Ma Thần Trời Sinh

Chương 406: C406



Ngọc Lam Đế quốc đang nghênh đón một thời đại tinh phong huyết vũ. Nhìn bề ngoài thì giống như Triều đình chỉ tiêu diệt một cái Nhất Nguyên Tông, thế nhưng đụng một cái chấn động toàn thân, dẫn phát phản ứng dây chuyền càng lớn hơn nữa. Những Gia tộc, Võ Phủ, danh môn… có quan hệ cùng Nhất Nguyên Tông đều bị liên lụy. Có thế lực bị tịch biên gia sản, xử trảm toàn gia, có thế lực bị bắt giam vào Thiên lao, có thế lực đang lọt vào truy sát…

Rung chuyển khủng bố hầu như thổi quét toàn bộ giới võ đạo, toàn bộ thiên hạ.

Đây là kết quả mà ngay cả Ngọc Lam Đại Đế cùng các vị Vương Hầu trong Triều đình đều không ngờ tới. Quân đội của triều đình đang bị rơi vào trong vũng bùn sâu hoắm. Nếu như điều động quân đội trở về, tất nhiên sẽ dẫn phát phản chấn! Nếu tiếp tục hành động trấn áp huyết tinh, nhất định sẽ càng lún càng sâu!

Vì để ổn định Đế quốc, Triều đình cần phải tiếp tục trấn áp các phe phái, nhấc lên một tràng càn quét phản loạn càng thêm mãnh liệt, vì vậy, càng có nhiều quân đội bị hãm sâu hơn.

Ngay khi Ngọc Lam Đại Đế còn đang vì việc này mà nhức đầu không thôi, một tin tức chấn động thiên hạ khác đột nhiên truyền vào Hoàng thành: Thống lĩnh Huyền Thú Đồ Thần Doanh Thôi Thao, Đệ nhất cường giả Đại nội Quý công công đều chết thảm trong tay Xuyên công tử của U Linh sơn trang.

Thời điểm Triều đình tấn công Nhất Nguyên Tông cũng không hao tổn đại tướng, trái lại, chỉ là một gã Xuyên công tử lại giết chết hai vị đại nhân vật trong Triều đình.

Thời điểm tin tức này truyền vào Hoàng thành, đã dẫn phát nên một tràng chấn động to lớn. Có vài người trong lòng vui vẻ, lại có vài người trong lòng tràn ngập lo lắng.

Thôi Thao và Quý công công đều là những kẻ ngoan độc giết người như ngóe, các Vương Hầu trong Triều đình đều kính sợ bọn họ ba phần. Hai người bọn họ đã chết, tự nhiên sẽ có rất nhiều người vui vẻ, vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Thế nhưng, tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết Xuyên công tử là đệ tử của Ám Thiên Vương Ma Môn. Tại thời điểm quan trọng này, Xuyên công tử liên tục giết chết hai đại nhân vật trong Triều đình, khiến cho rất nhiều người trong Hoàng thành đều cảm thấy lo lắng, có phải U Linh sơn trang đang đại diện Ma Môn làm tuyến đầu, chuẩn bị đánh vào Hoàng thành hay không?

Ma Môn sắp sửa giết tiến vào Hoàng thành rồi sao?

Đây là chuyện khiến cho rất nhiều người lo lắng!

Ma Môn thậm chí còn đáng sợ hơn Nhất Nguyên Tông!

o0o

Đế cung, Tử Khí Điện…

Ngọc Lam Đại Đế ngồi trên Long ỷ kim quang xán lạn, hai mắt nhắm chặt, không nói câu nào. Toàn bộ đại điện đều yên tĩnh tới cực điểm, cũng không ai biết được thời khắc này trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Trong đại điện, đám cung nữ, thái giám đều sợ hãi tới cực điểm, rất sợ Thánh thượng đột nhiên giận dữ, lôi tất cả mọi người ra ngoài xử tử.

Nhạc Vũ Dương đã chết!

Thôi Thao đã chết!

Quý công công đã chết!


Hiền tài mãnh tướng bên người Ngọc Lam Đại Đế hầu như đều đã chết sạch sẽ, ngay cả một người có thể sử dụng cũng không tìm được.

- Bẩm… bẩm báo Thánh thượng!

Một gã thái giám tương đối trẻ tuổi gấp gáp chạy vào đại điện, vừa chạy vừa vấp váp, cuối cùng cả người run rẩy quỳ gối giữa đại điện. Cả người hắn đều co lại thành một đoàn, giống một con nhím lớn mặc quan phục phỉ thúy vậy.

- Hoảng hốt cái gì?

Ngọc Lam Đại Đế từ từ mở mắt ra, một cỗ khí thế bá đạo không giận tự uy bày ra, nói:

- Lại có tin tức xấu gì nữa?

Gã thái giám trẻ tuổi mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, thận trọng nói:

- Vừa… vừa rồi có người đem thi thể Long Tượng Hầu đưa đến trước cổng Đế cung! Trải qua Thái y điều tra, huyết dịch trong cơ thể Long Tượng Hầu đã bị hút khô, rất có khả năng là chết dưới Phệ Huyết Ma Công! Hơn nữa… hơn nữa trên người có vết thương do U Linh Ma Kiếm lưu lại… Thánh thượng tha mạng! Thánh thượng tha mạng!

Tất cả mọi người đều biết nếu đem tin tức xấu bẩm báo cho Ngọc Lam Đại Đế, Ngọc Lam Đại Đế nhất định sẽ phẫn nộ, đến lúc đó rất có khả năng lại giết người trút giận.

Cho nên, không người nào nguyện ý đến bẩm báo việc này, vì vậy liền ép gã thái giám mới vào cung này đem tin tức Long Tượng Hầu tử vong bẩm báo cho Ngọc Lam Đại Đế.

Gã thái giám trẻ tuổi cho là mình chết chắc rồi, vì vậy liền không ngừng ở trong đại điện dập đầu. Cái trán gần như muốn vỡ ra, trên mặt chảy đầy máu tươi.

Ngọc Lam Đại Đế xoa xoa huyệt thái dương, nói:

- Không phải là chỉ chết một tên Vương Hầu thôi sao? Có gì phải sợ hãi đến vậy? Phái người đi Đạo quán Vấn Hoa, thỉnh Thái Sư đại nhân đến đây Đế cung gặp Trẫm!

- Nô… nô tài, lập tức đi ngay! Lập tức đi ngay!

Gã thái giám trẻ tuổi kia lui về phía sau ba bước, lúc này mới xoay người ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đại điện.

o0o

Đại Kim Bằng Vương Phủ…

- Long Tượng Hầu cũng đã chết?

Đại Kim Bằng Vương chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn kiến trúc cổ xưa mà hùng vĩ trong Hoàng thành, tựa hồ như đang hồi ức những huy hoàng năm xưa của Ngọc Lam Đế quốc.


Mặt trời ngã về tây, sương chiều nặng nề…

Trong Hoàng thành dần dần sáng lên từng ngọn từng ngọn đèn dầu sáng rọi, vẫn như cũ náo nhiệt phồn hoa, vẫn như cũ xa hoa trụy lạc. Mới có rất ít người ý thức được phía sau cảnh phồn hoa này đang cất giấu một mầm tai họa to lớn.

Mới ngắn ngủi mấy năm mà thôi, Ngọc Lam Đế quốc đã từ thời kỳ cường thịnh phồn hoa đi tới thời đại mưa gió vần vũ.

Thanh Bằng Hầu thấp giọng nói:

- Vừa rồi trong cung truyền đến tin tức, người của U Linh sơn trang trực tiếp đem thi thể đưa đến trước cửa cung! Đây tuyệt đối chính là đang khiêu khích sự nhẫn nại của Ngọc Lam Đại Đế a! Hắc hắc… bị Xuyên công tử náo loạn đến như vậy, cường giả còn có thể điều động bên người Ngọc Lam Đại Đế, cũng chỉ còn lại một, hai người mà thôi!

Đại Kim Bằng Vương nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Nếu như là một năm trước, đây chính là chuyện tương đối đáng cho ta cao hứng, thế nhưng hiện tại thì sao? Triều đình đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, trải qua biến cố U Linh sơn trang, căn cơ Triều định lại bị giảm mạnh! Chẳng lẽ khí số Ngọc Lam Đế quốc thật sự đã hết rồi sao?

Kim Đô Thế tử nói:

- Phụ vương, lẽ nào người cho rằng chỉ dựa vào Ma Môn là có thể phá vỡ toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc?

Thanh Bằng Hầu lắc đầu, cười nói:

- Ma Môn cho dù có dã tâm này, chỉ sợ cũng không có bản lãnh đó! Căn cơ quốc vận tám trăm năm của Đế quốc, không phải chỉ bằng vào một cái Ma Môn là có thể lay động được!

Đại Kim Bằng Vương lắc đầu, nói:

- Việc cấp bách, trước diệt Ma Môn, chuyện khác toàn bộ tính sau!

Đại Kim Bằng Vương đã cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm đang chuẩn bị phủ xuống, có lẽ sẽ nguy hại đến căn cơ của Ngọc Lam Đế quốc. Về phần vị trí Hoàng đế, đối với hắn mà nói, hoàn toàn không quan trọng bằng quốc vận của Ngọc Lam Đế quốc. Chỉ cần Ngọc Lam Đế quốc còn do người Ngự gia làm chủ, như vậy hắn cũng sẽ không sợ có lỗi với Lão tổ tông.

o0o

Mặc dù tại các đại châu phủ của Ngọc Lam Đế quốc, khói lửa đều đã nổi lên bốn phía, thế nhưng trong Hoàng thành vẫn như cũ đắm chìm trong xa hoa trụy lạc.

Đêm xuống, ánh đèn sáng chói ngời, dòng người qua lại tấp nập, không ngờ so với ban ngày lại còn náo nhiệt phồn hoa hơn nhiều.

Thái tử mặc thường phục, đi tới bên ngoài Tề Thiên Hầu Phủ, phía sau chỉ dẫn theo hai gã người hầu.


Hai gã người hầu này ai nấy đều không phải là người thường, tu vi võ đạo đạt tới Thoát Tục Cảnh, từ lúc Thái tử còn ấu niên đã theo hắn, cũng đồng thời là lão sư của Thái tử.

- Mau vào thông báo Ngân Trì phu nhân, nói Thái tử đương triều đến bái phỏng Tề Thiên Hầu Phủ!

Một gã người hầu trong đó nghênh ngang đi tới trước đại môn, quát mắng thị vệ giữ cửa một tiếng. Thanh âm quả thật giống như lôi đình chấn động, chấn cho gã thị vệ giữ cửa kia đầu óc chấn động.

- Thái tử Điện hạ?

Gã thị vệ canh gác đại môn Hầu phủ hướng về phía Thái tử nhìn thoáng qua:

- Tiểu nhân lập tức đi bẩm báo phu nhân!

o0o

Tề Thiên Hầu Phủ, trong một tòa hoa uyển.

Ngân Trì phu nhân dường như đã sớm đoán trước đêm nay Thái tử sẽ đến, cũng không cảm thấy kỳ quái, nói:

- Ngươi báo lại cho Thái tử Điện hạ biết, nói là ta cùng Hầu gia hành quân mệt nhọc, đã sớm nghỉ ngơi, mời hắn ngày khác hãy trở lại đi!

Ngân Trì phu nhân duyệt qua vô số người, há có thể không biết mục đích chân chính của Thái tử?

Gã người hầu kia quay trở lại đại môn, đem lời của Ngân Trì phu nhân chuyển cáo cho Thái tử.

Thái tử tự nhiên nghe ra đây là Ngân Trì phu nhân đang cố tình né tránh, trong lòng cười thầm. Ả dâm phụ này không ngờ lại giả vờ rụt rè với bản Thái tử, đêm nay bản Thái tử không ngủ với nàng tuyệt không trở về!

Thái tử khẽ nháy mắt ra hiệu, một gã người hầu thân thể giống như tháp sắt bước ra, đem gã thị vệ giữ cửa tát một cái té ngã trên mặt đất, hướng về phía gã thị vệ kia tay đấm chân đá, cười lạnh nói:

- Ngày hôm nay Thái tử muốn bái phỏng Tề Thiên Hầu Phủ, đây là vinh hạnh của Tề Thiên Hầu Phủ các ngươi, còn dám ra sức khước từ, muốn chết phải không? Hừ!

Xương cốt trên người gã thị vệ kia bị đánh gãy hơn mười cái, co lại thành một đoàn, nằm trên mặt đất không ngừng tru lên. Đám thị vệ khác đều bị hù dọa lui về phía sau.

Bọn họ cũng chỉ là người hầu mà thôi, nếu như Thái tử muốn đánh chết bọn họ cũng chỉ cần một câu nói, có người nào sẽ vì bọn họ mà đắc tội với Thái tử?

Không ai dám đứng ra ngăn trở Thái tử!

Thái tử mang theo hai gã người hầu đi vào Tề Thiên Hầu Phủ, trực tiếp hướng về phía gian phòng của Ngân Trì phu nhân bước tới.

- Thái tử Điện hạ, phu nhân đã sớm nghỉ ngơi, mời ngài ngày mai trở lại!

Một vị lão nhân trong Tề Thiên Hầu Phủ đi tới, ngăn cản đường đi của Thái tử.


- Nếu như hôm nay bản Thái tử nhất định muốn gặp Ngân Trì phu nhân thì sao?

Trong mắt Thái tử mang theo nụ cười mỉa mai, căn bản không đem lão nhân Tề Thiên Hầu Phủ này để vào mắt.

Từ sau khi Lão Hầu gia Tề Thiên Hầu Phủ chết đi, Tề Thiên Hầu Phủ đã trở nên suy nhược lâu ngày, chỉ có thể dựa vào một nữ nhân danh tiếng hư hỏng chống đỡ toàn bộ Hầu phủ, tự nhiên sẽ không được Thái tử để vào trong mắt.

- Thái tử Điện hạ, xin hãy tự trọng!

Vị lão nhân Hầu phủ này nói.

- Cũng dám trách mắng bản Thái tử, ngươi muốn chết!

Trong cơ thể Thái tử bộc phát ra một cỗ khí thế Võ Tôn, bức bách khiến cho vị lão nhân Hầu phủ này liên tiếp lui về phía sau. Sau khi liên tiếp lui về phía sau bốn bước, trong miệng phun ra máu tươi, bị lực lượng Thái tử bộc phát ra chấn cho trọng thương.

- Nơi này chính là Tề Thiên Hầu Phủ, cho như là Thái tử đương triều xông vào, bản hầu cũng dám giết!

Tề Danh mang theo một đội hộ vệ đi tới, đứng đối diện Thái tử, ánh mắt sắc bén tựa như thiểm điện, không chút nào sợ hãi khí thế Võ Tôn trên người Thái tử bộc phát ra.

Thái tử cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Tề Danh, đặt một bàn tay lên vai Tề Danh vỗ vỗ nhẹ, nói:

- Hầu gia, tuổi của ngươi vẫn còn quá nhỏ, đừng có lúc nào cũng hô đánh hô giết! Nói không chừng có ngày gặp phải cường giả võ đạo, lại gặp bất trắc a!

- Ngươi đang uy hiếp bản hầu… Ách… Chân của ta!

Hai chân Tề Danh hoàn toàn mất đi tri giác, lảo đảo một cái, trực tiếp té trên mặt đất, cả người đều toát đầy mồ hôi lạnh.

Thái tử thu tay lại, nhét vào trong ống tay áo, cười nói:

- Hầu gia, ngươi làm sao vậy?

- Ngươi… ngươi… ngươi ám toán ta!

Tề Danh biết chắc là do Thái tử động tay động chân, mình đã bị hắn ám toán.

Thị vệ cùng người hầu Tề Thiên Hầu Phủ đều vội đi tới, đem Tề Danh đỡ dậy. Ngân Trì phu nhân cũng nghe tin chạy tới, thoáng kiểm tra thương thế của Tề Danh, sau đó mới nhìn về phía Thái tử, trên mặt lộ ra hàn ý băng lãnh, nói:

- Thái tử Điện hạ, ngươi đây là ý gì?

- Bản Thái tử hoàn toàn không biết phu nhân có ý gì? Chẳng lẽ cho là bản Thái tử làm cho Tề Thiên Hầu té lăn trên mặt đất? Ha ha…

Thái tử cười cười, nói:

- Phu nhân không phải là đã nghỉ ngơi rồi ư? Sao lại đi ra?


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.