Ma Thần Máu

Chương 437: Diệt Dâm Hoàng



Mấy ngày kế tiếp Ác Quỷ Máu ở lại bên trong Thiếu Âm Cung. Yêu Hậu sau khi bị sắc quỷ phá trinh liền trở nên phóng túng, cả ngày ôm chặt lấy sắc quỷ yêu cầu nó chơi nàng.

Lúc này nàng đang ở trong tẩm cung của mình, hai tay chống vào thành giường, bộ mông căng mẩy hướng ra ngoài.

Sắc quỷ ôm chặt lấy eo của mỹ nhân, điên cuồng ra sức thúc hông đâm cắm. Bộ ngực vĩ đại của Yêu Hậu đu đưa lên xuống theo từng nhịp.

"A... A... Phu quân... Chàng ra sức thêm chút nữa... Chơi chết thiếp đi..." - Yêu Hậu nỉ non rên rỉ, chiếc hông nhỏ cũng đu đưa phụ họa.

Ác Quỷ Máu lấy tay đánh mạnh vào mông nàng, in hằn luôn cả năm ngón tay lên làn da căng mọng.

"Dâm đãng... Vậy mà lần trước ta chơi nàng, nàng còn kháng cự... Giờ ngày nào cũng muốn vắt khô ta..."

"Ô... Ô... Thiếp biết sai rồi... Chàng trừng phạt thiếp tiếp đi... Ưm... Thật sâu..." - Yêu Hậu đầu óc bị khoái lạc trùng kích, thân thể nàng run lên từng đợt.

Nàng giống như ăn xương mới biết tủy ngon, mỗi ngày đều muốn cùng Ác Quỷ Máu ân ái, hận hắn không thể chơi nàng cả ngày.

Thân thể dâm đãng của nàng vặn vẹo liên tục, hai bầu vú vĩ đại bị Ác Quỷ Máu nắm lấy, điên cuồng bóp mạnh. Cảm giác vừa đau vừa sướng khiến Yêu Hậu trở nên điên cuồng, bờ mông lắc lư liên tục. Sau một hồi lâu mật huyệt của nàng xiết chặt lại, điên cuồng cuồng co bóp ma sát.

Cảm xúc vi diệu từ dương vật truyền đến, Ác Quỷ Máu lại càng ra sức đâm cắm, đem dương vật thúc mạnh vào hoa tâm của Yêu Hậu. Cuối cùng nó không kiềm chế được nữa, liền đè nàng nằm sấp lên giường mà chơi nàng.

"Phạch phạch phạch... Cót két cót két..." - Âm thanh da thịt va chạm cùng tiếng mấy cái chân giường rung lên hòa vào nhau, tạo thành một bản nhạc kỳ quái của sự dâm dục.

Yêu Hậu lúc này gần như phát cuồng, trong miệng phát ra tiếng ô ô khe khẽ.

"Ô... Ô... Sướng chết mất... Thiếp ra rồi... Chàng chơi chết thiếp rồi ..."

Thân thể Yêu Hậu run lên, từ sâu trong cơ thể nàng dâm thủy tuôn ra như suối, hòa cùng dương tinh của Ác Quỷ Máu tạo thành một thứ chất lỏng đặc sệt chảy xuống bắp đùi.

Ác Quỷ Máu mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Nguyệt Như Âm, miệng nó cũng thở phì phò liên tục.

"Hộc... Hộc... Yêu Hậu nương nương... Nàng là một trong những nữ nhân dâm đãng nhất mà ta từng chơi..." - Ác Quỷ Máu cảm thán nói, nữ nhân bình thường cùng nó quan hệ vài lần đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, còn Yêu Hậu thì giống như không biết mệt, có thể cùng Ác Quỷ Máu so xem ai chịu đựng được lâu hơn.

"Ô... Phu quân... Vậy chàng yêu thích thiếp chứ?" - Yêu Hậu vòng tay ôm chặt lấy sắc quỷ, ép bầu vú của nàng vào ngực nó.

"Ha ha, dâm đãng, nhưng ta thích nàng như vậy." - Ác Quỷ Máu khẽ mắng, nó liền ôm lấy vị nữ vương dâm đãng này, hung hăng hôn lên môi của nàng.

Bỗng phía bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ác Quỷ Máu khẽ nhíu mày.

"Dạ Ảnh sao? Nàng vào đi."

Cánh cửa chậm rãi hé mở, Dạ Ảnh bước vào bên trong, lúc này nàng không còn đeo mặt nạ nữa, gương mặt cùng Yêu Hậu có ba phần giống nhau, thanh tú lạnh lùng giống như một nữ sát thủ.

"Phu quân, Dâm Hoàng sau khi biết chàng giết chết đệ tử của hắn thì vô cùng tức giận, hiện tại đã xuất quan." - Dạ Ảnh trả lời, giọng nói của nàng có chút cứng ngắc.

Lần trước sau khi cưỡng hiếp Yêu Hậu thì Dạ Ảnh cũng chạy không thoát ma trảo của sắc quỷ, bị nó hung hăng đánh một trận rồi cưỡng hiếp nàng, đem cấm chế khắc vào thần hồn.

"Vậy sao? Như vậy càng tốt, nếu hắn đã xuất quan thì tối nay ta thủ tiêu hắn luôn. Yêu Hậu giờ là nữ nhân của ta, cái ghế Dâm Hoàng kia phải do ta ngồi mới đúng."

"Dạ Ảnh đến đây, ta muốn nàng hầu hạ ta." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười dâm đãng.

Dạ Ảnh không nói gì, nàng chậm rãi cởi bỏ y phục trên người, giống như cừu non ngã vào lòng sắc quỷ.

Nàng lập tức bị Ác Quỷ Máu đè xuống giường.

"Như Hoa thân yêu, ta biết công pháp nàng tu luyện khiến nàng phải giữ tâm cảnh như mặt gương, lòng dạ lạnh lùng dứt khoát. Nhưng thỉnh thoảng nàng cười một chút được không? Nữ nhân nhất định phải cười thật nhiều thì mới xinh đẹp."

"Nàng xem muội muội của nàng, cả ngày mỉm cười đầy mị hoặc khiến nam nhân mê mệt." - Ác Quỷ Máu vuốt ve gương mặt của Như Hoa, chậm rãi khuyên nhũ nàng.

Như Hoa nghe vậy thì chỉ khẽ gật đầu.

"Thiếp sẽ thử!"

Một nụ cười gượng gạo nở trên môi nàng, nó có chút méo mó, trong ánh mắt xen lẫn chút bất an.

"Hắc hắc, nàng xem, ta nói đâu có sai. Nàng khi cười trông cũng rất xinh đẹp, không thua kém gì muội muội của nàng." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói.

"Thực?" - Như Hoa ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên là thật! Đúng không Như Âm?" - Ác Quỷ Máu nháy mắt với Yêu Hậu.

"Đúng vậy, nếu tỷ tỷ chịu cười nhiều hơn một chút sẽ xinh đẹp hơn nhiều." - Nguyệt Như Âm liền phụ họa.

Nghe vậy Như Hoa có chút ngơ ngác, hai mắt nàng híp lại, khóe môi vểnh lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo.

"Hắc hắc, vừa nãy thực ra nụ cười của nàng rất gượng gạo, nhưng bây giờ thì đẹp hơn nhiều rồi." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, nó lấy ra một viên pha lê chụp lại nụ cười của Dạ Ảnh.

"Chàng lừa thiếp!" - Dạ Ảnh tức giận nói, gương mặt đỏ bừng lên.

"Cho nàng làm kỷ niệm, nàng tự mình xem đi, có phải là rất đẹp không?" - Ác Quỷ Máu đưa viên pha lê cho nàng.

Như Hoa áp viên pha lê lên trán, nhìn xem mình cười có thực sự đẹp hay không. Bỗng nàng cảm nhận một khúc côn thịt ấm nóng đâm vào trong mật huyệt, khiến thân thể nàng nhói lên.

"Chàng lại lừa thiếp!" - Dạ Ảnh ủy khuất nói.

Ác Quỷ Máu nhanh chóng ngậm lấy môi của Dạ Ảnh, phần eo điên cuồng vận động, đem nàng chơi dục tiên dục tử.


Cả ngày cùng Yêu Hậu và Dạ Ảnh chơi đùa, nhưng ban đêm Ác Quỷ Máu cũng không ngủ.

Nó khoác lên áo choàng tàng hình, hoàn toàn biến mất trong đêm tối.

Thái Dương Điện nằm ở phía bắc của Âm Dương Tông, cả tòa cung điện nguy nga được dát vàng, dù là vào giữa đêm đen thì nó vẫn phát ra ánh sáng chói lóa, giống như mặt trời xua tan đêm tối.

Đệ tử Thái Dương Điện đều mặc một loại áo giáp bằng vàng, giống như những bức tượng đứng canh gác khắp các cửa ngõ. Trên tay mỗi người đều mang một thanh đại đao, giống y như là đao phủ, ánh mắt lăng lệ ác nghiệt.

Ác Quỷ Máu đứng ở một góc khuất quan sát tình hình, trên vai nó là một con rắn nhỏ màu trắng đang hết sức xao động.

"Long Nữ ăn hết bọn chúng luôn được không?" - Long Nữ dùng hai cái vuốt rồng nhỏ xíu xoa xoa vào nhau hỏi.

"Không được! Chúng ta lẻn vào bên trong giết Dâm Hoàng là được rồi, mấy tên này để lại làm lính gác." - Ác Quỷ Máu lắc đầu.

"Nhưng ta đói lắm rồi, chỉ ăn một tên thì chẳng đủ nhét kẽ răng. Nếu ngươi cứ bỏ đói ta như vậy, Long Nữ sẽ tự mình đi kiếm ăn." - Long Nữ lúc lắc cái đầu rắn, hung hăng đe dọa.

Tự mình đi kiếm ăn của nàng chính là bật chế độ hủy diệt, nuốt chửng bất cứ sinh vật nào nằm trong tầm mắt của nàng.

"Được rồi, xem như mấy tên này xui xẻo vậy." - Ác Quỷ Máu gật đầu, nó tóm lấy Long Nữ trên vai ném về phía trước.

"Nàng xử hết bọn chúng đi! Ta ma trận máu không cho chúng chạy thoát."

"Ha ha! Cuối cùng cũng được ăn!" - Long Nữ reo lên vì vui sướng, thân thể nhanh chóng biến thành một con bạch giao dài mười trượng, diện tích Thái Dương Điện không đủ để nàng triển khai toàn bộ bản thể.

"Kẻ nào?"

"Yêu Thú tấn công?"

"Là linh sủng của ai vậy?"

"Đừng nói nhiều! Trước tiên giết nó rồi lột da, thịt giao long nướng là đặc sản hiếm có đấy."

Mấy gã thủ vệ giật mình khi thấy Long Nữ xuất hiện một cách bí ẩn, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chúng vung đao chém vào người nàng.

"Leng keng... Loảng xoảng..." - Âm thanh giống như kim loại va chạm vang lên, lớp vảy rồng của Long Nữ cứng rắn vô cùng, ngay cả Ác Quỷ Máu cũng khó lòng xuyên thủng nếu không dùng Thương Tần.

"Thức ăn đánh người!" - Long Nữ cười vô cùng vui vẻ, nàng dùng long trảo tóm lấy một gã thủ vệ, bàn tay dùng lực liền bóp nát luôn cả bộ hoàng kim giáp.

Máu thịt của gã đệ tử liền biến thành một làn năng lượng trắng bay vào miệng Long Nữ, còn xương cốt và áo giáp thì rơi loảng xoảng xuống đất.

Mấy gã thủ vệ khác thấy vậy liền biết không ổn, con giao long này không phải là bọn họ có thể ứng phó.

"Nhanh! Thông báo cho Dâm Hoàng đại nhân! Có kẻ muốn hành thích ngài ấy." - Một gã thủ vệ có tu vi Độ Kiếp kỳ hét lớn.

Mấy gã đệ tử Thái Dương Điện nháo nhào bỏ chạy, chiếc chuông vàng khổng lồ giữa cung điện rung lên.

"Kinh cong... Kinh cong..."

Long Nữ giống như hổ vào bầy dê, hung hãn vô cùng, mỗi lần long trảo chụp xuống đều giết chết một tên đệ tử.

Nàng có tốc độ vô cùng nhanh, thân rắn uốn lượn một lần có thể di chuyển cả trăm trượng, lũ đệ tử Thái Dương Điện giống như gà con bị rắn hổ mang đuổi, hết chạy chỗ này trốn chỗ kia nhưng không một ai thoát được. Vài kẻ khôn ngoan phóng vọt về phía trung tâm Âm Dương Tông để gọi cứu viện, nhưng đi chưa được bao xa liền va phải một tấm màn máu, gã văng về phía sau, vừa ngẩng cao đầu lên liền bị Ác Quỷ Máu dùng Thương Tần đâm chết. Thi thể của mấy gã đệ tử liền hóa thành huyết vụ bay phiêu tán.

Trong đại điện Dâm Hoàng đang ngồi trên ngai vàng, toàn thân hắn mặc một bộ hoàng bào có hai màu vàng và trắng, đầu đội một chiếc kim quan khảm đầy Âm Dương Ngọc. Bộ dạng hắn giống như chỉ mới ba mươi tuổi, lông mày rậm rạp, ánh mắt lăng lệ tràn ngập tinh quang. Chỉ là lúc này hắn ta trông vô cùng sầu khổ, Dương Hạo không chỉ đơn giản là đệ tử của hắn, mà còn là đứa con bí mật giữa hắn và một nữ tử phong trần, việc Dương Hạo bị giết khiến hắn tức giận vô cùng.

Phía bên dưới ngai vàng là một trung niên nhân khoảng bốn mươi, vóc người cao lớn khôi ngô. Kẻ này chính là tam trưởng lão của Nam Phong.

"Lão tam! Ngươi nói tiểu tử Pháp Tướng kỳ kia đã bị Yêu Hậu bắt đi, sao mấy hôm rồi vẫn chưa có tin gì?" - Dâm Hoàng ảm đạm hỏi.

"Tông Chủ đại nhân nén đau buồn, tiểu tử kia không biết trời cao đất dày trêu chọc Yêu Hậu, bây giờ nhất định đã biến thành xác khô." - Tam trưởng lão cẩn thận an ủi.

"Hừ! Truyện này lão yêu bà kia cũng không thể tránh khỏi liên quan, khi không lại đem Dương Hạo nhốt lại trong pháp trận, khiến nó bị thiên thạch rơi chết."

"Chuyện này ta nhất định không tha cho ả!" - Dâm Hoàng gầm rống đầy giận dữ.

Bỗng phía trước cung điện có một bóng người lững thững bước vào bên trong.

"Ngươi là?" - Dâm Hoàng giật mình khi thấy Ác Quỷ Máu, hắn thân là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong cao thủ mà lại không thể nhìn ra tu vi kẻ trước mặt.

"Không phải ngươi đang muốn kiếm ta sao? Giờ ta đến cho ngươi giết luôn này." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười quỷ dị, khí tức trên người nó vùn vụt tăng lên, vượt qua cảnh giới Độ Kiếp kỳ đỉnh phong.

Hư ảnh Ác Quỷ gầm thét xuất hiện sau lưng nó, trừng mắt nhìn chằm chằm hai kẻ đối diện.

Cả Dâm Hoàng lẫn tam trưởng lão đều biến sắc, thân thể run lên vì sợ hãi.

"Tiền bối... Không biết ngài là vị Thiên Ma nào? Vãn bối cùng Quang Thiên đại nhân có mấy phần hương khói, xin ngài nể mặt một hai." - Dâm Hoàng run rẩy quỳ rạp xuống đất.

Nam Phong trưởng lão cũng sợ hãi quỳ xuống, khí tức tà ác trên người kẻ này quá đáng sợ, cũng chỉ có Thiên Ma mới có được loại tà khí này.

"Hắc hắc, nói nhiều vô ích, kẻ cùng Ác Quỷ Máu ta kết thù chỉ có một con đường chết." - Ác Quỷ Máu mỉa mai nói.

Ngọn Thương Tần lóe lên trong tay nó, chỉ trong chớp mắt đã đâm mạnh vào người tam trưởng lão.

Gã trưởng lão tội nghiệp còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chưa biết mình đắc tội với Ác Quỷ Máu lúc nào thì đã bị giết chết.

"Oanh!" - Thương Tần nổ tung, khiến xác thịt tam trưởng lão hóa thành huyết vụ bay phiêu tán trong đại điện.

Dâm Hoàng thấy vậy liền biết cầu xin cũng vô dụng, hai mắt hắn lóe lên ánh vàng kim, trong miệng phun ra một loạt ma văn lấp lánh.

"Kim Dương Chân Thân!"

Thân hình Dâm Hoàng cấp tốc biến lớn, hóa thành một tên Cổ Ma cao mười trượng, toàn thân tỏa ra kim quang vàng rực, phía sau lưng có một cái hư ảnh mặt trời tỏa ra ánh hào quang.

Hắn ta vung tay ném ra một món pháp bảo hình cái bát bằng vàng, chụp về phía Ác Quỷ Máu.

"Đom đóm mà đòi ganh đua cùng nhật nguyệt!" - Ác Quỷ Máu nở nụ cười khinh miệt.

Chân nó cong lên đem cái bát sút bay cái bát, thân hình phiêu hốt lao về phía Dâm Hoàng.

Gã Cổ Ma đợi Ác Quỷ Máu đến gần, khi chỉ còn cách năm trượng thì vẻ sợ hãi trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng.

Trước ngực hắn ta đột ngột nứt ra một con mắt to tướng màu vàng kim, từ trong con mắt phóng xạ một luồng cường quang vàng rực, bắn thẳng về phía trước mặt.

Tia sáng vàng rực mang theo uy năng mạnh mẽ bắn mạnh vào người sắc quỷ, nhưng nó chẳng hề hấn gì, trên mặt vẫn mang theo nụ cười quỷ dị, thân hình của Ác Quỷ Máu đột ngột biến mất, giống như hoàn toàn tan thành một làn khói.

Gã Cổ Ma ngơ ngẩn cả người, liên tục đảo mắt tìm kiếm.

"Phía sau này!" - Âm thanh Ác Quỷ Máu vang lên từ phía sau lưng Dâm Hoàng, hắn ta lập tức ngoảnh đầu lại.

Một lưỡi kiếm dài hơn một trượng bổ thẳng vào đầu hắn ta, một kiếm chẻ đôi cơ thể gã làm hai.

Ma anh vàng óng sợ hãi bay ra từ trong thi thể, nhưng chưa kịp thi triển độn thuật bỏ chạy thì đã bị Ác Quỷ Máu tóm được.

"Thiên Ma đại nhân tha mạng." - Dâm Hoàng giãy giụa van xin.

Ác Quỷ Máu đang định ném ma anh vào miệng thì một con rắn trắng nhanh chóng chạy về phía nó.

"Cho ta! Cho ta đi! Long Nữ vẫn đói bụng." - Long Nữ ngóc cái đầu rắn lên, nhìn ma anh đầy vẻ thèm thuồng.

Ác Quỷ Máu khẽ lắc đầu, đem ma anh ném cho nàng. Long Nữ liền vui vẻ nhảy lên, miệng nhỏ mở rộng ra gấp mấy lần, một hơi liền đem ma anh nuốt chửng. Long Nữ ăn no liền phi thân lên vai sắc quỷ, dùng đuôi rắn quấn lấy cổ nó, đầu nhỏ không ngừng cọ xát làm nũng.

"Xong xuôi! Nàng không để tên nào chạy thoát chứ?" - Ác Quỷ Máu vuốt ve đầu rắn hỏi.

Nó tiện tay đem thi thể Cổ Ma hóa thành huyết vụ dung nhập vào bên trong cơ thể.

"Ăn hết rồi! Đều đã nuốt vào bụng! Không tên nào trốn thoát!" - Long Nữ nhắm hai mắt lại, bộ dạng thỏa mãn sau khi ăn no.

Ác Quỷ Máu nghe vậy thì thở dài một hơi, đem áo choàng tàng hình mặc vào, thân thể một lần nữa tan biến vào trong hư vô.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.