp chí điện tử của bọn tôi lại đua nhau giành người." Trương Mộ Hu không khỏi bật cười, "Bởi vì tôi biết trong khoảng thời gian vừa mới thi đấu xong, vừa tiện thu hoạch rau hẹ với giá rẻ thì dù bạn bắn ra cái gì cũng sẽ có người hâm mộ sẵn sàng trả tiền mua nó."
“Bất quá, cũng chỉ có ba tháng nửa năm mà thôi, thời gian này rất rõ ràng, fan của các nhóm nhạc bước ra từ chương trình dần sẽ biến mất, tìm lại bọn họ thì cũng không thu được chút rau hẹ nào nữa, vì vậy bọn tôi sẽ hãy tập trung vào nhóm tiếp theo. Mọi chuyện diễn ra như thế này.”
Lê Kiều yên lặng nghe, lông mi hơi cụp xuống, khóe mắt hình thành một vòng cung.
"Nghe rất lạnh lùng và tàn nhẫn phải không?" Trương Mộ Hu tự cười nhạo chính mình: "Về cơ bản, chúng là thứ không thể thay thế được. Người hâm mộ sẽ chuyển sang những gương mặt tươi mới và thú vị hơn khi họ chán một thứ gì đó đã cũ. Ngoài ra, tôi thấy rằng hầu hết các thần tượng nhóm nhạc đều không hiểu tại sao họ lại nổi tiếng..."
Tai Lê Kiều giật giật, đang định hỏi một câu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm” lớn ở gian hàng bên cạnh, Trương Mộ Hu cau mày đặt hộp cơm xuống: “Lão Mông còn chưa quay xong à. Giữa trưa rồi còn không tính nghỉ ngơi một lát?"
Buồng bên cạnh là nơi Thẩm Phong quay MV. Nhìn thấy Trương Mộ Hu kéo theo áo choàng tua rua đến phòng bên cạnh, hệ thống trong không gian của Lê Kiều bắt đầu ngân nga: “A~ Ba mươi ngàn điểm lớn hơn hai mươi ngàn cũng lớn hơn một ngàn điểm a a~"
Lê Kiều tùy ý cầm lấy một chiếc áo khoác thể thao, cởi hết khóa: "Tôi cũng đi. Xem bên kia có gì?" Cậu quay sang nhân viên công tác của BULO, "Hiếm khi gặp được thầy Thẩm... Mọi người có muốn đi không?"
*
Lê Kiều chỉ biết nếu muốn fan CP phát triển thì anh phải tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Phong.
Tuy nhiên, cậu vẫn bối rối không biết nên vận hành nó như thế nào.
Lần đầu "Trời Trong Nắng Ấm" xuất hiện, nhiều người đã bỏ qua các CP khác trong chương trình, nên Lê Kiều không nghĩ đến việc phải làm gì, hay phải đề phòng hơn. Vạn nhất làm gì đó sai lầm, tự chuốc lấy thất bại thì không hay lắm.
Vì vậy, ngay cả sau khi bước vào phòng làm việc của Thẩm Phong, cậu vẫn không hành động liều lĩnh.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu lắp bắp kinh ngạc.
Nhà kho của Thẩm Phong là cảnh thật của một ngôi nhà gỗ nhỏ kiểu phương Tây. Cảnh quay hiện tại là cảnh nữ chính đứng ở tầng dưới, Thẩm Phong nhảy xuống từ ban công tầng hai và ôm cô vào lòng. Tiếng "ầm" lớn vừa rồi là tiếng Thẩm Phong nhảy xuống từ tòa nhà.
Trương Mộ Hu đi tới cạnh Tây Mông. Tây Mông là người nước ngoài có nuôi râu, mắt xanh, nói tiếng Trung lưu loát. Lúc này anh ta cau mày: “Vừa rồi nữ chính vô thức bỏ chạy, hai người họ cũng không thèm nhìn nhau lấy một cái. Bất lực."
“Hơn nữa, diễn xuất của Thẩm Phong không mang lại cho tôi cảm giác như tôi mong muốn.” Tây Mông lắc đầu thở dài, “Anh ấy không có kinh nghiệm yêu đương à?”
Đây là lần đầu tiên Lê Kiều phát hiện ra Thẩm Phong không giỏi một thứ gì đó, nhưng anh ấy xuất thân là ca sĩ và đã làm tốt công việc của mình nên kỹ năng diễn xuất kém không phải là vấn đề lớn.
Trương Mộ Hu hỏi: "Lão Tây, MV của anh chủ đề gì thế? Muốn theo đuổi cảm giác như nào? Tôi có thể dùng trải nghiệm của mình để thử đưa ra một vài gợi ý."
Tây Mông tốt bụng đến mức dễ dàng đưa kịch bản MV cho Trương Mộ Hu và Lê Kiều xem: "Chúng ta cùng xem."
Lê Kiều choáng váng khi nhìn thấy tiêu đề bốn chữ đầy nổi bật trên kịch bản "Người tình thú cưng".
Hóa ra đây là một bài hát chuyên về thể loại chữa lành ngọt ngào, kể về câu chuyện nữ chính nhặt được một con mèo trắng nhỏ bên đường sau khi bị tra nam đùa giỡn tình cảm. Nữ chính và bé mèo trắng sống với nhau rất hòa hợp, chữa lành cho nhau được một thời gian, tên tra nam lại tới cửa tìm cô yêu cầu hòa giải, nữ chính thẳng thắn đuổi tên cặn bã đi. Nhưng khi nhìn theo bóng tên tra nam khuất sau cánh cửa, cô không nhịn được mà bật khóc.
Lúc này, mèo trắng nhỏ từ tầng hai nhảy xuống, biến thành một nam tử tuấn tú với vẻ đẹp hoàn mỹ, nhào vào vòng tay của nữ chính. Tên tra nam vừa rời đi tự tin quay lại, hắn tưởng rằng có thể nhìn thấy nữ chính hối hận, khóc lóc, tự nguyện quay lại với hắn, không ngờ nữ chính đã nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác đẹp trai gấp trăm lần mình, hai người họ ân ân ái ái trực tiếp làm mù mắt hắn.
Đáng lẽ câu chuyện sẽ được khởi quay một cách thú vị, nhưng Lê Kiều không khỏi giật nhẹ trán khi nhìn thấy trong kịch bản "mèo trắng nhỏ biến thành anh chàng đẹp trai nhào vào lồng ngực cô gái kêu hai tiếng 'chủ nhân' ".
Đúng là không có nghề nào là dễ, kể cả đỉnh lưu =_=.
Cậu tưởng tượng khuôn mặt xinh đẹp như tảng băng trôi của sư huynh lại phải đi "làm nũng", cảm giác thấy sấm sét từ trên trời đánh xuống, rồi lại có một ham muốn khám phá điều mới lạ - dù sao thì cảm xúc như vậy cũng không có khả năng hiện trên khuôn mặt của sư huynh, và chỉ Thẩm Phong có thể thay thế, làm sao có thể khiến người ta không cảm động được!
“…Cậu đang nhìn gì vậy?”
Quá trình quay phim gặp trở ngại, Thẩm Phong không biết khi nào đã ra đến đây, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu hiếm thấy, như muốn đoạt kịch bản từ tay Lê Kiều nhưng lại do dự.
Tuy nhiên, vừa cúi đầu xuống, thợ trang điểm đang trang điểm cho anh đã hét lên: "Đừng cử động, đừng cử động, chỉ còn một sợi tóc thôi!"
Như chiếc bút lông mềm mại quét qua khuôn mặt mịn màng như ngọc của Thẩm Phong, hiếm khi Lê Kiều thấy hắn bị người khác khống chế như vậy, không khỏi mỉm cười: “Anh Phong, anh không biết làm nũng hỏ?”
“…” Thẩm Phong đờ đẫn nói: “Tôi thấy không sao đâu, có lẽ đạo diễn nên nghiêm khắc hơn một chút.”
Lê Kiều vui mừng khôn xiết: "Đến đây, không phải là làm nũng thôi sao? Tôi dạy anh!"
Hệ thống cũng kinh ngạc: "Chủ nhân, cậu biết làm cái này hả?"
"Mày quên công diễn ba Nguyên Ninh đã dạy về quản lý biểu cảm rồi hả?" Lê Kiều trong lòng nói: "Mà nguyên nhân chủ yếu là tao muốn xem, để trên mặt sư huynh có thể lộ ra biểu tình chưa từng thấy. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vời rồi phải không?"
Hệ thống đem bàn tay nhỏ như cục cơm nắn đập vào tay đối phương: "Tui hiểu rồi, đây chính là công dụng thần kỳ của thế thân, chủ nhân thật sáng suốt!"
Một chủ một hệ thống phấn khích không thôi, Thẩm Phong bên kia cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh. Lê Kiều chuyển hai chiếc ghế nhựa sang một góc, ngồi lên một chiếc, để cái còn lại ở phía đối diện, ra hiệu cho Thẩm Phong lại đây.
Thẩm Phong tựa hồ do có chút do dự, chậm rãi đi tới ngồi xuống đối diện Lê Kiều: "Em làm được thật à?"
"Đừng quên nghề của tôi chứ." Lê Kiều dè dặt ho khan, "Ca sĩ thần tượng chúng tôi có kinh nghiệm quản lý biểu cảm hơn ca sĩ kiêm nhạc sĩ mấy anh đó. Có phản đối không ạ?"
“…” Thẩm Phong tựa hồ giãy dụa hai giây mới nói: “Được rồi… đừng có trêu tôi là được.”
"Tôi không giống anh đâu nhé." Lê Kiều đặt tay lên môi, trịnh trọng hắng giọng, sau đó nhớ lại lời của Nguyên Ninh nói: "Làm nũng đúng điểm dừng rất quan trọng, nếu đi quá xa sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn."
"Bởi vì bản chất của làm nũng không phải là càn quấy hay bán manh tỏ vẻ dễ thương, mà là để cho đối phương thấy 'sự quyến rũ' và 'sự dễ bị tổn thương' của anh, để đối phương có thể hiểu anh một cách thoải mái hơn."
"Vì vậy, trước hết, mục đích của việc làm nũng không thể quá mạnh mẽ. Anh không thể nghĩ đến việc 'Tôi nên làm nũng' mà hãy nghĩ đến 'Tại sao tôi lại phải làm nũng'. Lê Kiều chỉ vào kịch bản trong tay, “Theo cốt truyện, sở dĩ mèo trắng nhảy từ trên cao xuống là vì nó cảm nhận được chủ nhân của mình đang bị tổn thương, buồn bã và đau đớn nên muốn nhảy xuống để an ủi chủ nhân và nói với cô ấy rằng 'Tôi cũng có thể bảo vệ bạn.'"
“Cho nên, mắt phải nhìn từ dưới lên trên, càng tròn càng tốt, vì nó tôn thờ và quý trọng chủ nhân; mắt nó phải dịu dàng và tràn đầy ánh sáng, vì nó yêu chủ nhân và muốn an ủi chủ nhân; giọng nói của nó phải run rẩy. Bởi vì rất hưng phấn, cuối cùng ta cũng có thể trở thành người, bảo vệ chủ nhân của mình!" Lê Kiều cuối cùng cũng nói ra phần cậu muốn thấy nhất, cố gắng đè nén sự hưng phấn trong giọng nói, "Nhìn xem, là như thế này!"
Cậu xấu hổ khi mấy chữ "chủ nhân" xuất hiện nên chỉ lẩm bẩm. Nhưng cậu đoán Thẩm Phong cũng sẽ không xấu hổ, quan trọng nhất là nhìn biểu tình của anh, cậu đã hài lòng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của sư huynh khi làm nũng của rồi!
"...Hả?" Thẩm Phong lặp lại, bỏ ghế ra, triệt để ngồi xổm trước mặt Lê Kiều, "Nhìn từ dưới lên, có phải là như vậy không?"
"Quá cứng nhắc." Lê Kiều muốn nói là biểu cảm, cũng không cần nhìn từ dưới lên... Nhưng Thẩm Phong không làm được cũng dễ hiểu. Lê Kiều cúi đầu nói "Không sao đâu, miễn cưỡng. Vừa đủ..."
Những ngón tay thon dài xinh đẹp của Thẩm Phong đột nhiên đặt lên đầu gối của Lê Kiều.
Anh quỳ một gối, nửa quỳ trước mặt Lê Kiều, đặt tay lên đầu gối Lê Kiều, ngẩng mặt lên, đôi mắt trong trẻo và xinh đẹp đầy rẫy sự tôn thờ, ngoan ngoãn gọi hai tiếng: "...chủ nhân."
Trong phút chốc, hai người một quỳ một ngồi, hơi thở gần như ngang nhau.
"Như vậy sao?" Thẩm Phong hỏi.
Không biết đã bao nhiêu giây trôi qua.
Lê Kiều đột nhiên quay mặt đi, đứng dậy giả vờ chỉnh quần áo, kéo khóa áo khoác lên cao nhất, suýt nữa chọc vào cái cổ mềm mại của mình.
"Ừm, anh Mộ" cậu gọi Trương Mộ Hu, "Chúng ta đi thôi?!"
Sải bước đến trước cửa phòng làm việc, Lê Kiều đột nhiên cảm thấy ngay cả gió tháng ba cũng có chút nóng rát.
Nhịp tim đập nhanh không thể tả được.
*
Đêm đó, khi Lê Kiều trở về khách sạn, Diệp Du Ca đã về được mấy tiếng rồi.
Nghe nói y còn được vệ sĩ đưa về bằng ô tô sang trọng, trang blog chính thức của nhãn hiệu sữa chua cũng cho anh ta mặt mũi, đồng thời đăng ảnh hậu trường cùng ngày. Fan của y cũng làm việc rất chăm chỉ để thu thập dữ liệu, tăng số lượt thích cũng như bình luận trên bài đăng trên trang weibo đó. Thậm chí lượt tương tác còn cao hơn trên trang cá nhân chính của Diệp Du Ca.
Lê Kiều tương đối im lặng, trong quá trình quay chụp cùng Trương Mộ Hu. Y cực kỳ nghiêm khắc với phần xét duyệt, không ai có thể lan truyền những bức ảnh trên phim trường nếu không có sự cho phép của y, không có cách nào để công khai rầm rộ, vì vậy Lê Kiều trông có chút lạc lõng khi bước xuống xe với chiếc mũ lưỡi trai và áo khoác ngắn mỏng.
Trạm tỷ của Diệp Du Ca không biết mang theo tâm lý gì, họ đứng ở cửa đợi Lê Kiều vào khách sạn rồi mới vui vẻ chỉnh sửa lại ảnh của chính chủ, hàm ý là: "@thần tượng phát sóng trực tiếp 101_Diệp Du Ca. Hôm nay khí chất đại minh tinh thật lớn, đi mây về gió nha."
"Bình Minh Mộng Mơ" đăng trên weibo: "Bình đạm mà không thú vị, nhưng đi mười bước giết một người [Hình ảnh] x9"
Cô ấy bày tỏ rõ mấy bài kéo dẫm, nhiều nhất có thể nói là nhà bạn đẹp, tất cả đều dựa vào ngoại cảnh để gây tác động, còn nhà tôi thì dựa vào sắc đẹp để gây án và hiển nhiên bọn tôi không quan tâm đến những điều này chút nào. Thái độ của cô ấy rất công khai, nhưng trong bức ảnh cô ấy đăng, Lê Kiều hơi nâng vành mũ lên để chào người hâm mộ, lông mi dày và đen, đôi mắt có chút khác biệt so với trước đây, giống như màu hổ phách sáng ngời.
Nhan sắc hôm nay quả thực phi thường, fan của Lê Kiều đều bận rộn liếm màn hình, chỉ trong thời gian ngắn, bộ ảnh này đã được retweet hơn 10.000 lần, trong khi số lượt đăng lại bức ảnh ngoài giờ làm việc của Diệp Du Ca chỉ hơn 2000.
Mặc dù fan của Diệp Du Ca đã cố gắng để đăng lại bài rất nhiều lần và cũng dùng hết sức để tạo dữ liệu đẩy nhanh số lượt retweet, nhưng không lâu sau, trạm dữ liệu đã có dấu hiệu hoảng loạn. Bình luận ở bên nhà tài trợ sữa chua còn chưa đủ. Danh sách bảng đơn sắp bị fan của Lê Kiều vượt qua, nên chỉ có thể vội vàng từ bỏ ý định và lao về cứu nguy.
Trong cuộc thi, mỗi ngày làm thực tập sinh đều là quãng thời gian quý giá. Đêm muộn, Lê Kiều cà Diệp Du Ca thu dọn hành lý và lên máy bay trở về Vô Tích.
*
Khi Lê Kiều ra khỏi sân bay Vô Tích và đến công viên điện ảnh truyền hình thì đã đúng năm giờ sáng.
—— Họ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Sở dĩ họ vội vàng như vậy là vì chín giờ sáng ngày hôm đó, họ phải chuẩn bị ghi hình quá trình lựa chọn bài hát cho sân khấu hợp tác của cố vấn.
Lê Kiều trở lại ký túc xá và ngủ thêm được hai tiếng, sau đó bị quản lý điểm tên.
May mắn thay, cậu không cần ngủ quá lâu, sau thời gian ngắn nghỉ ngơi cũng có lại được sự tỉnh táo, Thời Thuấn và Nguyên Ninh đến kéo cậu đi cùng. Khi ra cửa thì đụng mặt Diệp Du Ca dường như không dám ngủ, biết sắp có buổi ghi hình, khẩn cấp chỉnh chu thêm một lớp trang điểm nữa, nhưng vì ngủ quá ít nên nền phấn dày cũng không che được quầng thâm hốc hác dưới mắt.
Triệu Trạch Dục đi tới bên cạnh y, mở miệng nói: "Cậu về lúc mấy giờ thế? Không ngủ sao? Trông hốc hác quá."
“…” Diệp Du Ca hận không thể chạy về, tô thêm một lớp má hồng nữa, nhưng không có đủ thời gian, đành phải hạ giọng leo xuống cầu thang nói: "Ừ, tôi vẫn vậy mà. Chưa trang điểm nữa."
Lúc 8 giờ, tất cả người chơi tập trung tại tầng một của tòa nhà huấn luyện, nhân viên bắt đầu công bố thể lệ lựa chọn bài hát cho sân khấu cộng tác với cố vấn.
Không giống như tưởng tượng của học viên là được tự lựa chọn bài hát yêu thích, lần lựa chọn này được tiến hành theo kiểu chọn mù: ban tổ chức sẽ đưa ra năm bài hát với các phong cách khác nhau để học viên lựa chọn, học viên có thể đoán phong cách nào tương ứng với vị huấn luyện viên nào, hoặc có thể đơn giản chọn dựa trên sở thích của mình về bài hát.
Một mặt, họ có thể tránh khỏi ngại ngùng khi một vị huấn luyện viên nào đó không được chọn. Mặt khác, nó cũng có thể dễ dàng tạo ra hiệu ứng cho chương trình: chẳng hạn như các cuộc phỏng vấn trước bầu cử, cố vấn mà các thí sinh muốn hợp tác nhất, nếu thành công thì sẽ đạt được cảm giác thành tựu, nếu hợp tác không thành công thì có thể đạt được hiệu quả kịch tính “cưới trước yêu sau” hoặc “gặp đúng chồng ngồi nhầm xe”.
Tóm lại, không lỗ.
Khi tổ thiết kế ngồi cùng nhau đã nghĩ: "Tôi quả thực là thiên tài." Không ngờ ở giai đoạn tiền sản xuất lại xuất hiện một thứ kỳ lạ như Lê Kiều ——
Q: Ai là huấn luyện viên mà bạn muốn làm việc cùng nhất?
Đáp: “Ai cũng được, tôi không có yêu cầu gì cả… À, vâng, tốt nhất đừng là PD Thẩm.”
Tổ chương trình: ???
Bình luận trực tiếp: ???
Fan Lê Kiều run bần bật, người qua đường lại nói: "Thật dám nói" và "Thật dũng cảm." Anti cố gắng khơi dậy sự tức giận của fan nhà Thẩm Phong, "Lê Kiều coi thường PD Thẩm à? Ai cho cậu ta cái gan đó chứ?"
Tuy nhiên, fan hâm mộ của Thẩm Phong lại biết điều gì nguy hiểm nhất, trên môi luôn nở nụ cười cao quý và lạnh lùng: "Haha, mấy người nghĩ fan ngài cố vấn dễ bị chọc tức như vậy à?" "Hắn biết cách chủ động tránh sự nghi ngờ, cũng sẵn lòng tạo khoảng cách, thức thời đấy." "Đúng vậy, thức thời đấy QAQ"
"Chị gái trước mặt, biểu tượng cảm xúc của chị vô tình làm lộ bản thân rồi kìa".
Sau khi quy định được công bố, năm bài hát cũng lần lượt được phát trên màn hình lớn.
Bài hát đầu tiên là một bài rap tiếng Anh với nhịp điệu mạnh mẽ. Không cần đoán nhiều, các học viên bắt đầu hét lên: "Thầy FAST!!
Bài hát này là một trong những kiệt tác của cố vấn rap - FAST, vậy cố vấn hợp tác của bài hát này chỉ có thể là anh ấy.
Bài hát thứ hai là một bài hát dance, các học viên cũng hét lên: "Thầy Bành!"
Bành Ngao từng đoạt chức vô địch Khiêu vũ đường phố thế giới với bài hát này dưới dạng BGM. Phong cách đặc biệt tương tự, các vũ công đã sẵn sàng ngo ngoe dịch chuyển.
Ba bài hát cuối khó nhận biết hơn: một bản tình ca đầy hoạt bát và ngọt ngào, một bản ballad dịu dàng và một bản R&B nhanh mang chủ đề đua xe.
Các học viên thì thầm, cố gắng xác định bài hát nào thuộc về Thẩm Phong - đối với hầu hết mọi người, Thẩm Phong chắc chắn là lựa chọn đầu tiên của họ.
"Là bản tình ca đó à? Mặc dù ca sĩ gốc của bài hát đó không phải là PD, nhưng nhạc do PD viết! Chắc chắn anh ấy có tình cảm với tác phẩm của mình, muốn lấy về tự mình biểu diễn!"
"Không, không, không, tôi nghĩ là bài ballat trữ tình đó! PD đã hát bài này trong buổi hòa nhạc. Anh ấy đã mua bản quyền rồi. Ở buổi hòa nhạc nghe rất tuyệt!"
Hai bên tranh cãi, lưỡng lự không biết nên vào phòng hát nào.
Lê Kiều yếu ớt mỉm cười đi về phía bài hát R&B có chủ đề đua xe "Cực ác triền miên"——
[Ôi chúa ơi, anh ấy thực sự làm như những gì anh ấy nói. Anh ấy thực sự đã chọn bài hát ít có khả năng là của PD nhất]
[Người không quá hiểu biết về Thẩm PD dơ tay, tại không không thể là bài "cực ác triền miên" ạ?]
[E hèm... bạn có thể mở lời bài hát này ra và nghe thử một lần là biết. Lời bài hát trông đặc biệt... đĩ??? Cái kiểu phong cách tán tỉnh điên cuồng trông hơi đĩ đượi này đâu có khớp với đóa hoa cao lãnh Thẩm Phong đâu? Ngày xưa có chương trình lừa PD hát bài này nhưng anh ấy đã bỏ đi ngay lập tức! Bài này có lẽ đã được huấn luyện viên mới chọn.]
[Lê Kiều đã hy sinh rất nhiều để tránh bị nghi ngờ. [buồn cười]]
…
Bước tiếp theo là chờ người hướng dẫn tương ứng đến phòng mà họ đã chọn.
Căn phòng dành cho "Cực ác triền miên" là căn phòng cuối cùng, nơi các thí sinh tỏ ra không chắc chắn về bài hát, không dám lựa chọn. Chỉ những người gần như không có lựa chọn nào mới đây.
Các giảng viên từ những căn phòng khác dường như đã dần lộ diện, từng đợt tiếng hoan hô hoặc la hét truyền đến các học viên trong phòng "Ác ma" càng chờ đợi càng bất an, cho đến khi Cung Huệ Vân mở cửa, cô ấy bước vào với một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt: "Xin chào mọi người."
"..."
Các thực tập sinh đều choáng váng. Không ai ngờ rằng chính Cung Huệ Vân đã chọn bài hát này.
…Nên nói thế nào ta, phụ nữ có đến khi chết vẫn là con gái nhỉ? QUQ.
"Sao thế, không chào đón tôi sao?" Cung Huệ Vân vẻ mặt nghiêm túc, giả vờ tức giận, "Các anh cho rằng tôi đã quá già để hát bài hát này à?"
Lê Kiều mỉm cười, đứng lên vỗ tay: "Không, tôi cảm thấy huấn luyện viên có thể hát tốt."
Các thực tập sinh khác cũng hưởng ứng, nhanh chóng đứng lên vỗ tay: "Tin chứ, tin chứ, nhất định huấn luyện viên sẽ dắt bọn em theo một phong cách khác" "Ừ, đúng rồi, chúng em rất mong chờ và phấn khích quá!!"
"Ồ, cảm ơn cậu nhiều lắm." Cung Huệ Vân che miệng cười, nụ cười như hoa, "Không ngờ cậu lại nhiệt tình như vậy. Nếu biết thì tôi đã chọn bài hát này."
Thực tập sinh:?
Lê Kiều: "..." Cậu đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Thật xin lỗi, tôi không xứng với tình yêu của mọi người rồi” Cung Huệ Vân cười quay người, mở cửa lần nữa, “Huấn luyện viên của các anh đang ở đây, nếu tôi không quay về, học trò của tôi sẽ gặp rắc rối mất.”
Các học viên thoạt đầu sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, ngây người, tiếng reo hò bùng nổ trong khoảnh khắc gần như có thể nâng cả mái nhà——
Ngoại trừ Lê Kiều.
"Nhìn thấy tôi." Thẩm Phong hơi nâng vành mũ lên, nhìn cậu cười cười: "Có người không vui?"