Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thời Tễ mở miệng nói: "Đến Phủ Thành Chủ, lấy Vô Vọng Hương Chi Thuỷ."
Thích Không Quân chỉnh trang lại dung mạo, thậm chí y còn cố gắng giật giật khoé miệng đã không nhếch lên suốt vạn năm nay.
Ba tiểu tiên đồng Sóc Nguyệt, Vọng Nguyệt và Thượng Huyền đi theo sau Thời Tễ.
Thời Tễ vừa chuẩn bị bước ra ngoài thì đột ngột dừng chân, y quay đầu lại, nói: "Đến thăm hỏi phải mang theo một chút lễ vật, đừng để người khác đánh giá rằng chúng ta vô lễ."
Chúc Hành Thù sau khi nghe được tin Thích Không Quân muốn đến thăm hỏi liền cảm thấy không đúng, đến lúc nhìn thấy mấy chậu tiên thảo quý hiếm mà Thích Không Quân mang đến thì hắn lập tức sững người tại chỗ.
Chưa hết, thế mà hắn lại còn nhìn thấy Thích Không Quân đang cười với hắn nữa kia kìa!
Lúc rời khỏi Linh Đàm, bộ dạng của Thích Không Quân cứ như là muốn giết hắn đến nơi rồi vậy!
Một tên ma binh nhỏ giọng nói: "Không hổ là Quân Thượng, đến Thích Không Quân mà ngài cũng có thể dạy dỗ thành ngoan ngoãn."
Tên ma binh còn lại cũng tung hô hắn: "Quân Thượng thật đúng là lợi hại, ngay cả loại người như Thích Không Quân cũng có ngày phải đến nịnh nọt lấy lòng ngài!"
Thế nhưng lúc này trên gương mặt của Chúc Hành Thù chỉ có thể treo một nụ cười gượng, hắn khẽ nhướng mày.
Vết thương mà phi tiêu băng để lại trên yết hầu của hắn vẫn còn chưa lành lặn.
Khi Chúc Hành Thù còn đang bận bối rối thì Thời Tễ đã nắm lấy trường bào mà đi đến trước mặt hắn.
"Quân Thượng, ngài làm sao vậy?!"
"Thích Không Quân! Ngươi đã làm gì Quân Thượng!"
Chúc Hành Thù giơ tay ra hiệu rằng mình không sao, hắn cố kìm chế lại hành động bất giác lùi bước của mình.
Chúc Hành Thù hít một hơi thật sâu, ngước nhìn vẻ mặt điềm tĩnh không chút cảm xúc nào của Thời Tễ, hắn đang cố tìm ra mục đích của nam nhân này.
Hành động của Thời Tễ rất bất thường, chắc chắn là đang có âm mưu gì đó!
Sắc mặt của Chúc Hành Thù trở nên nghiêm nghị, cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì sao, Tiên quân?"
Cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, giọng điệu của Thời Tễ cực kỳ chân thành, nói: "Phần lớn Phủ Thành Chủ cần dùng tiên lực để bảo trì, nhưng bây giờ trong Anh Thành cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiên lực. Thế nên ta muốn giúp Ma quân bảo trì nó."
Nếu không phải bởi vì lúc ở trong Linh Đàm Thời Tễ đã trở mặt một lần thì Chúc Hành Thù xém chút đã tưởng thật.
Nhưng bây giờ Chúc Hành Thù đã nhận ra được điểm bất ổn, sắc mặt của hắn âm trầm, toàn thân tê dại.
Một tên cận vệ ghé vào tai hắn, nói: "Quân Thượng, rõ ràng là hắn đang muốn giảng hoà với ngài."
Tên cận vệ còn lại cũng đồng ý: "Hiện tại Ma tộc đang khống chế Anh Thành, tiên nhân bất tiện đủ đường, chắc chắn là hắn đang có việc muốn nhờ vả ngài cho nên mới tỏ ra khách khí như vậy."
Chúc Hành Thù quay lại.
Thích Không Quân hiếm thấy lắm mới đối xử với hắn hoà nhã như hôm nay.
Đáng lẽ ra Chúc Hành Thù phải rất vui mừng nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại dâng lên nỗi bất an.
Chúc Hành Thù với bộ dạng "ta là một vị Ma quân trầm ổn" nói: "Không cần đâu, mời Tiên quân về cho."
Ba tên tiên đồng sau lưng Thời Tễ nín thở.
Với tính khí của Tiên quân, có được một màn hoà nhã như này đã là không dễ dàng, nếu cứ vậy mà trở về thì không biết đến lúc nào mới lấy được Vô Vọng Hương Chi Thuỷ.
Chắc sẽ không đánh nhau một trận nữa đâu nhỉ?
Không chỉ có bọn chúng lo lắng, mà ngay cả Chúc Hành Thù bây giờ cũng không khỏi thấp thỏm.
"Ma quân, ta không có ý đồ gì khác."
Ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Tiên quân lại kiềm chế được.
Chúc Hành Thù: "Ta đã nói rồi, không cần."
Thời Tễ: "Ma quân.."
Chúc Hành Thù: "Ta đã nói là không....."
Bỗng nhiên Chúc Hành Thù dừng lại.
Vẻ mặt của Thời Tễ vẫn rất dịu dàng, khi y hơi ngước mắt lên, gương mặt hoàn mỹ kia dường như được bao phủ bởi một màn sương mờ ảo, nửa ẩn nửa hiện, thanh cao nhã nhặn, không vướng bụi trần. Dường như ở rất cao, nhưng lại tựa hồ chỉ cần cách một cái với tay đã có thể chạm tới.
Chúc Hành Thù không thể khống chế được bản thân mình, vô thức nói: "Vậy thì..... Làm phiền Tiên quân rồi."
Tại sao mình lại rơi vào bẫy của Thời Tễ chứ! Nam nhân này giỏi nhất là diễn kịch! Không phải mình muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn rồi hung hăng trừng phạt hắn sao?
Suy nghĩ một hồi, hắn lại nói tiếp: "Thế thì cả tiền viện cùng phòng Tiên khí cũng giao cho Tiên quân vậy."
Ít nhất cũng phải kiến Thời Tễ lao tâm khổ lực một chút, dù cho Thời Tễ còn có tính toán gì khác thì cũng xem như là Chúc Hành Thù đã sai bảo được y một phen. Không lỗ.
Thời Tễ rất quan tâm đến hạt giống kia, vì để lấy được Vô Vọng Hương Chi Thuỷ, y liền không do dự đồng ý.
Thời Tễ đi dọc từ phía sân trước đến đại sảnh, vừa đi vừa sử dụng tiên khí bảo trì hết một lượt.
Đằng đẵng hai canh giờ sau, y cuối cùng cũng đã đi đến phía tiên đàn sau hậu viện.
Nhưng từ sau khi rời khỏi Linh Đàm, tiên lực của Thời Tễ không còn lại là bao, cộng thêm việc hôm nay y phải tiêu hao một lượng lớn tiên lực nữa, cho nên khi vừa đến nơi, đôi môi của Thời Tễ đã trở nên tái nhợt.
Dù vậy, nhưng tâm tình của Thời Tễ vẫn rất tốt, lúc y nói chuyện còn có thể nghe ra ý cười.
Chúc Hành Thù càng bối rối hơn, hắn thậm chí còn bắt đầu hoài nghi rằng liệu có phải là Thời Tễ thật sự đang muốn nịnh nọt mình hay không.
Khi Thời Tễ đi ngang qua hắn, y còn mỉm cười, khẽ gật đầu.
Chúc Hành Thù: "......"
Cuối cùng Thời Tễ cũng đã nhìn thấy suối đàn ở hậu viện.
Y từng bước tới gần, trong lòng mừng rỡ, y đã lén lút chuẩn bị một bình ngọc giấu dưới ống tay áo.
Vô Vọng Hương Chi Thuỷ không khác gì so với các loại nước bình thường, chỉ có điều là phạm vi sử dụng của nó bị hạn chế.
Chỉ là lấy một bình nước mà thôi, sẽ chẳng ai để ý đâu.
Từ góc nhìn của Thời Tễ vẫn chưa thấy được suối đàn.
Trái tim của Thời Tễ càng đập càng nhanh, đôi chân cũng trở nên vội vàng.
Tuy nhiên, suối đàn hoàn toàn khô cạn.
Nụ cười của Thời Tễ lập tức trở nên yếu ớt rồi đóng băng.
"Nước ở nơi này đâu?"
Một tên cận vệ nói: "Ma quân đang luyện một thanh bảo kiếm nên đã lấy Vô Vọng Hương Chi Thuỷ đi ủ lạnh kiếm rồi."
Những Ma binh đứng xung quanh dường như nghe thấy tiếng mặt đất đang nứt ra.
_____
Sau một nén nhang, Chúc Hành Thù bỏ tờ quân báo xuống, đi ra khỏi Thư Phòng: "Thích Không Quân đâu?"
Ma binh: "Hồi Quân Thượng, sau khi hắn bảo trì xong suối đàn liền vội vàng rời đi rồi.". Truyện Quân Sự
Chúc Hành Thù: "Hắn không làm gì khác nữa sao?"
Ma binh: "Vâng."
Chúc Hành Thù nghĩ thầm: chẳng lẽ hắn thật sự cam nguyện chịu đầu hàng sao?
Suy nghĩ lại một hồi, Chúc Hành Thù rốt cuộc cũng sáng tỏ.
Thích Không Quân cao cao tại thượng như thế, hắn nhất định sẽ không chịu được xấu hổ. Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm được, là tín hiệu cho thấy hắn muốn hoà giải.
Chúc Hành Thù cười lạnh, chỉ có như vậy thì chưa đủ để ta tha thứ cho ngươi đâu!
Ở đâu đó trong trái tim hắn, pháo hoa đang bung ra, con tim vừa bồn chồn lại hân hoan, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn.
___
Đám tiên thảo trong vườn duỗi dài thân mà đợi bọn họ trở về.
"Các ngươi cuối cùng cũng về rồi!"
"Sao lại lâu như vậy, Tiên quân đã lấy được Vô Vọng Hương Chi Thuỷ chưa?"
"Chắc chắn là lấy được rồi, dù sao ngài ấy cũng đã đi lâu như vậy, ngươi hỏi câu đó thì có ý nghĩa gì không hả?"
Sóc Nguyệt làm một cử chỉ la ó với bọn chúng, khuôn mặt của hắn y hệt một quả mướp đắng.
Tiên thảo trong vườn lập tức im lặng, bắt đầu giả vờ bản thân chỉ là một cái cây ngọn cỏ nhỏ bé, không hiểu chuyện đời.......
Bầu không khí xung quanh Tiên quân không tốt lắm.
Không tốt đến nỗi làm đóng băng hết tất cả dòng suối trong vườn.
Thời Tễ ngồi trên tấm đệm, vẻ mặt như bình thường, y hít thở sâu hai lần....
Vọng Nguyệt có chút lo lắng: "Tiên quân......"
"Ta không sao, các ngươi đi làm việc đi. Ta cũng phải đi chăm sóc cho hạt mầm nhỏ kia."
Sau khi đuổi đám người tiên đồng đi, Thời Tễ dần bình tĩnh lại, y đứng dậy định đi đến hướng của hạt mầm.
Thì đột nhiên trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: sự phát triển của hạt mầm dường như có liên quan đến Chúc Hành Thù.
"........"
Thời Tễ lại một lần nữa ngồi trở lại tấm nệm, đả toạ tĩnh tâm, khoảng một canh giờ sau tâm tình của hắn mới tốt hơn được một chút.
Thời Tễ bước về hướng hạt mầm với những suy nghĩ rối bời trong đầu.
Hạt mầm nhỏ kia không có gì thay đổi.
May quá, nó không liên quan đến Chúc Hành Thù!
Thời Tễ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của hắn đột ngột tươi tỉnh hẳn lên.
___
Đám linh thảo trong hậu viện cứ như một bầy vịt cứ luôn mồm kêu quạt quạt quạt, ồn ào náo loạn cả vườn.
Đi sâu vào trong, qua một cánh cổng đá là phần sâu nhất của viện.
Hạt mầm nằm ở bên trái, còn ở phía bên phải là một cây cổ thụ cao không thấy đỉnh, cành cây duỗi ra khắp vườn, trải rộng khắp Anh Thành.
Cây này có linh tính.
Lá của nó chủ yếu là màu xanh lá cây, có lác đác vài chiếc lá màu đỏ.
Những chiếc lá đỏ này rất đặc biệt, chỉ cần dùng pháp lực viết chữ lên trên, chiếc lá đó sẽ chạy dọc theo cành cây và truyền cho người được chỉ định.
Những tiên nhân ở Anh Thành thường sử dụng cây cổ thụ này để truyền tin. Đôi khi sẽ có một vài "chiếc lá trôi dạt" không ghi rõ người nhận, sẽ được người hữu duyên nhận được, từ đó cả hai có thể phát triển thành bạn qua thư từ.
Một chiếc lá đỏ với bút lực mạnh mẽ: "Ta từng yêu một người. Nhưng sau đó ta phát hiện rằng hắn luôn muốn làm nhục ta, hơn nữa, ta còn nhận ra hắn là một kẻ nguỵ quân tử. Ta đã thề rằng phải báo thù hắn một cách tàn nhẫn nhất. Nhưng gần đây hắn lại tỏ ra mềm yếu, muốn hoà giải với ta. Vì thế trong lòng ta có chút xoắn xuýt, dù sao thì trong quá khứ ta đã phải chịu nhiều đau khổ như thế, nếu ta cứ bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng như vậy thì ta vẫn cảm thấy có chút oan ức cho chính mình."
Đây là một nam nhân đáng thương đang dùng chiếc lá để nói ra những tâm sự thầm kín trong lòng mình.
Tình cờ là tâm trạng Thời Tễ đang không tệ bởi vì y đã nhận ra rằng hạt giống và Chúc Hành Thù không có liên quan gì đến nhau.
Vì thế, Thời Tễ đã hái một chiếc lá xuống, y định trở thành người cố vấn cho nam nhân kia.
Y suy nghĩ rất lâu, sau đó liền vung tay lên, viết một cách rất nghiêm túc.
"Nỗi oan ức còn đó, dù người kia có tỏ ra mềm mỏng mong muốn hoà giải thì vẫn không đủ để bù đắp, đề nghị không nên tha thứ sớm."
Hắn dùng tiên lực dính chiếc lá của mình và chiếc lá kia vào nhau, sau đó đặt chúng lên cành cây, hai chiếc lá liền chạy dọc trên cành.
Bằng cách này, chiếc lá hồi âm của hắn sẽ được đưa đến chỗ của nam nhân kia.
Thời Tễ nhìn hai chiếc lá xếp chồng lên nhau đang phi trên cành, cuối cùng biến mất trong tán cây rậm rạp.
Thời Tễ vừa quay đầu lại, đột nhiên sắc mặt y cứng đờ.