Thiên Điệp vội vã trở về phòng, nàng nhanh chóng thay bộ đồ đã ướt đẫm mồ hôi ra rồi ngồi phịch trên giường. Tên đó là ai? Chắc không phải người của Tư Đồ phủ đi… Vậy tại sao nàng lại chạy?==’… Thiên Điệp mắng bản thân hàng trăm lần vì quá ngốc, chưa chi đã bỏ chạy… Ài… Bình thường không sợ ai lại cư nhiên sợ một tên…một tên…đẹp trai như thế…=)) Nghĩ đến đây nàng lại thấy mặt nóng bừng… không ngờ da mặt nàng lại mỏng như vậy… mới được ôm một chút mà đã… Thiên Điệp cười khúc khích xoay người vào bên trong ngủ cũng không quên đưa tay lên vuốt sợi dây chuyền trên cổ một chút thì hốt hoảng khi thấy trống trống. Tiêu rồi… Nếu nàng nhớ không lầm thì tên kia đã chụp được dây chuyền của nàng… Ôi không!!! Ô…ô…ô… dây chuyền yêu quý của nàng… nó gắn bó với nàng mười mấy năm nay rồi a~… Mặt dây chuyền hình bướm ngũ sắc xinh đẹp, đáng yêu, lấp lánh… Nàng thực rất thích, phi thường thích nó a~… Cái tên hỗn đản kia… Ta nhất định tìm được ngươi!!!
***************
Phong Thừa Vũ nằm trên giường, tay mân mê sợi dây chuyền mảnh nhỏ… Dưới ánh trăng, hắn thấy rõ mặt dây hình bướm ngũ sắc tỏa ra một đạo hào quang sáng nhàn nhạt màu tím huyền ảo… Kì lạ thật… Hắn chưa bao giờ trông thấy một món trang sức nào tinh xảo như thế này, có vẻ như nó rất quý hiếm, có thể là trân bảo độc nhất vô nhị trên thế gian… Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên khi bị hắn ôm, Phong Thừa Vũ không khỏi phì cười. Nàng thật đáng yêu và cũng rất xinh đẹp. Hắn chưa thấy nữ tử nào có vẻ đẹp thuần khiết trong sáng như nàng… Trên người nàng có một chút gì đó… một chút gì đó có hương vị ngọt ngào đi… Hắn thừa nhận hắn rất là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã không ai sánh bằng, hầu là nữ nhân thì đều nhìn hắn đến chảy nước miếng vậy mà nàng lại hốt hoảng bỏ của chạy lấy người… Nàng không bị hắn hấp dẫn. Thật thú vị nha~… Xem ra hắn phải mau chóng tìm được nàng để hảo hảo giữ chặt nàng bên nàng thôi… Phong Thừa Vũ giật mình trước suy nghĩ của mình nhưng chốc sau lại vui vẻ hôn mặt dây chuyền rồi lăn ra ngủ. Đêm nay là đêm thật đẹp…
- “Công chúa!!! Dậy đi!!! Đã giữa trưa rồi a~… Công chúa không phải muốn đi lên chùa thắp hương sao?” – Tình Nhi vật vã kéo người đang cố sức cuộn mình vào trong chăn.
- “Tình Nhi… Để ta ngủ thêm chút nữa mà… Thắp nhang thì để Phật đợi đi… Ta mệt…” – Thiên Điệp giọng lè nhè, mệt mỏi dãy dụa, đêm qua tập làm đạo chích mà không thu được gì lại còn làm mất đồ làm khiến nàng bị tổn thương lòng tự trọng kinh khủng…nên mất ngủ a~…
- “Không được! Công chúa dậy đi mà!!! Công chúa!! Chết rồi! Dây chuyền của người đâu?” – Trong lúc dãy dụa làm quần áo Thiên Điệp xộc xệch làm lộ ra cái cổ trắng ngần, Tình Nhi thấy là lạ liền phát hiện sợi dây chuyền đã biến mất nên la to lên làm Thiên Điệp giật mình rớt xuống giường.
- “Bịch. Ái…” – Thiên Điệp giật mình mất trớn liền nhào đầu xuống đất. Ôi cái mông của nàng nó nở hoa rồi…
- “Được rồi… Không sao. Chính là mất thôi…” – Thiên Điệp cúi đầu.
- “Mất? Vì sao a~?” – Tình Nhi há hốc mồm ngạc nhiên, công chúa nàng thích cái dây chuyền đó đến nỗi đi đâu cũng không tháo ra mà… Sao giờ lại…
- “Ta không muốn nói… Huhuhu…” – Một phút mê trai liền mất đồ…=))
- “Không nói thì không nói… Công chúa đừng buồn…” – Tình Nhi thở dài vỗ vỗ vai Thiên Điệp.
- “Đi lên chùa thắp nhang đi! Cầu cho cái tên hỗn đản lấy dây chuyền của ta té xuống sông chết đi! Grừ…” – Thiên Điệp híp mắt, nắm chặt tay lại. Ở đâu đó có người hắc hơi mấy cái…
- “Ách… có hơi…ác không ạ?” – Công chúa của nàng là độc mồm độc miệng ghê lắm nha, không chừng…
- “Hừ hừ…” – Thiên Điệp thở phì phò quyết tâm đi cầu Phật.=))
Xì poi:
- “Là ngươi!!” – Thiên Điệp hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt gian tà của Phong Thừa Vũ đang an nhàn phe phẩy quạt.
- “Công tử là ai a~?” – Phong Thừa Vũ hơi ngạc nhiên thu liễm.
- “Ta…ta… Không ai cả..” – Thiên Điệp không muốn bị lộ liền xoay người đi nhưng vừa bước đi đã bị kéo về nằm gọn trong lồng ngực rộng ấm áp…