Ma Thần Trời Sinh

Chương 284: C284



Các học viên trong Thiên Đế học cung, còn đang vì “cái chết của Hàn Phú” mà xôn xao, thì Ninh Tiểu Xuyên ra khỏi Thiên Môn, tiến vào Hoàng thành.

Hai người rời khỏi Thiên Đế học cung cùng Ninh Tiểu Xuyên, chính là Nhạc Minh Tùng và một hắc bào nhân.

Tiểu Long màu đỏ đứng trên vai Ninh Tiểu Xuyên, không ngừng cào cào móng vuốt, lộ vẻ hưng phấn, thỉnh thoảng liếc nhìn khắp nơi, miệng phát ra tiếng kêu “ngao ngao”.

- Này, ngươi rốt cuộc đã tìm được Kỳ Môn Khí Điển chưa?

Nhạc Minh Tùng đã hỏi vấn đề này tới tám lần, đây là lần thứ chín.

- Đến nơi rồi nói tiếp.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Để đề phòng Thiên Niên Cổ Ma, cho nên sau khi ra khỏi Thiên Môn, Ninh Tiểu Xuyên liền lập tức che giấu thân phận, vòng vèo trong Hoàng thành hơn ba lượt, tránh thoát những kẻ theo dõi, sau đó đeo lên mặt nạ màu vàng, biến thành thân phận Xuyên công tử.

Nếu như Thiên Niên Cổ Ma còn ở trong Hoàng thành, nhất định sẽ tìm tới Ninh Tiểu Xuyên. Đối với đại ma đầu này, Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể né tránh được, chỉ có thể che giấu tung tích.

Về phần Hàn Phú, Ninh Tiểu Xuyên còn phải kiểm tra hắn một thời gian, cho nên mới thi triển một đạo Diệt Thế chi khí trên người hắn, đồng thời phái ra một vị Đà chủ phân đà, tự mình dẫn Hàn Phú tiến đến U Linh sơn trang.

Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng thì ngồi trong xe Thanh Lộc Mã, thông qua một con đường bí mật, lái vào Quan Ngọc Lâu.

Quan Ngọc Lâu chính là thế lực dưới trướng Ma Môn, do thân tín của Ngọc Ngưng Sanh chưởng quản.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là quen thuộc với chấp sự và tú bà của Quan Ngọc Lâu, cho nên mới có thể tùy ý ra vào.

Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng ngồi trên một gian nhã các ở lầu ba của Quan Ngọc Lâu, gọi một bàn mỹ tửu mỹ thực, sau đó còn gọi một kỹ nữ mỹ mạo tới gảy đàn.

Nhạc Minh Tùng lại hỏi thăm lần thứ mười:

- Này… Này… Kỳ Môn Khí Điển… sao?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tìm được rồi.


- Thật sao?

Ánh mắt Nhạc Minh Tùng đột nhiên tỏa sáng, kích động đứng dậy, duỗi hai tay ra, nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Nhanh lấy ra, nhanh lấy ra cho ta xem!

Ninh Tiểu Xuyên cười lắc đầu, nói:

- Điển tịch luyện khí cao thâm như vậy, sao ta có thể tùy tiện giao cho ngươi được?

Nhạc Minh Tùng ngồi trở lại vị trí, sắc mặt lập tức trở nên bình thản, cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn sợ sau khi ta xem xong Kỳ Môn Khí Điển, sẽ cướp đi ư? Ta là loại người đó chắc?

- Có chút giống.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Nhạc Minh Tùng duỗi ra ba ngón tay, nói:

- Ta thề, chỉ cần ngươi cho ta mượn Kỳ Môn Khí Điển xem ba ngày, ta cam đoan sẽ giúp ngươi trong ba năm, giúp ngươi thành lập được Thánh Địa luyện khí cao cấp nhất Ngọc Lam Đế quốc. Tin tưởng ta, ta có thực lực này, thân phận của ta là gì… Hẳn ngươi cũng biết rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Kỳ Môn Khí Điển tổng cộng có 9900 thiên, bây giờ trước hết ta sẽ nói cho ngươi một phần trong đó, chờ sau khi ngươi xây dựng Thần Kiếm cung xong, ta sẽ giao phần còn lại cho ngươi.

Văn tự trên thạch thư phong phú vô cùng, huyền diệu vô song, trong đó, ghi chép liên quan tới luyện khí, quả thật có gần một vạn thiên, Ninh Tiểu Xuyên cũng không lừa gạt Nhạc Minh Tùng.

- Quá keo kiệt.

Nhạc Minh Tùng chà xát nắm tay, bộ dạng như muốn nhảy lên cướp đoạt Kỳ Môn Khí Điển của Ninh Tiểu Xuyên.

Đây chính là chí bảo của giới luyện khí, trong truyền thuyết, nội dung trong đó đều là những thứ đoạt tạo hóa thiên địa, chỉ cần là người, đều vô cùng muốn có được nó.

- Ngươi muốn làm gì? Muốn cướp sao?


Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn hắn một cái, đầu ngón tay phóng ra một tia điện lưu, tùy thời có thể ra tay.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Không có a, ta là một người rất an phận.

- Vừa rồi rõ ràng ta thấy ánh mắt của ngươi lướt qua túi Càn Khôn của ta, không ngờ còn giảo biện? Ta cũng nhắc nhở ngươi, Kỳ Môn Khí Điển đã bị ta giấu đi rồi, nội dung của Kỳ Môn Khí Điển đều ghi tạc trong đầu của ta.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Đại ca, ta thật sự không có ý niệm cướp đoạt trong đầu a. Lại nói, cho dù ta muốn đoạt, cũng không đoạt được của ngươi a.

Nhạc Minh Tùng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, nói.

Ninh Tiểu Xuyên cười lắc đầu, liền tiện tay lấy ra một khối ngọc thạch lớn bằng móng tay, điều động sức mạnh tâm thần, bắt đầu khắc chữ lên ngọc thạch, khắc một phần nội dung của Kỳ Môn Độn Giáp có liên quan đến luyện khí lên ngọc thạch.

Người bình thường, chỉ có thể viết chữ trên giấy.

Một tờ giấy bằng bàn tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể ghi được mấy trăm chữ.

Thế nhưng, Võ giả tu vi Võ Đạo cao thâm, lại có thể dùng tâm thần, khắc chữ vào tảng đá, kim loại, xương cốt, ngọc thạch,… Một lần có thể khắc xuống mấy chục vạn chữ, thậm chí là trăm vạn chữ.

Cái này còn được gọi là “thạch thư”, “ngọc thư”.

Ninh Tiểu Xuyên đưa khối ngọc thạch cho Nhạc Minh Tùng, nói:

- Bên trên khắc 900 thiên đầu của Kỳ Môn Khí Điển, ngươi xem thử xem có phải là Kỳ Môn Khí Điển hay không.

Nhạc Minh Tùng kích động không thôi, liền vội vàng nhận lấy ngọc thạch, vận chuyển Huyền Khí tới hai mắt, nhìn chằm chằm văn tự cực nhỏ trên ngọc thạch, ánh sáng trong mắt càng ngày càng thịnh, hai tay không nhịn được chà xát, huyết dịch trong cơ thể đều sôi trào lên.

Vụt...

Ánh mắt Nhạc Minh Tùng trở nên sắc bén như hai thanh lợi kiếm, ánh mắt lập lòe, quang mang chiếu xạ.


Ninh Tiểu Xuyên ngồi ở bên cạnh, từ đầu tới cuối đều quan sát Nhạc Minh Tùng, nói:

- Thế nào? Đây có phải là Kỳ Môn Khí Điển không?

Nhạc Minh Tùng không ngừng gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn lên ngọc thạch, đang nghiên cứu nội dung trên đó, nhanh chóng tiến vào trạng thái “vong ngã”.

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên đổi chủ đề, ánh mắt trầm xuống, nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Trong bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên bay ra hơn trăm đạo thiểm điện, ngưng tụ thành một thanh trường thương thiểm điện, chỉ thẳng vào mi tâm của Nhạc Minh Tùng.

Phía xa xa, nữ tử đang gảy đàn liền bị dọa tới mức hoa dung thất sắc, ngón tay run lên, không dám đàn nữa.

Nhạc Minh Tùng cũng cảm nhận được sát ý trên người Ninh Tiểu Xuyên, lập tức rùng mình một cái, thu ngọc thạch lại, giấu vào trong người, ngượng ngùng nói:

- Ta là đệ tử khóa thứ hai của Thiên Đế học cung, Nhạc Minh Tùng của Tam Sư Võ Viện. Ninh tiểu đệ, chẳng lẽ ngươi đột nhiên mất trí?

Ninh Tiểu Xuyên cười lạnh một tiếng, nói:

- Được lắm, đệ tử khóa thứ hai của Thiên Đế học cung. Nếu ngươi thật sự chỉ là học viên khóa thứ hai của Thiên Đế học cung, làm sao có thể thấy rõ được chữ ghi trên ngọc thạch?

Ninh Tiểu Xuyên đã sớm hoài nghi Nhạc Minh Tùng có vấn đề, cho nên, vừa rồi lúc khắc ngọc thư, đã vận dụng tâm thần cường đại nhất của mình, khắc chữ cực kỳ nhỏ lên ngọc thạch.

Nói cách khác, nếu như tu vi Võ Đạo thấp hơn Ninh Tiểu Xuyên, khẳng định không thể nhìn thấy rõ chữ trên ngọc thạch. Ngược lại, nếu như có thể nhìn rõ chữ trên ngọc thư, chứng tỏ tu vi Võ Đạo còn trên cả Ninh Tiểu Xuyên.

Nhạc Minh Tùng cực kỳ muốn có được Kỳ Môn Khí Điển, tất nhiên sẽ không ngờ Ninh Tiểu Xuyên đang thăm dò hắn, vì vậy mới bại lộ chân tướng.

Nhạc Minh Tùng lập tức tỉnh ngộ, cười hắc hắc nói:

- Ninh tiểu đệ, ngươi quá nhạy cảm rồi, không dám giấu ngươi, thực ra, từ nhỏ nhãn lực của ta đã rất tốt, lúc ba tuổi có thể cách một bức tường đất kín bưng mà nhìn trộm Lý quả phụ tắm rửa. Lúc mười một tuổi, liền có thể phân biệt được kiến trên mặt đất là đực hay cái. Lúc mười bốn tuổi, ta liền phát hiện bên trong “tinh dịch”, không ngờ lại có những con nòng nọc nhỏ.

- Haizz, thật là phiền muộn mà, bọn họ đều nói rằng ta trời sinh thần nhãn, là một vị Thần Linh trên trời chuyển thế, rất nhiều cô nương, tiểu muội đều muốn lấy thân tương hứa, nhưng đều bị ta cự tuyệt. Bởi vì, ta chỉ liếc mắt một cái, liền có thể nhìn ra các nàng không yêu ta, mà là yêu đôi thần nhãn trời sinh của ta. Nữ tử nông cạn như vậy, thì thích làm gì? Phiền muộn a… Quá tịch mịch…

Nhạc Minh Tùng nói xong liền muốn rơi lệ, còn bi phẫn uống cạn chén rượu.

Trường thương thiểm điện trong tay Ninh Tiểu Xuyên vẫn chỉ vào trên cổ Nhạc Minh Tùng, mũi thương thiểm điện thoáng đâm tới, nói:

- Chớ có giỡn mặt với ta, thành thật khai báo, ngươi đến Thiên Đế học cung là có mục đích gì?

Nhạc Minh Tùng nói:


- Chẳng lẽ mục đích ta tới Thiên Đế học cung, còn chưa đủ rõ ràng sao?

Con ngươi của Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, nói:

- Ngươi vì tìm kiếm Kỳ Môn Khí Điển mà Thiên Đế lưu lại, cho nên mới cố ý trà trộn vào Thiên Đế học cung? Ta đã nghi ngờ từ lâu rồi, ngươi cao tuổi như vậy, không ngờ còn dám giả mạo là học viên khóa thứ hai của Thiên Đế học cung.

- Ai cao tuổi? Ai cao tuổi chứ? Chẳng qua là ta có chút già mà thôi, năm nay ta chỉ mới hai mươi thôi.

Nhạc Minh Tùng rất quan tâm đến vấn đề tuổi tác của mình, liền vỗ bàn một cái, muốn trở mặt với Ninh Tiểu Xuyên.

- Ta mặc kệ là ngươi trẻ thật hay làm ra vẻ trẻ, ta chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Nhạc Minh Tùng thở dài, nói:

- Ta đã nói với ngươi rồi, ta là hàng xóm của đệ tử của Luyện Khí Sư đệ nhất thiên hạ, tại sao ngươi không tin chứ? Tính cách của ngươi thật bướng bỉnh, có cần ta thề với trời không? Bây giờ ta sẽ thề ngay lập tức. Nhạc Minh Tùng ta nếu nói dối nửa lời, cứ để ta bị thiên lôi đánh chết.

Ầm...

Một tia chớp vang lên, phát ra tiếng nổ “đùng đùng”.

Ngay sau đó, một bóng người xô đổ vách tường, bay vào trong phòng, tạo thành một cái lỗ thủng lớn, thân hình hắn rơi trên mặt đất, lông tóc dựng ngược lên, toàn thân cháy đen, trên da vẫn còn điện lưu chạy ngang dọc, miệng hộc máu tươi.

- Con mẹ nó, tên nào đây?

Nhạc Minh Tùng lại càng hoảng sợ hơn, động tác vô cùng nhanh lẹ, lập tức cầm chén rượu nhảy lên ghế.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi trường thương thiểm điện, nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ tuổi mới bay vào phòng, mặc dù hắn bị người khác đánh trọng thương, nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn có thể nhận ra hắn, hắn chính là đệ tử đời thứ tư của Kiếm Các Hầu – Ninh Hằng.

Trong Kiếm Các Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên đã từng gặp hắn, nhưng không quen thuộc lắm.

Cho dù Ninh Hằng chỉ là một tên thiếu gia hoàn khố, nhưng kẻ nào trong Hoàng thành lại lớn gan như vậy, không ngờ lại dám đả thương người của Kiếm Các Hầu Phủ?

Bên gian phòng bên cạnh truyền tới một thanh âm chế nhạo, nói:

- Dám đoạt nữ nhân với lão tử, cũng không cân nhắc xem mình có bao nhiêu phân lượng? Kiếm Các Hầu Phủ? Kiếm Các Hầu Phủ ở trước mặt lão tử cũng chỉ là cái rắm. Ha ha ha, Trương Trác, Lý Quảng, lột sạch tên tiểu tử này, chặt hai chân hắn, ném ra khỏi Quan Ngọc Lâu, không ngờ Kiếm Các Hầu Phủ lại dám hù dọa ta, thật đúng là nực cười.

Hai tên Võ giả mặc áo giáp liền đá nát vách tường, trong tay cầm quân côn nặng ngàn cân, nghênh ngang đi vào trong gian phòng của Ninh Tiểu Xuyên, kéo Ninh Hằng đã bị trọng thương dậy.

Một tên Võ giả thân hình khôi ngô nhe răng cười một cái, bàn tay được Huyền Khí bao trùm đánh ra một chưởng, xé rách y phục trên người Ninh Hằng. Hắn ra tay cực kỳ hung ác, không ngờ còn đánh gãy vài khúc xương trong người Ninh Hằng.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.