Y Ngạn nghe đến đó, thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn tưởng hắn nổi cơn giận bởi lời nói của nàng, làm nàng được một phen hú vía, suýt chút đứng tim vì hắn.
" Ca, huynh đừng nghĩ nhiều quá!
Muội gả cho Hữu Bạch vẫn thường xuyên về thăm huynh mà! "
Cô nương nhỏ nhẹ trấn an hắn, chủ động cầm tay hắn, vỗ vào mu bàn tay hắn, cử chỉ tình thân không bao giờ mất đi, còn dành cho hắn nụ cười dịu ngọt nhất.
Hai mắt Tinh Vương Minh chớp lia lịa, đột ngột rút tay về, điệu bộ lạnh lùng chẳng mất đâu, hắn xoay người qua hướng khác, giận vô cớ, vứt sang cho Y Ngạn một mệnh lệnh không thể ích kỷ hơn.
" Ngạn Nhi, đừng có suy nghĩ muốn ta cho muội gả đi sớm!
Đúng một tháng sau cả ba hôn lễ sẽ cùng diễn ra!
Muội ngoan ngoãn ở Thần Điện đi! Ta cấm muội bước ra ngoài! "
" Ca!!! " Y Ngạn bức xúc.
Vừa nãy, hai huynh muội đang nói chuyện với nhau rất bình thường, hắn bỗng chốc im lặng, rồi trở mặt lạnh lùng, khó ưa, cứ như chính Y Ngạn là nguyên nhân.
Tự dưng bị cấm túc, làm nàng tức tối vô cùng.
" Ca... " nàng ngân tiếng.
Tinh Vương Minh chỉ lườm nhẹ cặp mắt sắc lẹm như lưỡi dao, công chúa nhỏ lập tức nhận ngay sát khí đằng đằng của hắn, miệng nhỏ vô thức ngậm lại, cúi đầu chẳng dám xin xỏ.
Hắn xoay người sang đối diện với nàng, ngón tay chỉ vào vầng trán nhỏ, gõ gõ lên đó, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo ác ý.
" Ta nhắc lần cuối, muội ngoan ngoãn ở Thần Điện đi!
Để ta biết muội lại trốn ra ngoài...lần này ta sẽ đánh muội thật đấy! " hắn gằn giọng, cảnh cáo.
Cơ thể mảnh mai không rét mà run, Y Ngạn biết hắn là kẻ nghiêm túc, nói là làm, từ nhỏ tới lớn dù được hắn nuông chiều, nhưng cách hắn phạt nàng vô cùng tàn nhẫn.
Y Ngạn nhớ rất rõ, hắn không đánh nàng, chỉ bắt nàng quỳ, xem hắn tra tấn người hầu bên cạnh nàng như trừng phạt, roi ma của hắn đánh xuống, không thịt nát xương tan, thì cũng bị thương hóa về nguyên hình, không ít kẻ hầu người hạ bên cạnh nàng bị hắn đánh đến chết.
Chỉ nhiêu đó thôi, Y Ngạn đã thấy ớn lạnh, rùng mình, lại nhớ đến Tố Như, nha hoàn nàng yêu thương nhất, cũng không ít lần bị phạt, nàng không dám không nghe, không tình nguyện phải theo ý hắn.
" Muội hiểu rồi... " tiếng nàng uất nghẹn, như đang khóc.
Tinh Vương Minh hiểu tính Y Ngạn, hể làm nàng buồn, nước mắt của nàng lại tuông, do tính cách của nàng quá nhút nhát, dễ khóc cũng dễ cười. Hắn biết nàng sợ, không làm ra vẻ hung tợn nữa, tay để lên đầu nàng, xoa xoa yêu chiều.
" Được rồi, muội ngoan đi! Đợi ta bế quan xong sẽ cho muội gả đi thật long trọng! "
" Chỉ chờ một tháng không lâu đâu! " hắn nhấn mạnh vào câu cuối.
Cô nương nhỏ không bằng lòng cũng bị hắn dọa cho phải nghe theo, nàng gật gù, thốt nên mấy chữ hờn tủi.
" Muội nghe rồi... "
* Ầm *
" Á!!! " tiếng của Y Ngạn hét lên ngay sau đó.
Đoạn, cô nương nhỏ đang hậm hực, bất thình lình bên ngoài vang lên tiếng sấm lớn, Y Ngạn nhát gan, nhảy bổ vào, ôm lấy người Tinh Vương Minh, sợ hãi vùi đầu vào thân hắn, hai tay nhỏ của nàng, gắng đan vào nhau, siết thật chặt thân tráng kiện kia như muốn ép nát.
" Ngạn Nhi, đừng sợ! Là sấm thôi mà! "
Tinh Vương Minh xoa lưng Y Ngạn, hai mắt hắn giáo giác nhìn ra khung cửa sổ đang mở toang, trời bỗng hỗn độn, sấm sét giáng xuống ma giới của hắn liên tục, từng tia từng tia rực lửa, hiện rõ trong đôi ngươi hắn.
* Ầm ầm *
" Ca, muội sợ! " Y Ngạn hoảng loạn, tiếng sấm lớn còn hơn pháo nổ, thứ này đủ để dọa cho cô nương nhát gan như nàng sợ điếng người, sợ sấm sét không may đánh vào người nàng.
" Ngạn Nhi, đừng sợ có ta ở đây! " Tinh Vương Minh dỗ dành.
Chỉ với một cái phất tay, công chúa nhỏ lập tức ngất đi, hắn bấm trên đầu ngón tay, lẩm nhẩm, hàng chân mày rậm của hắn đột ngột nhíu chặt đầy phức tạp.
" Đến nhanh như vậy sao...? " hắn lẩm bẩm.
Những tia sét đánh long trời lở đất kia chính là lôi kiếp của Tinh Y Ngạn.
Lôi kiếp, chỉ hình thành khi có kẻ làm chuyện ác quá mức, trời đất không dung thứ, sẽ giáng xuống lôi kiếp tiêu diệt. Hoặc, lôi kiếp hình thành đến để độ cho kẻ có thần lực thăng lên làm thượng thần.
Ma thần đã trải qua lôi kiếp của bản thân từ rất lâu, vốn không còn gặp kiếp nạn này, nhưng Tinh Y Ngạn thì khác, nàng là hoa linh không phải yêu, do nàng hấp thụ, đè nén tà khí tâm ma của hắn, sinh ra ác nghiệp, mới dẫn đến việc lôi kiếp cứ 1000 năm lại tìm đến nàng.
Y Ngạn dù tu hành hơn 9 vạn năm, nhưng căn tu nàng thấp kém, vốn không đủ sức chịu lôi kiếp, chỉ cần trúng một tia sét, chân thân của nàng sẽ tan thành mây khói.
Tinh Vương Minh nhớ rất rõ, năm đầu tiên Y Ngạn chịu lôi kiếp, hắn không kịp trở tay, để nàng chỉ mới bị đánh trúng một tia, đã hóa lại thành đóa hoa thông thường, suýt chút hồn bay phách lạc. Phải mất tận 500 năm sau, nhờ linh khí của trời đất và nhờ thần lực của hắn, Y Ngạn mới hóa về dạng người.
Từ đó, hắn luôn đề cao cảnh giác lôi kiếp của Y Ngạn, sợ nàng sẽ rời xa hắn, không tiết thân mình, thay nàng cứ 1000 chịu lôi kiếp cho nàng một lần.
Mấy hôm trước, hắn tính toán, biết được nội trong một tháng này lôi kiếp của Y Ngạn sẽ tìm đến, hắn mới không cho nàng gả đi sớm, thay nàng tiếp tục chịu lôi kiếp lần này.
Vừa nhắc đó, lôi kiếp đã xuất hiện, đánh ngay một tia sét đỏ vào trong căn phòng nhỏ, hướng vào thân thể Tinh Y Ngạn, Tinh Vương Minh nhanh nhẹn phất tay, dùng thần lực của mình đánh trả tia sét ấy.
Nó bị hất văng, hình thành tia sáng trắng bao phủ cả căn phòng, chớp chớp liên tục, nhìn vào rất nhức mắt, tia sét ấy uy lực còn thấp Tinh Vương Minh mới đỡ được, tiếp theo đây những tia khác sẽ không dễ gì cho hắn chống trả một cách dễ dàng.
Tình hình nguy cấp, hắn lập tức bòng Y Ngạn lên, miệng hô gọi hai cái tên quen thuộc.
" Hà Đức, Lưu Ly! "
Ngay sau tiếng gọi của hắn, hai thuộc hạ trung thành lập tức xuất hiện, cùng với làn khói tím bay khắp căn phòng, cả hai khụy gối, hành lễ với hắn.
" Thuộc hạ có mặt! "
" Căn chừng ma giới! Ta đưa công chúa ra ngoài chịu lôi kiếp! " hắn gấp gáp dặn dò, sắc mặt thiếu kiên nhẫn.
Dứt lời, hắn biến thành luồng khói đen, mang theo Y Ngạn bay lên trời cao, Hà Đức và Lưu Ly theo lệnh hắn, ra ngoài cổng ma giới dùng yêu lực, chắn cho cả Ma Vực, ngăn cho những tia lôi kiếp vô tình giáng xuống.
Tiếng sấm nổi lên to rõ, càng lên cao những tia sấm ấy càng hiện rõ mồn một, dày đặc cả vùng trời, tia nào tia nấy cũng to đùng như cây cột chống trời.
Tinh Vương Minh thả ngay cơ thể Y Ngạn lơ lửng trong không trung, để những tia sấm sét đang đánh tán loạn, tập trung, hướng vào người Y Ngạn.
Ngay khi những tia sét bổ thẳng xuống người Y Ngạn, Tinh Vương Minh lập tức hiện ra chân thân, là giao long bạc, xông đến há miệng ngậm ngay cơ thể Y Ngạn, để sấm sét trực tiếp đánh vào chân thân của hắn.
Giao long bạc nheo mắt, cái miệng lớn ngậm chặt không hả ra, từng sợi lông trên người giao long bị sét đánh dựng đứng, bốc ra làn khói mịt mù.
Tiếng gầm rú vang lên hãi hùng, cả tam giới đều rung chuyển, ma thần có sức mạnh thượng cổ, chỉ có mình hắn mới đủ sức chống lại lôi kiếp. Từng đợt lôi kiếp liên tục đánh vào thân rồng của hắn, lớp vẫy rồng ánh lên thứ ánh sáng ngã bạc bởi luồng sét đi qua.
Giao long trên trời cao, quằn quại chịu trận, hết trở mình thành vòng tròn, lại uốn lượn như sóng nước, tia sét đi qua thân giao long, tạo nên một bức tranh sống động bởi thứ ánh sáng bủa vây thân rồng kia.
Cái miệng lớn cố ngậm thật chặt Tinh Y Ngạn, tiếng gầm không ngừng vang trong cuốn họng của giao long, truyền khắp tứ phương. Giọt mồ hôi của giao long rơi ra, chân thân bị đánh đến tróc từng lớp vẩy, lột sạch hết một bên chân, rướm máu đỏ tươi.
Cảm giác đau đớn đến tận xương tủy, nội đan của giao long đi lên bao bọc thân Tinh Y Ngạn, chuẩn bị chịu đòn cuối cùng trong trận lôi kiếp.
Mây đen phủ kín, hoàn toàn che đi giao long đang chịu trận, thứ duy nhất tam giới thấy được là một đám mây tích tụ hàng tá tia sét kinh hoàng, làm long trời lở đất.
Ít lâu sau, lôi kiếp giáng xuống cũng dừng lại, giao long nhả cơ thể Tinh Y Ngạn ra, hóa về hình dạng con người, mây đen tan biến, Tinh Vương Minh đỡ lấy Y Ngạn đang mê mang, quay trở về ma giới, quay về phòng của nàng.
Cơ thể mảnh mai lơ lửng từ từ hạ xuống chiếc giường, suốt 9 vạn Y Ngạn hoàn toàn không biết Tinh Vương Minh luôn vì nàng mà chịu thay lôi kiếp.
Hắn và nàng vừa tiếp đất, cơ thể hắn không trụ nổi phun một ngụm máu tươi, chảy tràn trên khóe môi mỏng, dù nói hắn là kẻ mạnh nhất tam giới, có thể chịu được lôi kiếp, song vẫn bị lôi kiếp mạnh mẽ của trời đất làm tổn thương nguyên khí.
Bên chân bị tróc vẩy của hắn chính là cánh tay trái, khi hẳn kéo tay áo rộng lên, liền để lộ lớp thịt đỏ ao như bị bỏng nặng, sưng phồng chẳng nhận ra đâu là thịt đâu là da.
Đó vẫn chưa là gì, mỗi lần, hắn chịu xong lôi kiếp cho Y Ngạn, trên thân hắn điều đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, như những vết chém từ dao kiếm, nguyên khí của hắn tổn hại nặng nề. Chính vì nguyên nhân này, hắn bắt buộc phải bế quan tu luyện, chữa trị vết thương.
Trước khi hắn rời đi trong lặng lẽ, vẫn còn lưu luyến Y Ngạn nằm đó, hắn lồm cồm lết tới chỗ nàng, bàn tay to run rẩy, lưu những vết thương ướt máu, chạm nhẹ lên gò má ửng hồng, mềm như bông.