Ma Thần Trời Sinh

Chương 27: C27



Dọc trên đường đi, Ninh Tiểu Xuyên cũng đã nhìn ra tên thiếu niên Mộ Dung Vô Song này là một cao thủ Võ Đạo thâm tàng bất lộ, hẳn là tu vi không thấp hơn hắn.

Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu cẩn thận hơn, hắn biết sự hiểm ác của nhân tâm tại thế giới này, nếu như hắn bị giết trong thâm sơn đại nhạc như vậy, xem như tiền bạc trên người hắn, chắc chắn sẽ bị cướp sạch không còn.

Sắc trời dần tối, Mộ Dung Vô Song tìm củi đốt, tạo thành một đống lửa trên mặt đất, sau đó lại rải xung quanh đống lửa một chút bột phấn màu vàng nhạt gay mũi.

Loại bột phấn này có thể đuổi được rắn và muỗi trong núi.

Mộ Dung Vô Song lấy một miếng thịt khô từ trong hành trang ra, đặt lên lửa nướng, nướng đến cháy đen rồi đưa cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ăn tạm đi!

Ninh Tiểu Xuyên tiếp lấy miếng thịt khô, cười nói:

- Cảm ơn.

Mộ Dung Vô Song đặt mông ngồi xuống đất, bản thân cắn một miếng thịt, miệng phát ra thanh âm mơ hồ:

- Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi. Loại người bỏ ra 5 vạn đồng tiền nhỏ để mua một cái lá cây như ngươi, chắc chắn lai lịch không nhỏ?

Ninh Tiểu Xuyên nhẹ nhàng xé một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cười nhạt nói:

- Không có lai lịch gì lớn, ngươi cứ gọi ta là Ninh Tiểu Xuyên đi.

- Ninh Tiểu Xuyên, Xuyên ca, nhìn ngươi có tiền như vậy, không bằng sau này ta đi theo ngươi lăn lộn?

Mộ Dung Vô Song nhìn Ninh Tiểu Xuyên rồi nói.

Ninh Tiểu Xuyên mỉm cười, nói:

- Chuyện này nói sau.

Sau khi ăn thịt khô xong, Mộ Dung Vô Song và Ninh Tiểu Xuyên lại nói chuyện phiếm vài câu, sau đó đều tự bắt đầu tu luyện.

Mộ Dung Vô Song lấy một quyển “Thiên Địa Huyền Khí” cũ nát trong người ra, đặt lên mặt đất, sau đó liền dựa theo phương thức ghi chép trên sách, bắt đầu tu luyện.

Ninh Tiểu Xuyên cũng lấy ra một quyển “Thiên Địa Huyền Khí”, đặt lên mặt đất, sau đó bắt đầu tu luyện.


Hắn nhắm hai mắt lại, cảm nhận Huyền Khí trong thiên địa, những Huyền Khí này liền trở nên sinh động, tiến vào trong lỗ chân lông của hắn, cuối cùng dung nhập vào máu, chảy đến Võ Đạo Tâm Cung.

Bây giờ Ninh Tiểu Xuyên đã tu luyện “Thiên Địa Huyền Khí” đến tầng thứ hai, tốc độ hấp thu Huyền Khí đã tăng gấp hai lần, hắn cảm thấy mình rất nhanh liền có thể tu luyện đến tầng thứ ba.

Đối với người khác mà nói, tu luyện "Thiên Địa Huyền Khí" rất khó, nhưng ở trong tay hắn, mọi chuyện lại tương đối dễ dàng.

Một khi "Thiên Địa Huyền Khí" đạt tới tầng thứ ba, tốc độ hấp thu Huyền Khí sẽ tăng gấp bốn lần, việc tu luyện cũng sẽ nhanh hơn.

Chỉ trong một đêm tu luyện, Ninh Tiểu Xuyên đã cảm thấy Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể mình lại gia tăng không ít, nhưng vẫn không đột phá đến Huyền Khí tầng thứ tám.

- Ồ! Xuyên ca, tại sao ngươi cũng tu luyện loại công pháp Võ Đạo hạ đẳng "Thiên Địa Huyền Khí" này?

Mộ Dung Vô Song xưng hô rất thuần thục, giống như bản thân và Ninh Tiểu Xuyên quen biết đã lâu vậy.

Ninh Tiểu Xuyên khép "Thiên Địa Huyền Khí" lại, nói:

- Không phải ngươi cũng tu luyện "Thiên Địa Huyền Khí" sao? Nhìn tốc độ hấp thu Huyền Khí của ngươi, có lẽ đã đạt tới tầng thứ hai rồi.

Mộ Dung Vô Song ngượng ngùng cười, đáp:

- Ta chỉ là một tên lang thang, lén tu luyện Huyền Khí sau lưng gia gia, căn bản không có công pháp gì cao minh, cho nên chỉ có thể tu luyện loại công pháp cấp thấp nhất như "Thiên Địa Huyền Khí".

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên không thể không bội phục thiên tư của thiếu niên trước mắt,chỉ dựa vào công pháp tu luyện cấp thấp nhất, lại không có Dưỡng Tâm dịch và Uẩn Huyết dịch, không ngờ lại có thể tu luyện đến Huyền Khí tầng thứ bảy ở độ tuổi này.

Nếu như hắn sinh ra trong phủ đệ Vương Hầu, có công pháp cao minh và Huyền dược bồi dưỡng, e rằng thiên tư của hắn còn cao hơn cả Ninh Hinh Nhi.

Một nhân tài như vậy lại bị mai một, Ninh Tiểu Xuyên có lòng muốn mời chào hắn tiến vào Hải Đường trang viên, nhưng vẫn còn hoài nghi thân phận của hắn, vì thế mới tạm thời áp chế ý niệm này, đợi sau này có cơ hội hẵng nói.

Lại đi thêm một ngày đường nữa, đi được hơn trăm dặm, càng đi vào càng sâu, cây cối xung quanh cũng tráng kiện hơn.

Những gốc cổ thụ này, chỉ riêng rễ mọc ra từ trong bùn đất, đường kính đã bằng cái miệng bát rồi.

Nơi này thường xuyên gặp phải một vài mãnh thú lui tới, có đại xà dài năm thước, có hổ răng kiếm, thậm chí còn có cả Huyền thú, chỉ riêng âm thanh bọn chúng phát ra, đã khiến lỗ tai người khác run lên rồi.

Huyền thú tổng cộng chia làm chín phẩm.

Trong đó, lại chia thành Huyền thú hung mãnh thiện chiến và Huyền thú sủng vật.


Bình thường chỉ Huyền thú được nuôi dưỡng, mới có thể huấn luyện thành sủng vật hoặc tọa kỵ, còn những Huyền thú dã ngoại, thì đều hung mãnh dị thường, chiến lực hơn Huyền thú nuôi dưỡng gấp mấy lần.

E rằng chỉ một đầu Huyền thú nhất phẩm, cũng đủ lực lượng để hủy diệt một cái thôn trang rồi.

- Cẩn thận, chúng ta đã tiến vào khu vực nguy hiểm, lần trước ta đến đây lấy Huyền dược, còn gặp một con Nhện lửa nhị phẩm, thiếu chút nữa là bị móng vuốt của nó đâm xuyên ngực, còn may là ta chạy nhanh mới thoát.

Mộ Dung Vô Song vung rìu bổ củi lên, cực kỳ cẩn thận tiến về phía trước.

Dọc trên đường cũng tương đối bình yên, không gặp phải Huyền thú gì.

Trong Nam Nguyệt Sơn, Huyền thú vẫn tương đối thưa thớt, còn ở Hỏa Ma sơn, thậm chí còn có thể gặp được Huyền thú hóa thành hình người trong truyền thuyết, chiến lực cực kỳ đáng sợ.

Cuối cùng, khi đi đến một ngọn núi, đứng trên vách đá nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy mây mù dày đặc, căn bản không nhìn tới đáy.

- Chiếc lá xích hồng sắc ia là từ bên dưới khe núi này thổi lên, lúc đó ta thấy chiếc lá này tương đối đặc thù, cho nên mới thuận tay nhặt lên, nhét vào trong hành trang. Đúng rồi, Xuyên ca, ngươi mua cái lá này làm gì?

Mộ Dung Vô Song do dự rất lâu, quả thực hai ngày qua hắn đều do dự chuyện này, đến giờ phút cuối cùng vẫn nói thật:

- Nói thực với ngươi, cái lá này thực ra giá trị không đáng bao nhiêu tiền, nhiều nhất cũng chỉ 80 đồng tiền nhỏ mà thôi.

Hắn có chút xấu hổ.

Nhưng hắn cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên không phải là người vì giàu mà làm ác nhân, hơn nữa rất hòa thuận, cho nên mới không đành lòng lừa gạt hắn.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Cái lá này tất nhiên chỉ trị giá 80 đồng tiền nhỏ, nhưng để ngươi dẫn đường cho ta, tuyệt đối đáng giá 5 vạn đồng tiền nhỏ, kỳ thực ta không thiệt thòi chút nào.

Mộ Dung Vô Song còn chưa hiểu Ninh Tiểu Xuyên nói như vậy là có nghĩa gì thì từ trong núi xa xa, đã truyền đến một trận bước chân dồn dập.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Cái lá này tất nhiên chỉ trị giá 80 đồng tiền nhỏ, nhưng để ngươi dẫn đường cho ta, tuyệt đối đáng giá 5 vạn đồng tiền nhỏ, kỳ thực ta không thiệt thòi chút nào.


Mộ Dung Vô Song còn chưa hiểu Ninh Tiểu Xuyên nói như vậy là có nghĩa gì thì từ trong núi xa xa, đã truyền đến một trận bước chân dồn dập.

- Ha ha… Hắn nói đúng, chuyến này ngươi dẫn đường, tuyệt đối đáng giá 5 vạn đồng tiền nhỏ, thậm chí vượt xa 5 vạn đồng tiền nhỏ.

Một trung niên nhân bốn mươi tuổi, trong tay nắm một con chó màu đen hai đầu, từ trong rừng cây đi ra.

Mũi của con chó không ngừng hít ngửi trên mặt đất, trong mắt chớp động hỏa diễm màu xanh, khóe miệng lộ ra răng nanh sắc bén.

Đây chính là Thiên Lý Song Đầu Khuyển, thuộc loại Huyền thú nhất phẩm.

Nghe đồn, chỉ cần người bị nó ngửi được, cho dù có cách xa ngàn dặm, nó vẫn có thể tìm ra người đó.

Mộ Dung Vô Song khẽ nhíu mày, nói:

- Thôi chưởng quầy, tại sao ngươi lại ở đây?

Trung niên nhân này chính là chưởng quầy của Huyền Diệp Trai – Thôi Bất Bình.

Không lâu trước, Mộ Dung Vô Song từng tìm Thôi chưởng quầy để hỏi rõ giá trị của chiếc lá Huyết Thiềm Mộc, quả thật từ trong miệng của Thôi chưởng quầy biết được chiếc lá này chỉ trị giá 80 đồng tiền nhỏ, cho nên hắn mới đi tìm Ninh Tiểu Xuyên, sử dụng đủ loại phương pháp để bán chiếc lá này cho Ninh Tiểu Xuyên.

Hắn luôn cảm thấy rằng, đây là lần mua bán thành công nhất của hắn.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề kinh ngạc, nói:

- hắn là vì Huyết Thiềm Mộc mà đến.

Thôi Bất Bình cười khanh khách gật đầu, nói:

- Vị thiếu gia này quả thật là người thông minh, còn phải đa tạ các ngươi đã dẫn ta đến đây, bằng không thì chúng ta cũng không tìm nổi rồi.

Trong rừng cây, lại có hơn mười tên Võ giả mặc đồ đen đi ra, tất cả đều mang chiến đao, trên người sát khí đằng đằng, đứng sau lưng Thôi Bất Bình, lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Mộ Dung Vô Song.

Mộ Dung Vô Song vốn cho rằng người thông minh nhất là mình, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra bản thân mới là kẻ đần nhất trên đời, bởi vì hắn đến tận bây giờ vẫn không hiểu cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

- Xuyên ca, cái gì là Huyết Thiềm Mộc? Tại sao ngươi lại biết hắn vì Huyết Thiềm Mộc mà đến?

Mộ Dung Vô Song cũng không khỏi nảy sinh đề phòng với Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy trong này nhất định có ẩn tình gì đó.

Ninh Tiểu Xuyên lấy cái lá trong người ra, nói:

- Huyết Thiềm Mộc là một loại Huyền Linh mộc, còn là một loại gỗ cực kỳ quý giá, một cân Huyết Thiềm Mộc có thể bán ra 10 vạn đồng tiền nhỏ. Cái lá mà ngươi bán cho ta, chính là lá của Huyết Thiềm Mộc.

Mộ Dung Vô Song lập tức há to miệng, đủ nhét lọt cả trái trứng, biểu tình hoàn toàn ngây dại.


Con mẹ nó, một cân Huyết Thiềm Mộc có thể bán ra 10 vạn đồng tiền nhỏ, nếu như tìm thấy một gốc Huyết Thiềm Mộc thì phát tài rồi.

Mộ Dung Vô Song nhất thời thở hổn hển, vén ống tay áo lên, nói:

- Thôi Bất Bình, con mẹ ngươi dám lừa ta, thì ra đây là báu vật vô giá, không ngờ ngươi chỉ nói nó trị giá 80 đồng tiền nhỏ, ngươi cũng quá tham lam rồi. Ngươi theo đuôi ta đến tận đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn giết người đoạt bảo?

Thôi Bất Bình lạnh nhạt cười, gằn giọng nói:

- Quả thật đã bị ngươi nói trúng rồi, nếu các ngươi đã dẫn ta đến nơi mọc Huyết Thiềm Mộc, vậy thì các ngươi cũng chết đi được rồi.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên đã sớm đáon được chuyện này, nên vẫn rất bình thản.

Lúc Mộ Dung Vô Song quyết định không bán cái lá cho hắn, hắn đã đoán được Mộ Dung Vô Song sẽ tìm người kiểm tra giá trị của chiếc lá Huyết Thiềm Mộc, cũng đoán được người kiểm tra chiếc lá kia, nhất định sẽ lừa hắn.

Bởi vì giá trị của một gốc Huyết Thiềm Mộc, quả thật quá khổng lồ, không ai có thể nhịn được nổi sự dụ hoặc như vậy, cho nên, sẽ không có người nào nói sự thật cho hắn biết.

Cũng chính bởi vì Ninh Tiểu Xuyên biết người kiểm tra giá trị chiếc lá Huyết Thiềm Mộc sẽ không nói cho Mộ Dung Vô Song biết giá trị thật của nó, cho nên mới đoán chắc Mộ Dung Vô Song sẽ tìm mình lại, vì vậy mới ở trong tửu lâu chờ Mộ Dung Vô Song.

Thôi Bất Bình dẫn người theo sau, muốn giết người đoạt bảo, tất nhiên cũng nằm trong dự liệu của Ninh Tiểu Xuyên.

- E rằng chỉ bằng vào những người này của ngươi, còn chưa thể làm gì được chúng ta.

Ninh Tiểu Xuyên bình thản nói.

Thôi Bất Bình cười mỉa nói:

- Chỉ bằng vào hai tên tiểu quỷ các ngươi, há có thể so sánh được với hơn mười vị cao thủ Võ Đạo của Huyền Diệp Trai sao?

Trong mắt Thôi Bất Bình, Mộ Dung Vô Song căn bản không đáng nhắc tới, chỉ là một tên tiểu tử chưa mọc lông mà thôi, chỉ có Ninh Tiểu Xuyên là có chút khó giải quyết.

Thôi Bất Bình vung tay một cái, liền có hai tên Võ giả Huyền Khí tầng thứ sáu cầm đao bước ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, Huyền Khí màu trắng trên người nổi lên, đồng thời một đao chém xuống Ninh Tiểu Xuyên.

- Không ngờ dám xuất đao trước mặt cường giả tu vi cao hơn các ngươi, quả thực là muốn chết.

Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên tràn ra quang mang xích hồng sắc, chủ động tiến lên nghênh chiến, đánh ra hai chưởng, không khí “ầm ầm” chấn động. Giống như chụp hai con ruồi đang bay, đánh cho hai tên Võ giả Huyền Khí tầng thứ sáu rơi xuống dưới vách núi.

- A…

- Cứu mạng…

Thanh âm của hai tên Võ giả tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ sáu, liền biến mất, rơi xuống vực sâu vạn trượng, tất nhiên phải chết không thể hoài nghi.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.