Ma Thần Máu

Chương 442: Lạc Gia





Nữ tử Hỏa Ma Tộc hoảng sợ hướng về phía đám quân lính.

Kẻ dẫn đầu là một tên thiếu gia mặc hắc bào, trên người đeo rất nhiều trang sức đắt tiền, nhìn qua liền biết là kẻ giàu sang phú quý.

Đi bên cạnh hắn là hai tên bảo tiêu Đại Thừa sơ kỳ, hai tên này lưng hùm vai gấu, mặt mũi bặm trợn hung ác.

Cả hai đều cởi trần để lộ phần lưng và ngực chằng chịt ma văn như hình săm, bên hông đeo một thanh đại kiếm.

Mười mấy gã binh sĩ đều mặc áo giáp bóng loáng, trên mặt tràn ngập lệ khí.

"Là Lạc Kiệt, vị cô nương này xui xẻo rồi."
"Đi! Đi mau! Đừng ở lại kẻo tai bay vạ gió."
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao của người dân, ai nấy đều nhanh chóng bỏ chạy khỏi chốn thị phi.

Nữ tu sĩ sắc mặt tái nhợt, nụ cười chưa nở được bao lâu thì đã phai tàn.

"Công tử hiểu lầm gì chăng? Nơi này là khu vực phường thị tự do, hơn nữa tiểu nữ cũng đâu buôn bán gì, chỉ là một người hết tiền đi xin quyên góp.

Chẳng lẽ xin tiền từ thiện cũng phải đóng thuế?" - Nữ tu sĩ mặc dù lo lắng, nhưng vẫn kiên trì biện minh bằng lý lẽ.

"Viễn Châu thành do Lạc gia ta xây, ta chính là thiếu chủ của Lạc gia, lời ta nói chính là luật pháp."
"Người đâu! Bắt lấy ả ta về xét xử!" - Lạc Kiệt hất hàm nói, vung tay ra lệnh.

Mấy tên quân lính liền hùng hổ xông về phía cô gái.

"Khoan đã! Vậy tiểu nữ đem toàn bộ tiền kiếm được đưa cho công tử, không cần động thủ." - Nữ tu sĩ nhịn đau đặt khay ma thạch xuống đất, nhanh nhẹn lùi ra xa.

"Hừ! Cô xem Lạc Kiệt ta là loại người gì? Cái khay ma thạch này còn không đủ ta ăn sáng.

Bắt lấy cô ta! Kẻ dám vi phạm luật pháp không thể tha thứ được." - Lạc Kiệt cười lạnh, mục đích gây sự của hắn đương nhiên không phải vì chút ít ma thạch.

"Ngươi!" - Nữ tu sĩ tức giận trợn trừng hai mắt.


"Hỏa Vân Điểu!"
Bàn tay nàng cong lên rồi chưởng về phía trước, từ lòng bàn tay phun ra một ngọn lửa rực rỡ, hóa thành một con phượng hoàng quét về phía quân lính.

"A!" - Đám quân lính lập tức bị đánh bay, tu vi của nữ tu sĩ là Pháp Tướng hậu kỳ, nếu trong mấy tông môn thì không đáng nói, nhưng ở bên ngoài dân gian thì đã xem như là cao thủ.

"Vô dụng!" - Gã Kiệt Lạc tức giận mắng chửi.

"Hắc Bạch tôn giả, vãn bối xin nhờ hai vị ra tay."
Gã lúc này mới xoay sang hai tên bảo tiêu, nói với dáng vẻ nịnh nọt.

"Thành chủ chỉ thuê bọn ta bảo vệ cho công tử, nếu muốn bọn ta làm mấy việc trộm gà bắt chó như thế này thì phải tính phí riêng." - Một trong hai gã bảo tiêu lên tiếng.

"Đương nhiên, đương nhiên, chỉ cần bắt cô ả này về cho ta làm lô đỉnh đột phá Đại Thừa kỳ.

Ta sẽ nói cha ta trả cho hai vị mỗi người một vạn ma thạch." - Lạc Kiệt tươi cười nói.

Nghe vậy hai tên bảo tiêu liền gật đầu, ma văn trên người sáng rực lên, trong chớp mắt hóa thành hai cái bóng một đen một trắng lao về phía nữ tu sĩ.

"Hỏa Vân Bạo Tạc!" - Nữ tu sĩ biến sắc, vội vàng sử dụng ra tuyệt kỹ mạnh nhất của nàng.

Con chím lửa bay vút lên rồi lao về một gã bảo tiêu, sau đó nổ tung thành một đám mây lửa dày đặc.

Còn bản thân nàng bất chấp luật cấm bay, tế ra phi kiếm muốn bỏ chạy.

Nhưng đám mây lửa chẳng thể cản bước hai tên Cổ Ma Đại Thừa kỳ, chúng dễ dàng lao qua khu vực lửa cháy, vung tay chụp về phía nữ tu sĩ.

Khi chúng chỉ còn cách nàng vai phân thì đột ngột khựng lại, thân thể giống như va phải một bức tường vô hình, ngã bật về phía sau.

Một cái lồng phòng hộ đỏ rực đột ngột xuất hiện, đem nữ tử Hỏa Ma Tộc bảo vệ chu toàn.

"Kẻ nào dám nhúng tay vào chuyện tốt của bản thiếu gia?" - Lạc Kiệt hùng hổ hét lớn.

Từ trong góc khuất Ác Quỷ Máu dẫn theo Thi Thi và Long Nữ đi ra.

Gã thiếu gia ăn chơi vừa nhìn thấy hai nữ thì ánh mắt sáng rực lên, khí chất cao quý của hai nàng khác hẳn với lũ phấn son phàm trần mà hắn vẫn thường xuyên đùa bỡn.

Nhưng khi nhìn sang Ác Quỷ Máu thì hắn không nhìn ra được tu vi, chỉ âm thầm đoán đây là một tu sĩ Đại Thừa kỳ.

"Ngươi là ai? Sao lại nhúng tay vào việc của Lạc gia ta?" - Lạc Kiệt tỏ ra hung hăng hỏi.

"Một đám nam nhân ức hiếp một nữ nhân yếu đuối, ta nhìn không vừa mắt." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười kỳ quái.

Nó vung tay hướng về phía Lạc Kiệt, lập tức nhấc bổng gã lên cao.

Lạc Kiệt thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, biết mình lần này đã đá trúng một tấm sắt.

"Mau buông ta ra! Ngươi có biết bá bá ta là ai không? Nếu ngươi dám làm gì ta thì bá bá sẽ giết chết ngươi!" - Lạc Kiệt hung hăng đe dọa.

Ác Quỷ Máu nghe vậy thì ngẩn người một giây.

"Khục...! Người anh em, ta bình thường đánh người đều nghe bọn chúng hô mày biết bói tao là ai không?.

Ngươi vì sao không khoe cha mình là ai mà lại lôi bá bá của mình ra làm bình phong? Chẳng lẽ ngươi không phải con ruột của phụ thân mình, mà là do mẫu thân ngoại tình với bá bá sinh ra?" - Ác Quỷ Máu lớn giọng châm chọc.

Lạc Kiệt nghe vậy thì mặt đỏ đến tận mang tai, suýt tý nữa là ngất xỉu.

"Ngươi! Thực không biết sống chết!"
"Bá phụ của ta chính là đại trưởng lão của Âm Dương Tông.

Danh tiếng vang dội không ai không biết, Âm Dương Ma Quân."
"Ngươi khôn hồn thì thả ta ra ngay, nếu không ông ấy một khi biết được sẽ đem cả họ nhà ngươi giết sạch, đến gà chó cũng không tha." - Lạc Kiệt vội vàng gầm gào đe dọa, nhưng trong lòng đã sợ vãi ra quần.

Ác Quỷ Máu nghe xong chỉ cười lạnh.

"Thấy thứ này bao giờ chưa?" - Nó móc ra một tấm lệnh bài vàng rực, bên trên khắc hình âm dương thái cực và ba chữ Tông Chủ Lệnh.

Lạc Kiệt vừa nhìn thấy lệnh bài liền biến sắc, Lạc gia là một gia tộc phụ thuộc vào Âm Dương Tông.


Nhận sự bảo trợ của tông môn nên mới có thể phát triển như ngày hôm nay, đệ tử trong tộc đều được dạy bảo phải cẩn thận đối đãi với tu sĩ Âm Dương Tông.

Đặc biệt là những vị chấp sự trưởng lão và trưởng lão.

Lạc Kiệt thân là thiếu chủ gia tộc, bình thường ăn chơi lêu lổng nhưng vẫn có thể nhận ra được lệnh bài Tông Chủ và trưởng lão.

Sắc mặt của hắn đen như đít nồi, cơ thể run lên bần bật.

"Dâm Hoàng đại nhân! Vãn bối có mắt như mù, không biết đại nhân ghé thăm.

Đại nhân xin giơ cao đánh khẽ, tha cho mạng chó của tiểu nhân." - Lạc Kiệt liền lấy tay tự tát vào mặt, không ngừng van xin.

Hai gã bảo tiêu cũng quỳ sụp xuống, vái như vái sao xin tha.

"Hắc hắc! Ta không phải Dâm Hoàng! Tên đó đã bị ta giết, giờ Âm Dương Tông đã đổi chủ.

Ta đang trên đường tiêu diệt vây cánh của hắn."
"Bá bá của ngươi và Lạc gia đều sẽ bị hủy diệt."
Ác Quỷ Máu nở nụ cười cay nghiệt, bàn tay bóp mạnh một phát.

Thân thể Lạc Kiệt lập tức nổ tung thành huyết vụ, ma anh liền bị Ác Quỷ Máu tóm lấy rồi ném vào bí cảnh.

Nó cần vài cái ma anh để truy tung lão ma.

Hai gã bảo tiêu thấy thiếu chủ bị giết liền phân ra hai hướng bỏ chạy, nhưng chẳng đi được bao xa thì cũng bị Ác Quỷ Máu bóp chết.

"Ô...!Thật lãng phí! Sao không để ta ăn chúng?" - Long Nữ thấy vậy thì tức giận hỏi.

"Nơi này đông người, thục nữ phải biết giữ gìn lễ nghĩa, đợi lúc không có ai lại cho nàng ăn." - Ác Quỷ Máu khẽ vuốt ve Long Nữ trấn an.

Nữ tu sĩ bị nhốt trong lồng bảo vệ thì sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên khi Ác Quỷ Máu nhìn nàng.

"Cô đi đi! Lần sau cẩn thận một chút, sẽ không còn may mắn như hôm nay đâu." - Ác Quỷ Máu nhắc nhở, nó đem ma thạch dưới đất thu vào túi trữ vật rồi ném luôn cho nàng.

Nữ tu sĩ thấy vậy thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng dập đầu bái lạy.

"Đa tạ ân công! Đa tạ ân công!"
Xong xuôi nàng liền nhặt lấy túi trữ vật, đạp lên phi kiếm bỏ chạy.

Ác Quỷ Máu dẫn theo Thi Thi và Long Nữ tiến về phía trang viện nằm ở phía tây Viễn Châu thành.

Tòa thành này chia làm năm khu vực chính, khu trung tâm là thương trường tự do, mọi người có thể trả tiền để thuê các sạp hàng buôn bán, phía nam là khu vực quản lý và doanh trại, phía bắc là một chuỗi các cửa tiệm lớn có uy tín lâu năm, phía đông là khu vực khách sạn và động phủ cho thuê.

Trang viện của Lạc gia nằm ở phía tây, chiếm gần một phần tư diện tích tòa thành, bên trong là nơi sinh sống của hàng trăm đệ tử gia tộc thân quyến.

"Này! Ta giết sạch bọn chúng nhé? Chúng là người xấu đúng kiểu?" - Long Nữ nhìn về phía cửa trang viện, nơi có mười mấy gã đệ tử đang đứng canh.

"Được rồi, nam nhân cho nàng ăn hết, phụ nữ và trẻ em thì tha cho bọn họ.

Đây cũng chỉ là thù oán cá nhân, không cần phải giết người vô tội." - Ác Quỷ Máu gật đầu.

Long Nữ chỉ chờ có thế, trong ánh mắt hiện lên một tia hung ác, tiếng long ngâm từ miệng nàng vang dội khắp cả thành, thân thể nhanh chóng biến lớn thành một con bạch giao dài hai mươi trượng.

"Báo động! Có yêu thú! Có yêu thú!" - Mấy gã đệ tử đứng gác lập tức hét lớn.

Từ trong trang viên vang lên tiếng tù và, đem tất cả tộc nhân đều đánh thức.

Một trung niên tu sĩ vội vàng chạy ra từ sảnh chính, ngay bên cạnh còn có một mỹ phụ khoảng ba mươi.

"Chuyện gì? Sao lại hoảng loạn như vậy?" - Lạc gia tộc trưởng hô lớn hỏi.

"Gia chủ! Có cường giả Giao Long Tộc tấn công!" - Một gã trưởng lão trong tộc hớt hải chạy đến báo cáo.

"Giao Long? Sao lại có Giao Long ở Viễn Châu thành?" - Gã gia chủ ngây ngẩn cả người.

Lạc gia hắn được Âm Dương Tông chống lưng, bình thường đắc tội không ít người nhưng đều là những tiểu gia tộc và môn phái nhỏ.


Còn những thế lực lớn như Vạn Yêu Điện, Linh Thú Môn bọn hắn chưa bao giờ dám đắc tội.

Còn Giao Long Tộc thì ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, cả đời chưa từng thấy mặt lần nào thì sao có thể sinh sự.

"Phu quân...!Kiệt nhi đâu rồi?" - Mỹ phụ nghe nói có yêu thú tấn công thì hoảng sợ hỏi.

"Tên nghịch tử đó có lẽ đang đi chơi gái rồi! Đều là do nàng quá nuông chiều nó! Nàng dẫn theo Bối Bối trốn xuống mật thất trước đi, khi nào giải quyết xong yêu thú ta sẽ quay lại." - Gã gia chủ trấn an thê tử, sau đó liền cùng tộc nhân xông ra ngoài.

Chạy được chừng vài trăm mét thì cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt hắn.

Một con Bạch Giao dài hai mươi trượng đang thẳng tay tàn sát bốn phía, mỗi lần nó vung trảo lên đều đem một tên đệ tử giết chết.

Khí tức trên người giao long cường đại vô cùng, vượt xa Độ Kiếp kỳ tu sĩ.

"Bạch Giao Vương đại nhân! Lạc gia ta cùng ngài không thù không oán, vì sao lại tấn công bọn ta?" - Gã gia chủ hoảng sợ hét lớn hỏi.

Long Nữ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Các ngươi dù sao cũng chết, hỏi nhiều để làm gì?" - Long Nữ phun ra một ngụm long tức phóng về phía gã gia chủ.

Hắn ta may mắn thoát được, nhưng vài tên tộc nhân phía sau liền bị khói độc ăn mòn, trong chớp mắt đã phân rã thành một bãi nước bọt.

"Tất cả mọi người tản ra chạy trốn! Đối thủ là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong Giao Long!"
"Ta sẽ giữ chân nó lại!" - Gã gia chủ hoảng sợ hét lên.

Hắn tế ra một thanh phi kiếm màu đen bắn về phía Long Nữ, nhưng khi phi kiếm chém lên người nàng thì chỉ phát ra âm thanh leng keng, đến một vết xước nhỏ cũng không có.

"Thức ăn cũng muốn đánh người, thật phiền phức." - Long Nữ tức giận quay ngược thân thể, dùng chiêu bài long vĩ quất mạnh đuôi rồng vào người gã gia chủ.

Tiếp đến nàng nhào đến, cái long trảo to lớn chụp xuống đem gã gia chủ đánh thành thịt nát.

Ma anh vừa bay ra khỏi cơ thể liền bị một bàn tay tóm lấy, tiếp theo liền mất đi ý thức không biết gì nữa.

Những gã tộc nhân thấy gia chủ bị giết thì bỏ chạy tán loạn như ruồi mất đầu, nhưng khi chạy ra đến cổng chúng liền phát hiện toàn bộ Lạc gia trang viện đã bị một chiếc lồng vô hình bao phủ.

"Nhanh! Tế ra pháp bảo phá hủy kết giới." - Một gã trưởng lão hô to, hắn ném một cái chùy lớn đập vào bức tường vô hình.

Nào ngờ bức tường này hết sức kỳ dị, nó uốn cong rồi bắn ngược cái chùy về phía gã trưởng lão, dùng chính pháp bảo của hắn đập chết hắn.

Trong lúc đám đệ tử đang hoảng loạn không biết phải làm gì thì một cô gái mặc váy xanh chậm rãi bước ra trước mặt chúng.

Bàn tay nàng hơi nâng lên rồi vẫy về phía trước.

Đám đệ tử cảm giác như có thứ gì nhấc bổng mình lên, trong chớp mắt linh hồn đã bị một cơn gió thổi bay ra khỏi cơ thể, hồn phi phách tán mà chết.

Chỉ chưa đến ba mươi phút toàn bộ tộc nhân Lạc gia đều đã bị tàn sát sạch sẽ, thân thể biến thành những làn khói trắng đỏ và xanh lục.

Máu tươi và nội tạng cũng đều biến mất, toàn bộ hiện trường đều đã bị Ác Quỷ Máu phi tang.

Long Nữ lúc này gương mặt vui vẻ thỏa mãn sau khi ăn no, nàng biến lại hình dạng rắn nhỏ của mình, quấn đuôi vào cổ Ác Quỷ Máu.

"Được rồi, chúng ta trở về khách sạn." - Ác Quỷ Máu lầm bầm nho nhỏ trong miệng, nắm lấy tay Thi Thi đưa nàng trở về.

Tòa trang viện của Lạc gia một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, chỉ là sự tĩnh lặng này quá mức rợn người..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.