Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 146: Phong Lưu Đích Tửu Sư



Nghi hoặc trùng trùng, Dương Lăng quyết định tự mình tìm hiểu.
Theo lời lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ, đối phương vô cùng cảnh giác, khứu giác rất linh mẫn. Chỉ cần có một hơi thở khác thường, từ xa đã vội vàng lẫn tránh, đợi đến khi mọi người mai phục đã mệt mỏi, kiệt lực, triệt thối, đối phương liền nhanh chóng ra tay đảo loạn, cực kỳ gian xảo, bỉ ổi.
Đêm xuống, Dương Lăng đi tới Hương cách lý lạp, nhìn chung quang cảnh không có khác so vời trước kia. Sau khi tiến vào bằng cửa sau, Dương Lăng ung dung ngồi trên ghế cao ở bàn dành riêng cho mình. Phía sau chỉ có song đầu thực nhân ma, thiên hồ Vưu Na với cẩu nhân Áo Lan Đa mấy người, chỉ đơn giản là bắt một tiểu tăc trộm rượu, không cần phải kinh động quá nhiều người.
Không biết là do chán ghét tên tửu tặc hay muốn được ở cạnh Dương Lăng mà Ngải Lệ Ti cũng theo đến Hương cách lý lạp. Dương Lăng khuyên vài câu, tiểu nha đầu này nhất quyết không chịu trở về, Dương Lăng đành thôi không nói nữa, để Ngải Lỵ Ti ở lại bên cạnh mình. Dù sao đây cũng là phạm vi thế lực của Dương Lăng, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra hắn cũng có thể ứng phó được.
Bên trong tửu quán, chỉ có lác đác vài người, sinh ý so với trước kia khác một trời một vựt, tuột xuống cả ngàn trượng. Không biết vì lý do gì mà các dong binh và mạo hiểm giả không có đến hương cách lý lạp đông như trước đây, không lẽ do lượng rượu không đủ cung ứng.
Hương cách lý lạp không có nhiều khách, thành ra tửu sư anh tuấn Ước Hàn có thời gian rãnh rỗi, diện một bộ trang phục hoa lệ, đang thi triển thủ thuật câu dẫn một thiếu nữ. Hai người châu đầu vào nhau càng lúc càng gần, thậm chí Dương Lăng còn co thể thấy bàn tay của hắn đang không thành thật loạn động lên xuống bên trong ngực thiếu nữ, còn thiếu nữ thì hai mắt đang mê ly đắm đuối. Nhìn thấy bộ dạng của hắn đúng là một tên gia hỏa phong lưu chuyên câu dẫn các thiếu nữ khuê môn.
Vô tình thấy được thân ảnh của Dương Lăng phía sau, tửu sư Ước Hàn không khỏi xấu hổ, an ủi thiếu nữ vài câu rồi đi nhanh đến chổ Dương Lăng: "Lão bản, thật lâu không thấy a, ngài dùng lãng mỗ tửu, mộc lưu tửu, hay rượu con khỉ trị giá mười vạn tử tinh tệ đây?"
" Ân, mỗi loại đều lấy hai vò đi". Nhìn sắc mặt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh của Ước Hàn, lại nhìn cách đó không xa, sắc mặt đỏ bừng của thiếu nữ, Dương Lăng không khỏi cười cười nói.
Tuy có chút phong lưu, nhưng Ước Hàn tuyệt không vì thế mà đánh mất phong phạm của một thiên tài. Nói về tài pha chế rượu, Duy Sâm Trấn không một ai có năng lực vượt qua hắn, không hổ đã từng là hoàng gia điều tửu sư.
Có lẽ nên trong thời gian này, giúp hắn thành gia lập thất, phải nói người con gái này thường xuyên lui tới mới được a.
Duy Sâm Trấn không thiếu gỗ cùng đá tốt để xây dựng nhà, ngồi trên ghế cao, Dương Lăng chợt nảy ra một chủ ý, chuẩn bị phân phó lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ kiến lập cho Ước Hàn một trang viện, tạo điều kiền cho hắn ở Duy Sâm Trấn sớm ổn định cuộc sống, thành gia lập thất, tránh để ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mỗi loại hai vò?
Nhìn thấy tiếu ý trên mặt Dương Lăng, Ước Hàn thâm kêu khổ không thôi. Nếu là trước kia, đừng nói là hai vò, chẳng những mười vò cũng không có vấn đề gì, nhưng trong thời gian này gặp phải tửu tặc hoành hành, đừng nói là hai vò, ngay cả một vò cũng đã có chút ít khó khăn.
Vô luận là Lãng mỗ tửu hay mộc lưu tửu, tất cả đều cần có một khoảng thời gian mới có hương thơm. Mặc dù xưởng sản xuất đã hết sức gia tăng sản lượng, nhưng trong hầm chứa, những vò rượu được bảo quản tích trữ đều bị cướp đi hay đập vỡ, trong một thời gian ngắn, căn bản không có cách nào tái cung ứng một lượng lớn nước chưng cất rượu tốt được.
Mỗi loại lấy hai vò. Dương Lăng chỉ là buột miệng nói ra mà thôi, nhưng cũng làm cho Ước Hàn lúng túng kêu khổ, không cần hắn nói, Dương Lăng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ra hiệu cho Ước Hàn ngồi xuống, thuật lại cho Dương Lăng nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua.
Nhìn thấy vẻ mặt hòa hoãn của Dương Lăng, lại nhìn cách đó không xa vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái. Ước Hàn dứt khoát dẫn thiếu nữ ấy đến giới thiệu với mọi người, trên mặt toát ra vẻ hưng phấn pha lẫn sung sướng. Xem ra lần này, tựa hồ tên gia hỏa phong lưu Ước Hàn đã động chân tình rồi.
Lấy ra một bình kê vĩ tửu được cất kỹ trong tủ, Ước Hàn châm cho Dương Lăng một chén mỹ tửu, sau đó chậm rãi thuật lại mọi chuyện.
Nguyên lai, khi mới bắt đầu, tên trộm rượu chỉ lẻn vào hầm rượu uống trộm một hai vò mỹ tửu, không hề lấy trộm rượu đi, càng không ra tay phá hủy các vò rượu còn lại. Lúc ấy cũng không ai chú ý đến sự thất thoát này.
Sau đó, có một người phụ trách bảo vệ hầm rượu phát hiện có người lẻn vào uống trộm rượu, vô cùng giận dữ, đã lén hạ mê dược vào một vò rượu để bắt kẻ trộm. Nhưng có điều không ngờ là bị linh giác bén nhạy của kẻ trộm phát hiện. Biết có người bỏ mê dược vào rượu để bắt mình đã nổi giận, không những trộm đi rất nhiều rượu mà còn ra tay phá hủy rất nhiều vò rượu khác.
Điều này đã làm cho đội bảo vệ hầm rượu tức giận vô cùng, kéo thêm một số huynh đệ đến, khi trời tối tiến hành phục kích nhằm bắt được kẻ trộm đập cho một trận. Không nghĩ tới đối phương khứu giác cực kỳ linh mẫn, nhạy bén, phát hiện ra có chổ không ổn, căn bản trốn ở xa không đến gần. Đợi đến khi mấy người phục kích rơi vào tình trang kiệt lực đều triệt thoái, thừa cơ đó lại lẻn vào hầm rượu lấy trộm và phá hủy đi rất nhiêu vò rượu khác.
Cứ như vậy, các hộ về phục kích đều lần lượt thất bại, tửu tặc thì càng ngày càng táo tợn hơn, ra tay quyết liệt hơn. Đến khi lão quản gia biết chuyện thì mọi chuyện đã nghiêm trọng. Nước chưng cất rượu được cất kỹ trong hương cách lý lạp phần lớn cũng đã bị phá hủy.
Sau khi đã giáo huấn các hộ vệ một cách đích đáng vì không báo sớm sự tình, lão quản gia đã suất lãnh các võ sĩ tinh duệ tiến hành phục kích tửu tặc, nhưng kết quả cũng không khác so với các hộ vệ trước đây. Đừng nói là bắt được kẻ trộm mà hình dáng của đối phương cũng chưa thấy rõ. Duy có một lần thành công duy nhất…. là chỉ thấy được thân ảnh đối phương vụt qua.
" Theo lời các võ sĩ phục kích khi ấy nói thì đối phương tốc độ rất nhanh, thân ảnh lại nhỏ bé, giống như một tiểu ải nhân!" Hớp một ngụm mỗ tữu để cho rượu thấm xuống cổ họng, Ước Hàn vừa nói vừa lắc đầu.
Kẻ trộm rượu là một ải nhân.
Thực sự là ngoài ý muốn a. Dương Lăng vốn tưởng là do một thế lực nào đó cố tình quấy rối Duy Sâm Trấn, vạn lần không nghĩ tới chỉ là do một tên tiểu ải nhân mê rượu gây ra.
Ngỡ ngàng qua đi, Dương Lăng bình tâm ngẫm nghĩ lại, nhớ đến ải nhân Lỗ Thước vốn quý rượu như mạng, hắn cảm giác loại phiền phưc này không thể chỉ dùng lời nói là có thể giải quyết được. Dù sao nếu đối phương là một thế lực lớn muốn quấy phá, căn bản sẽ không gây ra loại chuyện nhỏ nhặt này.
"Không quản hắn là ai, người hay quỷ, đêm nay ta nhất quyết tự thân xuất thủ bắt hắn!". Dương Lăng trâm ngâm không nói, nhưng song đầu thực nhân ma thì đã sớm tức giận, hận không thể ra ngoài tìm đối phương đại chiến một hồi.
"Ước Hàn, đem tất cả tửu thủy còn lại xuống hầm chứa!"
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một phen, Dương Lăng quyết định giữ nguyên kế hoạch mà làm. Chính mình sẽ dùng ma thú đại quân dăng ra thiên la địa võng, không tin chỉ một tên tửu thâu nhỏ nhoi có thể trốn thoát, đối phương chỉ cần tiếp tục gây án, sẽ tuyệt đối có đi mà không có về.
Đem tất cả tửu thủy còn lại đem tập trung để lại trong hầm?
Chần chờ một lúc, Ước Hàn bật dậy hành động, cùng với Áo Lan Đa đem tất cả tửu thủy còn lại trong tửu quán đều đem đến cất trong hầm. Mặc dù đội hộ vệ đã thất bại nhiều lần, nhưng hắn tin tưởng, một khi Dương Lăng tự thân xuất thủ thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Căn cứ vào việc tửu tặc xuất hiện không hề có quy luật, đêm dài yên tĩnh, Dương Lăng ẩn núp ở vùng phụ cận. Dương Lăng lúc này đang phân vân không biết có nên gọi ma thú ra phục kích không, sau cùng để tránh kinh động khứu giác linh mẫn của thâu tặc, chỉ triệu ra vài giác phong thú mai phục canh giữ.
Đối phó với một tên thâu tặc luôn cảnh giác, giảo hoạt thì người càng ít càng tốt. Đề phòng có gì bất ngờ xảy ra, Dương Lăng chỉ để cho một mình Áo Lan Đa bên cạnh, những người khác đều ẩn nấp ở phía xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau khi đã an bài thõa đáng, Dương Lăng chọn một rừng cây nhỏ gần đó ngồi xuống, linh giác khai mở, tinh thần lực khổng lồ cùng nhiều mang nhện phóng ra xung quanh. Áo Lan Đa lẳng lặng bên cạnh, đứng yên không nhúc nhích, bông tuyết bay đầy trời cùng với những cơn gió lạnh thổi qua khéo che đi tung tích của hai người.
Thông qua khả năng đặc biệt có thể dùng giác phong thú để cảm giác mọi sự vật chung quanh, Dương Lăng cho dù nhắm hai mắt lại, cũng có thể cảm nhận được mọi cơn gió thổi qua. Nghe cả tiếng tim đập của Áo lan Đa trong lồng ngực, xa xa song đầu thực nhân ma đang đứng hiên ngang, thậm chí ngay cả tiếng thì thâm nho nhỏ của khách trọ trong Hương cách lý lạp cũng có thể nghe thấy rõ ràng…
Thời gian từng chút, từng chút một trôi qua, ngoại trừ tiếng gió thổi, không có một chút động tĩnh, xa xa song đầu thực nhân ma đã gáy ồ ồ ngủ gục lúc nào không hay, ngay cả Áo Lan Đa và Vưu Na cũng cảm giác được mi mắt càng ngày càng nặng, mà tên giảo hoạt tửu tặc vẫn còn vô tung vô ảnh.
Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra mình đang mai phục?
Dương Lăng nghi hoặc không thể giải thích được, phương viên mười bước bên trong hầm rượu không có mai phục. Chính mình cùng với Áo Lan Đa ẩn trong rừng cây, song đầu thực nhân ma cùng với Vưu Na thì càng ở chổ xa trong khách phòng, về giác phong thú đang ẩn núp vẫn đứng yên không nhúc nhích, càng bí ẩn vô cùng, không có lý do bại lộ hành tung!
Hít một hơi thật sâu, Dương Lăng quyết định tiếp tục chờ đợi, lấy ra một viên huyết châu nuốt vào làm cho tinh thần phấn chấn tĩnh táo, lẵng lặng chờ đối phươngxuất hiện.
Bông tuyết nhảy múa dưới ánh trăng thật mông lung. Dương Lăng ngước nhìn bầu trời đầy sao, nháy mắt trong lòng vừa động, nhất tâm nhị dụng, đồng thời vận chuyển tinh mang vu cùng với luyện thể vu.
Dương Lăng chậm rãi đưa trận trận tinh mang nhập vào cơ thể, theo một quỹ tích huyền ảo bên trong cơ thể mà vận chuyển. Một bộ phận được vu đan phun ra hút vào chuyển hóa thành vu lực tinh thuần, một bộ phận thẩm thấu vào trong các đầu khớp xương của cơ thể.
Mỗi lần hấp thu một tia tinh mang, Dương Lăng có thể cảm giác rõ ràng trong cơ thể có một cổ hàn lưu di chuyển, chổ nào cổ hàn lưu đi qua, đừng nói là da thịt mà ngay cả tế bào cũng từng chút từng chút một co rút lại, sau đó dưới năng lượng kích thích của vu lực, lại từng chút từng chút bành trướng. Không ngừng co rút rồi lại bành trướng, từng chút một rèn luyện.
Có một đội quân ma thú khổng lồ - những kẻ bề tôi cường hãn tuyệt đối trung thành, một thân thể cường hãn, hơn nữa nắm trong tay linh hồn vạn vật.
Dương Lăng đối với tương lai tràn ngập hy vọng, hắn tin tưởng một ngày nào đó bằng năng lực của chính mình có thể đứng vững trong cái thế giới cường giả vi tôn này. Tại thế giới xa lạ này hưởng thụ một cuộc sống mới, cố gắng truy tìm thượng cổ Vu sư, phá giải bí mật, tìm được con đường trở về địa cầu.
Chẳng biết qua bao lâu, màn đêm dần dần tan đi, chân trời đã xuất hiện một dãi ánh sáng hình quạt, báo hiệu bình minh sắp đến.
Lúc này chính là lúc mà ý chí, tinh thần, thể của con người kiệt lực nhất, mất cảnh giác nhất, chính lúc này phía bên bờ tường của hương cách lý lạp tiếp xúc với vùng hoang dã xuất hiện một thân ảnh nhỏ. Nhẹ nhàng vô thanh vô tức phong qua bờ tường cao hai thước.
Cô đô, cô đô….
Có lẽ phát hiện ra có điều gì đấy, bóng đen đang trốn ở sát bờ tường gần một cây đại thụ kêu lên vài tiếng không có nhanh chóng hành động mà chầm chạp nấp vào một góc quan sát cẩn thận.
Chẳng lẽ đây chính là tên tửu thâu?
Từ khi bóng đen xuất hiện, Dương Lăng đã chú ý đến mọi hành động của nó. Nhưng ma điều không thể ngờ chính là.. đó không phải là một ải nhân, mà là một cái đầu đầy lông đen bóng, nhìn phía ngoài giống như một đầu gấu chó nhỏ.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.