Hành động và lời nói dồn dập của Y Ngạn làm Hữu Bạch chẳng theo kịp, trong chốc lát đờ người.
Y Ngạn lo cho y, rối rắm, miệng ríu rít tra hỏi.
" Hữu Bạch, chàng khó chịu ở đâu thế?
Có mệt không? Có ổn không? "
Hữu Bạch lắc đầu, bắt lấy hai tay thon của Y Ngạn, áp vào trước lồng ngực y, thỏ thẻ trước mặt nàng.
" Ta không sao...
Ngạn Nhi, nàng đừng lo quá!
Người nàng yêu không dễ dàng bị bệnh hành hạ quá mức đâu... "
" Thật không? " Y Ngạn ngờ vực, nét mặt lo lắng không giảm bớt.
Nam nhân kia biết nàng lo, không dám để nàng bận lòng, dịu dàng ôm cô nương nhỏ, vỗ về lên mái tóc đen tuyền, mềm mượt như dòng suối, tiếp tục thủ thỉ.
" Ta không bao giờ gạt nàng đâu...
Ngạn Nhi, nàng biết rõ con người của ta mà... "
" Ngoan...chỉ bệnh nhẹ, vài ngày nữa sẽ khỏi...
Nàng yên tâm...đến ngày đại hôn...ta sẽ trở thành tân lang hoàn hảo cho nàng... " Hữu Bạch khẽ đặt nụ hôn lên trán nhỏ của Y Ngạn.
Cô nương rất thích vẻ điềm đạm này của Hữu Bạch, ngoan ngoãn vùi đầu vào phần ngực rắn rỏi, nũng nịu như mèo con ve vãn. Chính cách hành xử này của Hữu Bạch đã thành công chinh phục một công chúa bướng bỉnh của ma giới.
Chốc chốc Y Ngạn nhớ lại chuyện 3 năm về trước, khi nàng lần đầu lén đến nhân giới chơi, lạ nước lạ cái, đứng giữa đường suýt chút bị xe ngựa đâm phải. Nhờ được Hữu Bạch xuất hiện kịp thời giúp đỡ, nàng mới tránh khỏi nguy hiểm, cả hai vừa gặp nhau đã sinh lòng hảo cảm.
Về sau, càng tiếp xúc gần càng thích nhau, càng hiểu rõ đối phương, tiến tới yêu đương, dẫn đến hôn sự của hiện tại.
Trong lòng Y Ngạn, việc gả cho Hữu Bạch là hạnh phúc lớn nhất đời nàng, mong muốn đến mức ngày nào cũng mơ. Cho nên, khi ma thần bắt nàng phải đợi một tháng, còn bị cấm túc, lòng nàng sinh bứt rứt, khó tránh khỏi việc nàng lại lén đến nhân giới. Chỉ khi, nàng gặp được người tình, nỗi nhớ mong mới được lắng xuống một phần.
Y Ngạn ngồi trong lòng Hữu Bạch, nghịch ngợm ngón tay trước ngực y, ngâm nga hỏi một câu ngây ngô.
" Hữu Bạch...chàng có yêu ta nhiều không? "
Hữu Bạch nghe câu này, không phải lần đầu, mỗi lần gặp Y Ngạn đều sẽ hỏi, y nghe nhiều đã quá quen thuộc, luôn lập lại chính kiến của mình.
" Ngạn Nhi, trong cuộc đời của Hữu Bạch này...
Yêu nàng chính là niềm hạnh phúc của ta!
Lấy được nàng chính là mơ ước của ta... "
" Như vậy có gọi là yêu nhiều không? " môi mỏng của Hữu Bạch khẽ cong, nghiêng đầu hỏi Y Ngạn, câu hỏi không cần câu trả lời.
Cả hai đều biết rõ tình cảm của nhau, Y Ngạn đương nhiên sẽ không bao giờ nghi ngờ lời nói của Hữu Bạch. Nàng bất thình lình rời khỏi lòng Hữu Bạch, tựa người lên bàn, hai tay chống cằm, cười toe toét, tiếp tục hỏi.
" Hữu Bạch...chàng đã bao giờ nhìn thấy rễ tình chưa? "
" Rễ tình... " Hữu Bạch lẩm bẩm.
Rễ tình mà Y Ngạn nhắc đến, Hữu Bạch chỉ được nghe chứ chưa từng được thấy, thứ đó chỉ có người có đạo hạnh cao thâm mới nhìn thấy được, người phàm học thuật như Hữu Bạch vốn không có khả năng.
Đương nhiên, với câu hỏi khó như vậy, Hữu Bạch đành phải lắc đầu chịu thua.
" Ngạn Nhi, ta chỉ là người trần mắt thịt...làm sao có thể thấy được rễ tình kia... "
Nghe thế, Y Ngạn tự dưng thở dài, ngồi thẳng lưng, xoắn xoắn hai ngón tay trỏ vào nhau, mím nhẹ bờ môi, có chút ủ rũ đáp lại lời của Hữu Bạch.
" Ta cũng không khá hơn chàng...là công chúa nhưng đạo hạnh non kém, chẳng thể thấy rễ tình...
Ta thật sự rất muốn biết rễ tình của ta và chàng có nối với nhau không...? "
" Ra là vậy... " Hữu Bạch bật cười.
Thì ra, tiểu cô nương kia hiếu kì với cái gọi là rễ tình, muốn được xem thực hư, muốn biết duyên phận giữa nàng và Hữu Bạch có được định sẵn không?
Và, từ những câu nói ấy, Hữu Bạch cũng đoán được đụng ý của Y Ngạn, nửa phần tò mò, nửa phần lo sợ.
Nàng đang lo, rễ tình của nàng và Hữu Bạch không nối với nhau, sợ duyên phận của họ gặp trắc trở, chia cắt đôi uyên ương.
Hữu Bạch rất tinh ý, không muốn để Y Ngạn nghĩ nhiều, dùng lời ngon tiếng ngọt rót vào tai nàng.
" Đương nhiên là có rồi! Không thì làm sao ta và nàng lại sắp lấy nhau? "
" Ngạn Nhi, những chuyện đó chúng ta đừng nên cố biết... "
Y thì thầm nhắc nhở, phàm là chuyện duyện nợ, y chẳng muốn biết trước. Đơn giản, vì Hữu Bạch cũng sợ, sợ nhìn thấy rễ tình không tác hợp cho cả hai, biết được càng đau lòng hơn.
" Nhưng mà... " tiếng Y Ngạn rưng rức, muốn phản bác.
Nam nhân trước mặt nàng, bỗng nhíu mày, tỏ ý không hài lòng, làm miệng nhỏ của nàng ngậm lại ngay.
Hữu Bạch kéo lấy hai tay Y Ngạn, đặt lên đó nụ hôn sâu, nhìn nàng bằng ánh mắt của kẻ mê muội trong tình ái, thỏ thẻ dỗ ngọt nàng tiếp.
" Ngạn Nhi...dù rễ tình có nối hai chúng ta lại hay không...thì hiện tại ta chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng...như vậy đã đủ rồi... "
Giọng nói của Hữu Bạch lúc nào cũng ấm áp, hoàn toàn thâu tóm được tâm trí cô nương ngây thơ, khiến Y Ngạn ngượng ngùng, hai tay mềm của nàng cựa quậy liên tục trong tay Hữu Bạch.
" Hữu Bạchhhh... " nàng ngân dài tên y.
" Ngạn Nhi, ta yêu nàng...
Rất yêu...nếu không lấy được nàng...ta thật sự không muốn sống tiếp nữa... " Hữu Bạch đáp lại tiếng gọi, thừa thế chiếm trọn trái tim mong manh.
Lời nói ngọt ngào như vậy, cô nương nhỏ kia làm sao chống cự được, Y Ngạn xấu hổ, đỏ cả mặt tới hai mang tai, cúi đầu chẳng dám nhìn lên.
Hữu Bạch biết nàng đang ngượng, thừa nước đục thả câu, chồm người khẽ hôn vào môi nàng, nụ hôn nhẹ cực kì có sức hút, công kích đầu óc Y Ngạn, làm gương mặt ma mị đang đỏ bừng kia càng thêm đỏ, nóng như lửa đốt.
" Hữu Bạch... " Y Ngạn lật đật rút tay, che môi, xấu hổ vô cùng.
Mặc dù nói, nàng và Hữu Bạch sắp làm phu thê, cả hai yêu nhau được ba năm, nhưng chỉ dừng lại ở mức hôn nhau nhẹ nhàng, chỉ nhiêu đó đã đủ làm cô nương ngây thơ cuống cuồng, đập tay lia lịa vào ngực Hữu Bạch.
" Chàng xấu xa... " nàng mắng yêu, đứng bật dậy.
Vì quá ngượng ngùng, Y Ngạn không dám tiếp tục ở lại, sợ sẽ vượt quá giới hạn trước ngày thành thân, luống cuống viện cớ, tỏ ra giận dỗi bỏ về.
" Ta không ở đây với chàng nữa! Xấu xa... "
Dứt lời, cô nương nhỏ theo làn gió biến mất tăm, để lại Hữu Bạch ngồi đó bật cười, lắc đầu, rồi y nhanh chóng quay lại tác phong nho nhã, tiếp tục đọc văn thư.
Tất cả cảnh ái muội kia, đều được bảo kính nhìn thấu trong phòng Tinh Vương Minh soi hết, nhờ có chiếc vòng tay hắn đeo cho nàng, biết được nàng lén trốn gặp tình nhân, còn xem được cảnh nàng và Hữu Bạch hôn nhau, lòng hắn dâng lên giận dữ.
Hắn vất vả ở đây bế quan cũng vì chịu lôi kiếp của Y Ngạn, vậy mà nàng thờ ơ không đoái hoài hắn, không thăm hỏi, không lo lắng, còn cả gan lén đi gặp người tình.
" Lí nào như vậy... " hắn nghiến răng, tay vo thành nắm đấm trước gối, chỉ muốn trút giận lên vật gì đó.
Tâm ma biết hắn lên cơn ghen ghét, được thế công kích trong đầu óc hắn.
" Tội nghiệp chưa!
Rõ ràng rễ tình của ngươi và Tinh Y Ngạn nối với nhau...vậy mà nàng ta lại đi yêu một người phàm... "
Cùng với tiếng quát của hắn, tâm ma lại hiện thân, đứng trước mặt trêu chọc, kích động tà ý trong lòng hắn.
" Không yêu?
Không yêu mà sắp lấy nhau sao?
Tinh Vương Minh ta thấy ngươi đang tự lừa dối mình thì đúng hơn! "
" Không, Ngạn Nhi sẽ không lấy hắn!
Nàng ấy phải lấy ta! Nàng ấy chỉ có thể gả cho ta! " Tinh Vương Minh hắng giọng, phản bác lời của tâm ma.
Hắn, gần như mất khống chế, hể mỗi lần thấy Y Ngạn tình nồng ý mặn với Hữu Bạch, hắn lại không kiềm nén được cơn ghen. Hắn yêu nàng 9 vạn năm, vì nàng mà làm tất cả, thể hiện tình cảm với nàng một cách rõ rệt, nàng lại cố tình làm ngơ không biết.
Âu, cũng do Y Ngạn từ trước đến giờ luôn nghĩ hắn và nàng là huynh muội ruột thịt, chưa từng thắc mắc sự thật về mối quan hệ ấy, tình yêu của hắn trong mắt nàng hóa thành tình thân, khiến hắn phải luôn canh chừng, phòng hờ nàng có tình cảm với kẻ khác suốt 9 vạn năm.
Đến cuối cùng, ông trời trớ trêu, chỉ với một lần hắn sơ xuất để nàng đến nhân giới, liền để nàng sinh tình với kẻ khác mà không phải hắn, cục tức lớn như vậy, hắn đè nén ba năm, gần như sắp không còn chịu đựng được nữa.
Tâm ma biết hắn đang lên cơn thịnh nộ, tiếp tục thêm lời công kích hắn, để hắn làm chuyện ác, được lợi cho tâm ma, từ từ hợp thể với hắn.
" Tinh Vương Minh, ngươi chỉ biết nói miệng!
Còn hơn 10 ngày nữa Tinh Y Ngạn gả di, ngươi làm sao có thể ngăn được...
Cho dù rễ tình của ngươi và Tinh Y Ngạn tồn tại...
Ngươi vẫn là kẻ đến sau, là kẻ thua cuộc! "
" Im đi!!! " Tinh Vương Minh điên tiết, phất tay khiến tâm ma biến mất, thần lực của hắn theo cái phất tay, làm mọi thứ trước mặt bị cắt làm đôi, còn bị đốt thành tro trụi ngay sau đó.
Cặp mắt nhỏ như mắt sói của hắn hằng lên tia máu đỏ, cả gương mặt tối sầm như đêm không trăng, sự tức giận lên đỉnh điểm, ghen đến mất khống chế. Hắn lập tức dẹp chuyện bế quan, mặc vết thương trên người chưa trị khỏi, đến ngay phòng Y Ngạn, để bắt tại trận nàng trốn đi.