Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 22: Rốt cuộc ai là sắc lang ?



Sau khi hung hăng trả thù mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Dương Lăng. Nhiều năm qua như vậy cũng chỉ có duy nhất Dương Lăng dám hạ nhục người của An Tạp gia tộc lại thêm thiết kế hoàng tráng và quy mô lớn của vũ khí điếm mọi người lại càng chắc chắn Dương Lăng là một đại quý tộc, một quý tộc có thế lực khổng lồ, nếu không đã không thèm xem An Tạp gia tộc vào mắt như vậy.
Đợi mọi người sau khi lên hết hơn mười người thần bí chợt cùng nhau đồng thời bái phỏng Dương Lăng. Trong đó, có lão bản của mộc phường<bán củi>, có chủ nhân của lò rèn, lại có cả ông chủ của tửu quán. Cơ bản là toàn bộ đại thương nhân và những nhân vật có thực quyền của Duy Sâm trấn ngoại trừ An Tạp gia tộc đều đến đông đủ .
-Đại nhân, hoan nghênh người đến Duy Sâm trấn của chúng ta, chẳng biết đại nhân định lưu lại ở chỗ này bao lâu ?
Sau một phen khách sáo An Đức Lỗ lão bản của tửu quán làm bộ vô tình hỏi đến. Trong mắt mọi người Dương Lăng là một đại quý tộc có quyền có thế, hắn mở một gian ải nhân vũ khí điếm nói không chừng chỉ là nhất thời hưng khởi mà thôi.
Dựa vào lời lẽ đó Dương Lăng rất nhanh đã hiểu được đại ý của mọi người khi tới đây. An Tạp gia tộc vô ác bất tác<không việc ác nào không làm>, đừng nói trấn dân bình thường mà ngay cả những nhân vật có điểm quyền thế cũng không thể nhẫn nổi nữa.
-Tại hạ cũng giống như các vị chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, nơi nào có thể kiếm tiền là chạy đến thôi .
Dương Lăng thần bí địa cười cười.
Bình thường thương nhân ?
Mọi người cùng đưa mắt trao đổi với nhau mấy lần, không cần phải nói cũng hiểu được đó chỉ là lời chối khéo của Dương Lăng ma thôi. Nếu chỉ là một thương nhân bình thường thì ai có thể bỏ nhiều tinh tệ như vậy chỉ để mở một gian ải nhân binh khí điếm, hơn nữa ai mà có nhiều hộ vệ cùng tinh linh thị nữ như vậy ?
Uống một hơi hết chén Lãng Mỗ tửu rồi lão thợ rèn lớn tiếng nói :
-Dương đại nhân, ngươi hôm nay đã khiến An Tạp gia tộc chịu nhục như vậy chúng nhất định sẽ nghĩ cách trả thù, ngươi nhất định phải sớm cẩn thận đề phòng a !
-Đúng, An Tạp gia tộc thế lực khổng lồ, nhất định phải cẩn thận, chẳng biết đại nhân bên người tổng cộng có bao nhiêu hộ vệ ?
An Đức Lỗ khẩn trương nhìn Dương Lăng, tựa hồ so với bản thân hắn còn muốn khẩn trương hơn.
Mọi người lần này cùng đến đây mục đích chính là nhìn xem Dương Lăng tới cùng có thực lực thế nào. Nếu hắn thực lực thâm hậu, đủ cùng An Tạp gia tộc đối kháng thì đó chính là một điều có lợi cho tất cả Duy Sâm trấn. Nhưng nếu hắn không có thực lực hoặc là chỉ nhất thời hưng khởi đáo Duy Sâm trấn du ngoạn chứ không hề muốn đối kháng với An Tạp gia tộc thì quả là người dân ở Duy Sâm trấn càng thêm thảm rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
-Hắc hắc, An Tạp gia tộc ? Một đám tiểu lưu manh, ô hợp mà thôi !
Dương Lăng uống một ngụm Lãng Mỗ tửu rồi nói tiếp :
-Tại hạ lần này đến đây, hy vọng có thể dựa vào chính mình bản lãnh sang xuất một phen sự nghiệp, chứ không phải nhờ vào thế lực của gia tộc !
Không hề giải thích mà Dương Lăng tùy ý mọi người hiểu lầm thân phận của hắn. Dù sao nếu nói thật lai lịch của hắn có lẽ cũng không có ai tin, tùy ý bọn họ hiểu lầm nói không chừng có những điểm lợi ích không nhỏ.
Không nhờ thế lực gia tộc ? Lại là một công tử chẳng biết trời cao đất rộng . Mọi người mặt mang màu xám, An Tạp gia tộc thế lực khổng lồ, không có gia tộc tương trợ, Dương Lăng lấy cái gì mà đòi đấu cùng An Tạp gia tộc ?
Nhìn vẻ ủ rũ của An Đức Lỗ, Dương Lăng hiểu thấu ý nghĩ của bọn họ, hắn ra vẻ khó khăn nói :
-Tại hạ còn có không ít bằng hữu, cho dù không có gia tộc ủng hộ, đối phó An Tạp gia tộc cũng không phải vấn đề, đáng tiếc.
-Đáng tiếc cái gì ?
Lão thợ rèn thấy được một đường hy vọng vội hỏi Dương Lăng.
-Mặc dù đều là bằng hữu, nhưng tại hạ cũng không tiện hai tay trắng mà mời bọn họ lại đây trợ chiến a ! Mặt khác, các phòng ở đây đều bé như vậy, nếu một lần đến nhiều dũng sĩ như vậy làm sao có thể ở được, ai !
Dương Lăng làm ra vẻ rất bất đắc dĩ thở dài.
-Không thành vấn đề, việc đó cứ để chúng ta lo, dũng sĩ tới càng nhiều càng tốt!
Tửu quán lão bản An Đức Lỗ mừng rỡ, vỗ ngực hứa hẹn giải quyết hết thảy khó khăn. Tửu quán của lão mặc dù sinh ý không kém nhưng tuyệt đại bộ phận lợi nhuận đều bị An Tạp gia tộc thu lấy, chỉ cần Dương Lăng có thể diệt trừ An Tạp gia tộc, đừng nói chỉ đơn giản là phòng ốc, chính là nỗ lực vài năm đích lợi nhuận có lẽ cũng không tiếc.
Sau khi biết rõ chí hướng của nhau, động tác của bọn An Đức Lỗ quả là nhanh chóng đã đưa một nhóm lớn lễ vật lại đây. Trừ bỏ hơn vạn mai tử tinh tệ còn có khối lượng lớn ma thú tinh hạch cùng ám hỏa tinh. Hơn nữa, bọn họ còn động viên những hộ dân ở xung quanh vũ khí điếm, cấp cho Dương Lăng một khoảng đất rộng lớn.
Vì đã nhận tiền của người, cũng vì đề phóng Y Thước Á manh động, đem hết toàn lực tập kích nên Dương Lăng ngay lập tức quay lại Dã man nhân bộ lạc, chuẩn bị tổ kiến một chi Dã man nhân hộ vệ đội. Dã man nhân trời sanh thần lực, bưu hãn vô cùng, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất cho vị trí tốt thí trên chiến trường.
Dương Lăng vừa nói đến dạo gần đây sinh ý kém đi, ma thú tinh hạch cùng ám hỏa tinh không đáng giá tiền mấy đã khiến tộc trưởng Dã man nhân nhức đầu. Hết lần này tới lần khác này thượng cổ triệu hồi sư thực lực cường đại, bối cảnh càng kinh người, đánh thì không dám đánh, nhịn lại nhịn không nổi. Cuối cùng sau khi thu được đại lượng chất đốt và lương thực mà Dương Lăng mang đến mới dứt khoát sảng khoái đồng ý yêu cầu của hắn, phái ra trăm tên dũng sĩ tối tinh duệ.
Dương Lăng trở lại Duy Sâm trấn không lâu, Tác Phỉ Á lại mang đến năm mươi danh tinh linh cung tiễn thủ, Lỗ Thước cũng mang đến hơn 80 ải nhân chiến sĩ. Hơn nữa từ Duy Sâm trấn chiêu mộ thêm được trăm tên kiếm sĩ, nhanh chóng tổ kiến thành một chi hộ vệ đội chiến lực xuất chúng, làm cho người dân toàn Duy Sâm trấn không ngừng thấy được hy vọng.
Có lẽ là thu được tin tức gì đó nên nha trảo của An Tạp gia tộc càng thêm an phận, cả ngày quy súc ở tòa thành phòng bị sâm nghiêm. Nhưng Dương Lăng vẫn không dám coi thường, rõ ràng đây chỉ là chút gió êm sóng lặng tạm thời trước cơn giông bão, hắn ra lệnh cho ải nhân Lỗ Thước chế tạo khôi giáp cùng vũ khí cho hộ vệ đội.
Sau khi đem hộ vệ đội giao cho Tạp Tây huấn luyện, Dương Lăng thành ra là người thanh nhàn nhất. Sẽ huấn luyện ma thú đại quân của hắn, sẽ tu luyện thần bí vu huyền, sẽ chính là an tâm hưởng thụ sự thị hầu đầy ôn nhu của Ngã Lỵ Ti .
-Là nơi này sao ?
Ngã Lỵ Ti vẻ mặt đỏ bừng.
-Ân, dụng lực mạnh hơn một chút!
-Có muốn nhanh hơn một chút hay không ?
-Ừ.
Nửa nằm nửa ngồi, Dương Lăng nhắm lại hai mắt tận tình hưởng thụ Ngã Lỵ Ti xoa bóp cho, thoải mái đến từng lỗ chân lông của hắn cũng muốn giãn ra. Đột nhiên, Dương Lăng chợt giật mình. Vừa mở mắt đã thấy một mũi tên đen nhánh đang bay đến, theo sát là một bóng đen thon dài vừa lao theo song cửa mà vào.
Định thần nhìn lại, đúng là nữ thích khách đã đánh lén hắn lần trước.
-Aaaaaaa....
Nhìn nữ thích khách đột nhiên xuất hiện, nhìn hàn quang lòe lòe của ngọn chủy thủ trong tay nàng, Ngã Lỵ Ti thất thanh kêu to ôm chặt lấy nửa phần lưng trần của Dương Lăng. Nhất thời, Dương Lăng cảm giác một đôi bồng đảo êm dịu đặt ở trên người hắn, vừa mềm mại êm ái, lại rất co dãn. Rất nhanh, hạ thân đã ngẩng lên, sinh ra phản ứng bình thường của nam nhân .
Sau khi nuốt nuốt nước miếng, Dương Lăng xấu hổ cúi người xuống nhằm che đi tên đại gia hỏa, may là hắn ở trong nước. Không ngờ bộ ngực của Ngã Lỵ Ti mặc dù thoạt nhìn không có gì mấy, nhưng lại đầy đặn đến vậy.
-Hừ, giao mạng ra đây !
Nữ thích khách cầm chắc chủy thủ xông lên, ánh mắt lạnh như băng, vừa thấy vậy Ngã Lỵ Ti đã sợ đến mềm nhũn chân.
-Muốn chết !
Dương Lăng lâm nguy không hoảng, hai tay niết một thủ ấn triệu hồi một con giác phong thú đi ra. Thoáng chốc gian, nữ thích khách ngược lại bị buộc phải tránh phải né trái, kinh hiểm tránh được 3 cây độc thứ.
Mắt thấy đối phương trong khoảng thời gian ngắn bị giác phong thú cuốn lấy, Dương Lăng biết đây chính là cơ hội, hừ lạnh một tiếng " bá" một tiếng đứng lên, chuẩn bị ra tay bả đối phương bắt. Trong phút chốc, phòng tắm nội truyền ra liễu hai tiếng thét chói tai cơ hồ có thể dọa lão thử hù chết.
Sau khi giết chết con giác phong thú vừa vặn nhìn thấy phần dưới trống trơn của Dương Lăng, nữ thích khách vừa thẹn vừa giận. Vốn vẫn muốn đâm chủy thủ đi tới, nhưng nhìn thấy thêm rất nhiều giác phong thú đang dần được triệu hồi, lại nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, rõ ràng lại bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi nên đành " Hừ " lạnh một tiếng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thoát đi.
Cùng lúc đó, Ngã Lỵ Ti dụng hai tay ôm chặt lấy đôi mắt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ đậm lên. Nàng như thế nào cũng không ngờ tới Dương Lăng cư nhiên
-A, Dương Lăng, ngươi đúng là đồ đại lưu manh !
Ngay khi Dương Lăng còn không có kịp phản ứng thì cửa phòng" chi" một tiếng đã bị đẩy ra, Tác Phỉ Á vừa mới thò đầu vào đã rụt trở lại tựa như gặp ma quỷ.
Một trận gió nhẹ thổi tới, Dương Lăng cảm giác hạ thân truyền đến một cảm giác trống trải bèn cúi đầu nhìn xuống cũng liền hận không có cái lỗ nẻ nào dưới đất để nhảy xuống. Nguyên lai, chiếc khăn tắm rộng thùng thình không biết khi nào đã rơi xuống, tiểu huynh đệ của hắn đang giương oai kiêu hãnh.
-Aaaaaaaaaa tiếp theo ba tiếng thét bén nhọn của nữ nhân từ phòng tắm của Dương Lăng lại truyền ra một tiếng hú bi tráng của nam nhân khiến mấy tên Dã man nhân đang tuần tra ở phụ cận không khỏi phát run. Đã sớm nghe nói quý tộc nhân loại có rất nhiều bí mật nam nữ, xem ra quả nhiên không phải là giả !
Ma Thú lãnh chúa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.