Ma Tôn Hắn Có Mèo

Chương 53: Tắm Rửa Tập Thể.



Các chủ tới để giúp Thanh Đan tông giải quyết vấn đề, ông không dùng thần thức xem thử bên trong là ai mà đã đi vào.

Úc Yên sớm đã nghe thấy tiếng người quen, cậu nằm trong lồng ngực Đoạn Lâm, dùng móng moi chân, đôi mắt mở to, chờ người bên ngoài tiến vào.

Các chủ vừa vào đã đối mặt với đôi mắt tròn xoe đang tò mò nhìn ông, miệng cậu có hơi mở ra vì kinh ngạc, thoạt nhìn như một bé mèo ngoan ngoãn.

Đương nhiên là các chủ nhớ rõ con mèo trắng khiến người khác nhìn qua là khó quên này, hơn nữa còn có ấn tượng sâu sắc.

Ông sửng sốt, đây không phải là Meo Đại Vương của Lâu Meo Meo trên núi Đầu Mèo sao?

Úc Yên: "Các chủ, ngươi cũng tới ăn chực à?"

Cậu vậy mà lại thấy vui vui.

Các chủ đang ngơ ngác bị cậu gọi lại, ông nhìn mèo trắng trước mặt rồi lại nhìn sang một bàn thức ăn hỗn độn, chỉ thấy nhóm động vật nhỏ đã ăn uống no nề đang chạy tới chạy lui.

Mà Ma Tôn Đoạn Lâm người nghe người sợ lại đang ngồi bên chiếc bàn đó nhìn mọi thứ, không có ý cản lại, còn có vẻ dung túng.

Hiển nhiên là hắn đã đi kiếm chuyện với Thanh Đan tông, là hắn cho phép nhóm tiểu yêu này làm càn.

"Chuyện này..." Các chủ ho khan một tiếng, giải thích lý do đến đây: "Nghe nói hai vị có chút hiểu lầm với Thanh Đan tông nên ta tới đây xem thử, dù sao thì họ cũng không biết thân phận của hai vị nên chiêu đãi không tốt lắm."

Còn bảo ông tới cứu nữa!

Biết được hai gã tu sĩ tới Thanh Đan tông chính là Úc Yên và Đoạn Lâm thì các chủ lập tức lật mặt, không hề nhắc đến việc mình đến cứu trợ cho Thanh Đan tông.

Úc Yên gật đầu, có lẽ cậu tin lời ông nói. Nhưng Đoạn Lâm lại khẽ mỉm cười, hiển nhiên là hiểu rõ mọi chuyện.

Hôm nay các chủ lại tới đây, vậy là Thanh Đan tông không có vũ lực đã gọi ông tới viện trợ.

Lão tông chủ đứng một bên nghe vậy thì lập tức há hốc, ông cứ cảm thấy các chủ vô cùng khách khí với hai gã tu sĩ này, dường như không giống với tác phong mọi ngày.

Nhưng khi ông nhắc tới hai từ "thân phận" thì không khỏi khiến lão tông chủ hiếu kỳ, ông không hiểu một yêu tu thoạt nhìn không đàng hoàng và một ma tu thì có thể có thân phận gì?

Nếu có tiếng nói thì hẳn phải là ma tu có lai lịch bất phàm, lão tông chủ thầm nghĩ một lượt trong lòng, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Úc Yên ngáp một cái, ôm móng nói: "Hôm nay có chút hiểu lầm nên ta mới tới đây. Ngươi hỏi tông chủ chuyện là thế nào đi rồi xem thử ai đúng ai sai."

Các chủ lập tức nhìn sang lão tông chủ, ánh mắt đó khiến lão tông chủ thấp thỏm. Ông cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, chẳng phải các chủ tới giúp ông sao?

Nhưng giờ ông lại như cùng một phe với bên kia, vì họ mà đòi lại công đạo!

Lão tông chủ không hiểu sao lại như vậy, ông đành phải nói rõ ngọn nguồn. Nhưng ông không kể lại toàn bộ quá trình mà chỉ nói những chỗ có lợi cho tông môn mình, dù sao thì thuộc hạ cũng chỉ báo lại cho ông như thế, cũng không phải là ông tránh nặng tìm nhẹ.

Trong lời chủ quầy thịt, Úc Yên một lời không hợp là rút kiếm ra đuổi hết khách của họ đi, còn đòi đánh đòi giết chủ quầy thịt. Chủ quầy đành phải khai danh Thanh Đan tông ra, vì vậy mà Úc Yên lại cầm đầu nhóm tiểu yêu đến phá tông môn, vô cùng càn rỡ kiêu ngạo, không ai bì nổi.

Bia đá của tông môn bọn họ cũng bị cậu chém bể một miếng, chứng cứ rành rành, các chủ không tin thì có thể tự đi xem.

Mèo con không nghe nổi lời bôi nhọ như vậy, lão tông chủ kể cậu khác gì Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung không cơ chứ?

Cậu lập tức nhảy dựng lên, nhưng đứng trên đầu gối đại ma đầu chưa đủ cao nên vẫn phải ngước nhìn hai vị tông chủ.

Úc Yên không suy nghĩ nhiều mà bò lên vai đại ma đầu rồi lại bò tiếp lên đầu hắn, ngồi xổm trên mái tóc đen kia rồi mới tìm được độ cao thích hợp để cãi nhau.

Cậu chỉ làm vậy thôi là đã dọa mọi người một phen.

Chỉ có Đoạn Lâm là tập mãi thành quen, dù sao thì từ khi còn nhỏ mèo con đã không ít lần làm vậy rồi, bây giờ chỉ có nặng hơn hồi nhỏ thôi. Mèo con ngồi trên đầu khiến hắn rất bất đắc dĩ: "Ngươi để ý chút đi."

Lão tông chủ không biết thân phận Đoạn Lâm nhưng thấy thế cũng giật mình: Ma tu này thật cưng chiều yêu tu kia, vậy mà lại có thể để cậu giương oai trên đầu mình!

Mà các chủ đã biết thân phận Đoạn Lâm chỉ cảm thấy Thanh Đan tông đã đắc tội Meo Đại Vương tính tình nóng nảy thì lần này chỉ sợ không chết cũng bị lột da.

Chỉ sợ dù Meo Đại Vương không so đo thì Đoạn Lâm cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Thanh Đan tông.

"Tên khốn tai mù mắt điếc nào nói với ông vậy!? Ông có gan kêu hắn tới đối chất với bổn đại vương để xem chuyện có thật là như vậy không?" Úc Yên sửa lại cho đúng: "Rõ ràng là người bán thịt của các ông khi dễ tiểu yêu của ta, đứng đợi cả nửa ngày cũng không mua được thịt. Đến khi đuổi hết đám chen hàng đi thì ta cũng đền linh thạch rồi nhưng chủ quầy thịt lại nói là không bán thịt, còn nói là toàn thành đều không bán cho chúng ta, lý nào lại thế?"

"Thật vậy sao?" Chỉ nghe mèo con kể lại mà các chủ cũng nổi giận, ông lập tức nhìn lão tông chủ.

Sao Thanh Đan tông lại có tính bài xích người ngoài như thế... Nghĩ đến đây, các chủ bỗng nhớ tới trước đó ông cũng có thái độ như vậy.

Ông không khỏi ngượng ngùng.

"Thế này đi." Đoạn Lâm sợ mèo con tức chết nên mở miệng nói: "Kêu mấy người đó tới, bản tôn cũng muốn biết họ truyền lời như thế nào."

Đoạn Lâm cũng lên tiếng rồi, các chủ giật mình, vội vàng gật đầu hùa theo: "Phải phải."

Ông liếc nhìn lão tông chủ một cái: "Việc này không nên chậm trễ, tông chủ nên mau đi đi."

Có thể ngồi vào vị trí tông chủ thì đương nhiên không phải là kẻ ngu. Lúc này, trong lòng lão tông chủ cồn cào, ông biết thân phận ma tu chắc chắn không bình thường nhưng lại không biết rốt cuộc là ai!

Khắp Cửu Châu, có ma tu nào có thể khiến các chủ khép nép như vậy không? Gần như là không có.

Ngoại trừ...

Lão tông chủ đột nhiên nghĩ đến một người, ngoại trừ vị kia.

Ma Tôn Đoạn Lâm.

Chỉ tại Thanh Đan tông quá chú tâm vào địa bàn của mình nên không màng chuyện đời, nếu không đã sớm biết ma tu mang mèo trắng chỉ có thể là ai?

Gần đây luôn có tin tức về hai vị này, bây giờ lại tới nơi này gây họa sao?

Lâu Meo Meo là thứ gì?

Lần đầu lão tông chủ nghe thấy tên này chỉ thấy buồn cười, nhưng nếu liên quan đến Đoạn Lâm thì không còn buồn cười nữa.

Tông môn bọn họ còn ở bên cạnh ông, điều này nghĩa là Thanh Đan tông sẽ từ thứ hai xuống thành... thứ ba của lục địa này.

Cần cù chăm chỉ làm ăn ngần ấy năm, tại sao lại xuống cấp chứ?

Mấy đương sự kia bị đưa tới nội đường, đối mặc với tam đường hội thẩm*, bọn họ đều khai rõ ra rằng họ tự ý khi dễ yêu tu.

*Tam đường hội thẩm: tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án.

Xưa nay, chủ quầy thịt thấy ai không vừa mắt là không bán thịt cho người đó, dù sao thì cũng chẳng ai dám đắc tội với Thanh Đan tông.

"Tông chủ tha mạng, tông chủ tha mạng ạ, đệ tử biết sai rồi, sau này không dám nữa!" Có vài tên đệ tử đã dập đầu xin tha.

Trưởng lão thân phận cao hơn cũng vô cùng hổ thẹn, nhưng hắn cảm thấy tông chủ hẳn sẽ không trừng phạt nghiêm khắc, cùng lắm là phạt chút thôi.

Lão tông chủ cũng có ý đó, nhưng ông còn chưa kịp mở miệng thì ma tu kia đã nói: "Đám người dấu trên lừa dưới như thế thì giữ lại có ích gì?"

Ngụ ý là giết hết toàn bộ.

Các đệ tử phạm tội lập tức tái mặt, lúc này bọn họ mới biết là mình đã chọc phải người không nên chọc.

Vậy nên họ vô cùng hối hận, nếu trước đó không khi dễ tên ma tu kia và yêu tu đó thì tốt rồi.

"Cũng không đến mức đó chứ..." Sắc mặt lão tông chủ cũng khó coi, ông mong các chủ sẽ nói đỡ nhưng các chủ lại không nói một lời.

Nhưng Úc Yên lại mở miệng: "Bỏ qua hình phạt này, nhưng tội chết có thể miễn còn tội sống thì khó tha." Cậu bò xuống khỏi đầu đại ma đầu, lại nằm trong lồng ngực hắn.

Rắc rối này đã làm lỡ giờ ngủ của cậu, mỗi ngày mèo con phải ngủ nhiều giấc.

"Vậy phạt họ từ nay về sau, mỗi ngày đều phụ trách vận chuyển đồ ăn đến Lâu Meo Meo đi, nếu phạm sai lầm thì không buông tha nữa." Úc Yên nghĩ một hồi rồi nói.

Như này ôn hòa hơn ma tu nhiều, đương sự vội vàng dập đầu tạ ơn cậu, tỏ vẻ mình sẽ làm tốt việc này.

Các chủ nghe vậy cũng thở dài nhẹ nhõm.

Đám người trăm miệng một lời: "Đa tạ Meo Đại Vương rộng lượng."

Chủ nhân Lâu Meo Meo vẫn là Meo Đại Vương, Ma Tôn kia chỉ ở bên phụ trợ. Vì vậy, chỉ cần có quan hệ tốt với Meo Đại Vương thì chính là có quan hệ tốt với Ma Tôn.

Mà có quan hệ với ma tu thì sẽ bị các tông môn chính đạo khác xem thường.

Nhưng những người đó chỉ là "đứng nói chuyện thì không đau lưng"*, tục ngữ có câu "người dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu"**, nếu những tông phái đó cũng có Lâu Meo Meo ở bên cạnh thì sao có thể châm chọc được.

*Đứng nói chuyện thì không đau lưng: không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào.

**Người dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu: dưới quyền của kẻ khác thì phải dằm lòng cam chịu.

"Bây giờ tiểu lão lập tức chuẩn bị thịt tươi và hoa quả tươi mang sang quý tông môn." Lão tông chủ lập tức ân cần nói.

Úc Yên: "Vậy cảm ơn, mà ông có muốn nguyệt kết (?) không?"

Lão tông chủ vội xua tay: "Chút đồ ăn mà thôi, đây là tâm ý của Thanh Đan tông chúng ta, còn phải xin Meo Đại Vương vui lòng nhận cho."

Tông môn bọn họ giàu chảy mỡ, quả thật sẽ không keo kiệt chút tiền này.

Ở Tu Chân giới, đồ ăn không phải là thứ quan trọng, đan dược mới quan trọng.

Úc Yên: "Không được, chúng ta không muốn chiếm tiện nghi của ông, nếu không truyền ra ngoài sao mà dễ nghe được?"

Các chủ cũng nói: "Quả thật lần này tông chủ không tốt, nếu muốn đưa tâm ý thì hay là đưa họ ít đan dược đi."

Úc Yên sáng mắt: "Đúng vậy, cái này được nè." Toàn bộ tông môn cậu đều là tiểu yêu, đúng là sẽ cần đan dược giúp tu luyện.

Lão tông chủ thầm cắn răng, mắng các chủ không phải người, chiêu mượn hoa hiến Phật* chơi thật rành rọt: "Đương nhiên là ta cũng muốn đưa đan dược, vậy tiểu lão không khách khí nữa, nguyệt kết của Meo Đại Vương là gì?"

*Mượn hoa hiến Phật: dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm.

Úc Yên: "Chúng ta mới tới nên xa trời lạ đất, hai vị lại làm thủ lĩnh nơi đây nên hãy truyền tin xuống để mọi người biết trên núi Đầu Mèo là một tông môn tốt, sẽ không đối đầu với mọi người, còn sẽ hoan nghênh bọn họ tới thăm."

Hai người không dám rề rà: "Được."

Sự tồn tại nguy hiểm như núi Đầu Mèo phải sớm báo cho những người khác, tránh cho sau này họ chọc phải.

Chiếm một đống đan dược ở Thanh Đan tông rồi lại bàn kế hoạch hợp tác xong xui, Úc Yên mang theo nhóm lông xù ăn no căng bụng vẻ vang quay về núi Đầu Mèo.

Nhóm tiểu yêu trong lâu đã đói đến mức trông mòn con mắt, Đại Vương không về thì bọn họ chết đói mất.

Cuối cùng thì trước khi mặt trời lặn, Đại Vương đã mang về một đống thức ăn phong phú, kêu bọn họ xếp hàng nhận.

Người phụ trách phát đồ ăn đương nhiên là nhóm đại diện đã đi ăn chực kia, bọn họ đứng trên núi đồ ăn cao ngất, bận rộn phân phát cho mọi người.

Không khí trong lâu lập tức êm vui sung sướng.

Các đệ tử Thanh Đan tông phụ trách vận chuyển đồ ăn vốn tưởng mình phải vào đầm rồng hang hồ, nhưng không ngờ sau cánh cổng tông môn không phải yêu tu mặt mũi hung tợn mà chỉ là một đám động vật bình thường.

Nhiều lắm cũng chỉ là đã khai linh trí, nghe hiểu tiếng người, sẽ xếp hàng ngay ngắn, tóm lại là họ khác xa với yêu tu thường thấy.

Đương nhiên rồi, những yêu tu có thể lộ diện trước mặt người khác đều đã trải qua thiên chùy bách luyện*, thực lực không hề yếu.

*Thiên chùy bách luyện: trải qua muôn ngàn thử thách, thử thách dài lâu, nhiều lần gọt giũa.

Nhóm tiểu yêu trong Lâu Meo Meo đều là yêu tu tầng chót, ngày thường chỉ ở trong núi sâu rừng già, gần như sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.

Nếu chỉ là một đám động vật thì không có gì đáng sợ, đệ tử Thanh Đan tông nhìn nhau trong chốc lát rồi cũng bắt đầu hỗ trợ phân phát đồ ăn.

Ai da, lông xù cũng rất đáng yêu nha.

Con ba ba gầy này khiến người khác không nhịn được mà cho hắn thêm hai miếng thịt.

Hắn còn nói: "Đại năng, ta muốn ăn món thịt kia, có được không?"

Đại năng?

Vậy mà lại được gọi là đại năng sao?

"Ờm... Cũng được." Đệ tử Thanh Đan tông dần dần đắm chím trong các tiếng kêu "đại năng" đáng yêu, cam tâm tình nguyện làm tình nguyện viên.

Những động vật như là ba ba gầy đều nằm ở tầng chót khi còn ở Vạn Yêu Cốc, đừng nói đến kiếm đồ ăn, đôi khi chính mình còn trở thành thức ăn.

Tới nơi này, Meo Đại Vương quy định các tiểu yêu không được đánh nhau, không được đi săn, đại vương sẽ đảm bảo đủ đồ ăn cho họ.

Sau này họ muốn biến thành người nên phải tĩnh tâm tu luyện, loại bỏ thú tính, làm một tu sĩ văn minh.

Ví dụ như khi xếp hàng lấy đồ ăn thì tuyệt đối không được chen hàng, cũng không được lấy nhiều gây lãng phí đồ ăn, đương nhiên là nếu thấy mình ăn không đủ thì có thể xin thêm chút.

Còn nữa, ít nhất phải hai ba ngày tắm một lần, rửa sách rận trên người, lúc nào cũng sạch sẽ.

Nhóm tiểu yêu đều đã có trí tuệ, đương nhiên họ cũng muốn sạch sẽ, như vậy rất thoải mái.

Chỉ là trước kia không có điều kiện mà thôi.

Giờ có điều kiện rồi, bọn họ không chỉ muốn sạch sẽ mà còn muốn thơm tho nữa.

Meo Đại Vương: Được.

Cậu chuẩn bị xà bông thơm, mỗi tiểu yêu một cục, còn có thể chọn mùi.

Mùi hoa hồng, nhài hương,... cái gì cũng có.

Nhóm lông xù ăn một bữa no căng thì sôi nổi cầm cục xà bông thơm của mình ra phía dòng sông sau núi.

Chỉ thấy rái cá đã sớm rửa mặt ở chỗ đó, bọn họ là động vật quần cư, cả một đàn lớn, tiểu yêu khác không dám tới gần.

Rái cá đánh nhau rất lợi hại, ngay cả gấu đen cũng không chắc đánh thắng.

Hiện tại Lâu Meo Meo không có quá nhiều yêu tu mãnh thú, đàn rái cá được xem như là đại ca.

Nhóm lông xù tắm rửa tập thể, Úc Yên đã có thể nghỉ ngơi. Cậu nhanh như chớp lẻn trèo lên một nhánh cây, mỹ danh là duy trì trật tự nhưng thật ra hai con mắt giống như máy quét, không một con lông xù nào có thể qua được mắt cậu.

Nội tâm cậu phun trào: Oa, bé này là thật, xuống nước cũng không gầy đi!

Oa, bé kia có bụng bia nhỏ, vậy mà hắn lại ngồi banh chân trên bờ mà gãi bụng, liêm sỉ đâu!

Khỉ lông vàng tắm rửa chỉn chu nhất, hắn đứng thẳng trong nước, tay cầm xà bông thơm bôi khắp người, bôi một hồi còn ngửi xem thử chỗ nào chưa thơm.

Nhìn hắn tắm rửa thành thạo, Úc Yên cảm thấy hắn không khác gì nhân loại.

Gấu đen tắm rửa trắc trở nhất, vì tay hắn ngắn nên không thể kỳ tới phần lưng.

Vậy sao mà được?

Úc Yên nhìn quanh rồi gọi một con khỉ lông vàng đã tắm xong tới: "Khỉ nhỏ, lại đây."

Khỉ lông vàng toàn thân ướt sủng nhảy tới, trông mong nhìn Úc Yên: "Đại Vương?"

Úc Yên đưa hắn một quả đào chứa linh khí rồi chỉ vào gấu đen, nói: "Ngươi thấy gấu đen kia không? Qua giúp hắn tắm rửa chút đi."

Khỉ lông vàng ngậm quả đào, vô cùng vui vẻ mà rời đi.

Chỉ thấy hắn thực ra sức mà cầm một cái bàn chải, trực tiếp nhảy đến đại gấu đen trên người, nghiêm túc mà cấp đại gấu đen xoát mao.

Chỉ thấy hắn nhảy lên người gấu đen, ra sức cầm bản chải cọ lông giúp gấu đen.

Úc Yên quyết định lát nữa lại thưởng cho hắn tiếp.

Đối với nhóm tiểu yêu, linh quả đều là vật vô cùng tốt, khả ngộ bất khả cầu*.

*Khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện chỉ có ngẫu nhiên gặp mới có khả năng, cầu không được.

Khỉ nhỏ giúp gấu đen tắm rửa thì được thưởng, nhóm tiểu yêu khác cũng học theo.

Sau đó đến trước mặt Úc Yên đòi thưởng.

Nếu nói bọn họ không thông mình thì họ lại biết học theo người khác, nếu nói họ thông minh thì trên người họ vẫn còn thú tính, vẫn duy trì tập tính động vật.

Sau khi Meo Đại Vương đối phó với đám lông xù thì trên người không còn món gì!

Nhưng cậu cũng chẳng đau lòng mà còn thỏa mãn và vui sướng, ha ha ha, ở bên nhóm lông xù thật hạnh phúc.

Mèo con tiêu xài đã đời trở về, đặt vòng tay trữ vật rỗng tuếch và túi Càn Khôn trước mặt sen hốt phân, dùng móng vỗ vỗ: "Đồ ăn vặt ngươi chuẩn bị ta ăn hết rồi, chuẩn bị thêm nữa đi."

Đoạn Lâm: "?"

Đoạn Lâm nhớ là hôm qua hắn mới đưa đồ ăn vặt cho Đoạn Tiểu Miêu xong mà.

-o0o-

Aly: Đang làm mà gặp phải câu "này không phải miêu miêu đầu trên núi miêu miêu lâu tông môn miêu đại vương sao", mắt tui thấy toàn meo meo meo meo không (⊙_◎)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.