Ma Thần Trời Sinh

Chương 318: C318



Bạch Ly thiếu chủ sau giây lát thất thần, trong mắt lập tức khôi phục thần thái, cười lạnh nói:

- Ấu thú Thần Long không thể rơi vào tay nhân loại ti tiện như ngươi, chỉ có ta mới có tư cách làm chủ nhân của nó. Chỉ cần giết chết ngươi, vậy thì từ nay về sau, nó sẽ trở thành chiến sủng Huyền thú của ta.

Khí thế trên người Bạch Ly thiếu chủ không ngừng ngưng tụ, Thần nhãn giữa mi tâm lóe lên một tia ánh sáng, một kiếm chém xuống Ninh Tiểu Xuyên, trên người ngưng tụ uy thế cấp bậc Võ Tôn.

Nếu không phải có trận pháp mà Long tử và Long nữ bố trí, một kiếm này của hắn đã có thể chặt đứt một con sông lớn, khiến cho dòng sông phải chảy theo hướng khác.

Khí thế trên người Ninh Tiểu Xuyên cũng vô cùng hùng hậu, cầm chiến kiếm long trảo chủ động giết tới, lực lượng trong cơ thể không biết mạnh thêm gấp bao nhiêu lần, một kiếm chém ra, không ngờ lại hoàn toàn ngang ngửa với Bạch Ly thiếu chủ.

Ầm ầm ầm...

Trận pháp trên mặt đất bị xé nứt, Long cốc xuất hiện một khe nứt rộng đến một mét.

Vụt vụt vụt...

Chiến kiếm bành trướng, bóng người đan xen, bộc phát ra tiếng nổ ầm ầm không ngừng.

Bên trong Thần nhãn giữa mi tâm Bạch Ly thiếu chủ, ngưng tụ ra một đạo thiểm điện, bắn ra một đạo thiểm điện.

Trong miệng Ninh Tiểu Xuyên cũng phát ra sóng âm, ngưng tụ thành một cái chuông lớn cao ba mét, va chạm với thiểm điện.

Ầm...

Một người một thú cùng lúc thối lui, lại trở về vị trí cũ.

Võ giả đứng bên cạnh, căn bản không thể nhìn ra được bọn họ sử dụng Thần Thông gì, chỉ thấy bọn họ vừa tiếp xúc, liền lập tức tách ra.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc này, bọn họ đã giao thủ hơn mười chiêu hung hiểm, mỗi kích đều phát ra trong nháy mắt, có lực lượng phá núi trảm sông.

Trên bầu trời, tầng mây đột nhiên bị chấn vỡ, bảy cái bóng đen từ trên cao rơi xuống.

Phành...

Phành...

Ấu thú Tứ Sí Thắng Xà, thiếu niên cầm trường thương,… Tổng cộng bảy đầu ấu thú Huyền thú, đều rơi xuống đất, có đầu trọng thương, có đầu bất tỉnh.


Bảy đầu ấu thú Huyền thú, có thể xem là bảy đại cao thủ Võ Đạo, không ngờ liên thủ vây công Thánh Nữ Ma Môn, vẫn bị thảm bại.

Điều này nếu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ không có người nào tin tưởng.

Trên bầu trời, bông tuyết giống như lông ngỗng rơi xuống, không khí vô cùng lạnh lẽo.

Thánh Nữ Ma Môn mặc một chiếc áo trắng, da thịt như băng cơ ngọc khiết, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, tựa như Tiên tử từ trên trời bay xuống, toàn thân bao trùm trong Huyền Khí, đạp trên bông tuyết mà hạ xuống đất.

Tấm khăn che mặt của nàng như ẩn như hiện dung nhan khuynh quốc khuynh thành, thập phần mông lung, mỗi tấc da thịt đều giống như thủy tinh, căn bản không thể tìm ra được chút khuyết điểm nhỏ nào.

Cũng chính bởi vì cảm giác mông lung trên người nàng, cho nên mới khiến nàng có thêm vài phần thần bí.

- Bạch Ly thiếu chủ, ngươi nên biết rằng, Ma Môn chúng ta căn bản không sợ Trảm Thiên hoang lĩnh. Ma Đế đại nhân bế quan mười năm, đã tu luyện thành Phệ Huyết Ma Công tầng thứ chín, sớm muộn cũng sẽ đến Trảm Thiên hoang lĩnh bái phỏng Bạch Ly lão tổ.

Thanh âm trong trẻo của Thánh Nữ Ma Môn vang lên, tựa như nước suối trên Linh Sơn nhỏ xuống, chảy trên đá xanh.

Thanh âm của nàng kỳ huyễn mơ hồ, nhưng lại mang theo một tia ngữ khí cường thế.

Không ngờ Ma Đế đã luyện thành Phệ Huyết Ma Công tầng thứ chín rồi.

Đây là một tín hiệu cực kỳ đáng sợ.

Nếu như không phải Thánh Nữ Ma Môn cố ý khoác lác, vậy thì Ma Đế sau khi luyện thành Phệ Huyết Ma Công tầng thứ chín, hoàn toàn có địa vị và thực lực sánh ngang với Bạch Ly lão tổ.

Phành...

Cánh tay Ninh Tiểu Xuyên duỗi ra, Dưỡng Tâm Chân Đỉnh từ trong vách đá bay ngược trở về, rơi vào trong tay hắn, biến thành một tiểu đỉnh, thu vào trong trái tim.

Thánh Nữ Ma Môn, tiểu Hầu gia triều đình, đều đứng ở bờ Thánh Hồ.

Khí thế trên người bọn họ, đều ép về phía Bạch Ly thiếu chủ, phối hợp hết sức ăn ý, thậm chí còn có ý định liên thủ đối phó với Bạch Ly thiếu chủ.

- Khí trường của Thánh Nữ Ma Môn và Ninh Tiểu Xuyên, không ngờ lại dễ dàng thích ứng như vậy. Nực cười.

Khóe miệng của Vân Trung Hầu khẽ cong lên, trong mắt lộ ra một tia thâm thúy, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này.

Mỗi Võ giả, đều có “khí trường” của mình.


Hai Võ giả hoàn toàn lạ lẫm, cho dù muốn liên thủ đối địch thì khí trường của bản thân cũng rất khó thích ứng, khó có thể phối hợp ăn ý.

Chỉ có hai người quen thuộc thì khí trường mới có thể hòa hợp với nhau, lúc liên thủ đối địch lại càng ăn ý, lực lượng của hai người hợp lại, sẽ càng trở nên cường đại hơn.

Đương nhiên, muốn chiến đấu thật sự ăn ý, phát huy được 200% chiến lực, vậy thì cũng chỉ có hai loại tình huống: thứ nhất, hai người này chính là song bào thai. Thứ hai, hai người này đã hoàn toàn tâm ý tương thông.

Dưới tình huống bình thường, Thánh Nữ Ma Môn và Ninh Tiểu Xuyên, căn bản chưa từng tiếp xúc. Thế nhưng, giờ phút này, khí trường của bọn họ lại vô cùng phù hợp, hoàn toàn áp chế Bạch Ly thiếu chủ.

“Khí trường” là một thứ cực kỳ huyền diệu, các Võ giả khác tất nhiên không thể nhìn ra, chỉ có người đạt tới cảnh giới như Vân Trung Hầu, mới có thể nhìn ra chút manh mối.

Ngay lúc mọi người đang giằng co bên bờ Thánh Hổ, trên thác nước chảy từ vách đá, đột nhiên lóe lên một đoàn hào quang màu trắng, nước chảy ngưng tụ thành một cái đầu rồng già nua cực kỳ khổng lồ.

Chỉ là một cái đầu, nhưng lại tản mát ra lực lượng khiến tim mọi người đập mạnh.

Toàn bộ Long tộc trong Long cốc, dường như cảm ứng được điều gì đó, đồng loạt gầm thét, thanh của Bạo Long, thanh âm của Dực Long, thanh âm của Ly Long… Tất cả cùng đan xen lại một chỗ.

Bên trong khu rừng Mẫu Đằng, đều phát ra thanh âm vạn thú tề hống.

- Bái kiến Long Vương.

Long tử và Long nữ đều vội vàng quỳ xuống, hành lễ với hình đầu rồng do bạch quang tạo thành trên thác nước.

Mặc dù không phải là chân thân của Long Vương, nhưng đây lại là một đạo linh tuệ của Long Vương, đại biểu ý chí của Long Vương.

Nếu như Long Vương đã hiện thân rồi thì Bạch Ly thiếu chủ tất nhiên cũng thu hồi chiến kiếm, lập tức hành lễ với Long Vương.

- Tất cả đứng lên đi!

Một thanh âm già nua vang lên, rất uy nghiêm, trong thiên địa vang vọng một luồng khí tức Chí Tôn.

Đây chính là một lão ngoan đồng đã sống ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn lịch sử của Ngọc Lam Đế quốc, khiến cho tất cả mọi người đều chỉ có thể sinh lòng kính sợ.

- Thiên tài tuấn kiệt khắp Ngọc Lam Đế quốc đều đã tề tụ đến Long cốc, ta cũng có thể đem một cái bí mật đã che giấu vạn năm qua, nói cho mọi người biết. Đây chính là bí mật trọng yếu nhất, hôm nay, cuối cùng cũng có thể công bố ra rồi.

Long Vương nói.


Mọi người đều xôn xao.

Long tộc đã che giấu điều gì cả vạn năm?

Đây chính là nguyên nhân mà Long tộc vẫn luôn ở tại Ngọc Lam Đế quốc, có thể tưởng tượng được đây nhất định là một bí mật kinh thiên động địa, rất nhiều người đều kinh động không thôi, cảm thấy sẽ có đại cơ duyên rơi lên đầu mình.

Long Vương nói:

- Tổ tiên của Long tộc từng thiếu nợ Thiên Đế một cái nhân tình, cho nên mới đáp ứng Thiên Đế là sẽ để con cháu canh giữ ở Long cốc, chờ đợi đến thời đại này giáng lâm.

- Xin hỏi Long Vương, thời đại này là có ý gì?

Diệp Nam Thiên hỏi.

Người khác đứng trước mặt Long Vương, đều sẽ cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Cũng chỉ có cường giả như Diệp Nam Thiên, tâm chí kiên định, trời sinh ngạo khí, mới có thể kìm chế được sợ hãi, chủ động đề cập nghi vấn với Long Vương.

Long Vương tán dương, khẽ gật đầu, nói:

- Ta cũng không biết thời đại này rốt cuộc là có ý gì, đây chính là truyền thừa của tổ tiên Long tộc, trong truyền thuyết, khoảnh khắc trước khi Thiên Đế thành Thần, ngài đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng một vạn năm sau, sẽ có một thời đại không kém gì thời đại Phong Thần. Cho nên, trước khi Thiên Đế thành Thần, đã để lại một vài thứ cho hậu nhân, để nghênh đón thời đại này.

- Dựa theo những lời mà Thiên Đế lưu lại, cùng với suy đoán của lịch đại tổ tiên Long tộc, thời đại này sẽ giáng lâm lên người các ngươi, về phần thời gian cụ thể thì rất khó dự đoán.

Tu vi Võ Đạo của Thiên Đế, đã đạt tới cảnh giới nào? Ngay cả Võ Tôn cũng không thể suy đoán được.

Trước khi Thiên Đế thành Thần, đã nhìn thấy một vài hình ảnh của tương lai, suy đoán rằng đây sẽ là thời đại còn huy hoàng hơn thời đại Phong Thần. Tin tức này vẫn luôn được Long tộc cất giữ, ngay cả ngoại giới cũng không biết.

Rất nhiều người đều chấn động, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.

“Thời đại Phong Thần Thượng Cổ” vẫn luôn là một truyền thuyết, chẳng lẽ những người thế hệ bọn họ sẽ phải trải qua một thời đại như vậy?

Trong thời đại đó, tất nhiên có rất nhiều người chết đi, trở thành xương khô.

Thế nhưng, cũng chỉ có đại thời đại, mới có thể trở thành vĩ nhân, thánh nhân, Thần Linh.

Rất nhiều Võ giả đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như bản thân có thể sẽ trở thành người sáng tạo ra lịch sử.

Chỉ có Ninh Tiểu Xuyên là vẫn bình tĩnh, bởi vì, hắn đã sớm biết được tin tức này từ Thiên Đế Nhận, biết rõ trước khi Thiên Đế thành Thần, quả thật đã nhìn thấy một vài cảnh tượng tương lai.

Ninh Tiểu Xuyên nói:


- Thiên Đế rốt cuộc đã để lại cái gì? Để lại cho ai?

Long Vương tiếp tục nói:

- Thiên Đế đã sớm dự đoán được, tại thời đại này, sẽ xuất hiện rất nhiều tuyệt thế nhân kiệt. Mượn lời của Ngọc Lam Đế quốc mà nói, trong thời đại khác, rất khó có thể xuất hiện thiên tài ngàn năm khó gặp. Thế nhưng, ở thời đại này, lại xuất hiện mấy vị, đều là thiên tài bất thế, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.

- Đương nhiên, Ngọc Lam Đế quốc chỉ là một địa phương Văn Minh Ngũ Phẩm, phẩm cấp tài nguyên rất thấp, các ngươi rất khó có cơ hội vượt qua cấp bậc “năm ngàn năm khó gặp”. Trừ phi là gặp được đại cơ duyên.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vậy chẳng lẽ vật mà Thiên Đế lưu lại, có thể tăng cường đẳng cấp thiên phú của chúng ta?

- Đúng vậy.

Long Vương nói:

- Mặc dù Thiên Đế đã thành Thần, thế nhưng ngài vẫn luôn hi vọng cố hương của mình có thể sinh ra tuyệt đại anh kiệt, thủ hộ mảnh thổ địa này. Cho nên, vật mà Thiên Đế lưu lại, chính là lưu lại cho các ngươi, chẳng qua, chỉ có người thật sự hữu duyên, mới có thể lấy được.

Tất cả mọi người đều kích động tới run rẩy, vật mà Thần Linh lưu lại, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy điên cuồng rồi, cho dù là một sợi tóc mà Thần Linh lưu lại, cũng đã là báu vật vô giá rồi.

Diệp Nam Thiên nhíu mày, nói:

- Tu vi đạt tới Địa Tôn cảnh, liệu có tư cách đạt được vật mà Thiên Đế lưu lại không?

Long Vương nói:

- Võ giả tu vi đạt tới Địa Tôn cảnh, thiên tư cũng không phải là đã cố định hoàn toàn, chẳng qua, chẳng qua là khó tiến bộ hơn so với Võ giả dưới Địa Tôn cảnh. Dược vật của hạ giới không thể giúp thân thể các ngươi tiến bộ, nhưng nếu là vật mà Thần Linh lưu lại, nhất định có thể khiến thiên tư của ngươi tăng lên một bước dài.

Trong mắt Diệp Nam Thiên, Kim Đô thế tử, Vân Trung Hầu, đều hiện lên một tia thần sắc kích động, với tâm cảnh của bọn hắn, cũng không thể ngăn được kích động trong lòng.

Diệp Nam Thiên nói:

- Xin hỏi Long Vương, vật mà Thiên Đế lưu lại, chúng ta phải làm thế nào mới có thể lấy được?

Đây chính là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.

- Phải đến Thiên Đế Thần Cung.

Long Vương nói.

Trong truyền thuyết, Thiên Đế Thần Cung lơ lửng trên bầu trời Ngọc Lam Đế quốc, là một tòa cung điện trong mây. Thế nhưng, từ xưa tới nay, chưa từng có người nào gặp qua tòa cung điện này, cho nên, tất cả Võ giả đều chỉ xem nó là một truyền thuyết hư ảo.

Nhưng nếu Long Vương đã chính miệng xác nhận là đúng, vậy thì cũng chứng minh Thiên Đế Thần Cung thực sự tồn tại.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.