Ma Chủng

Chương 8: Tàn độc



Tụ Linh Sơn tạm đóng cửa vài ngày, đệ tử ngoại môn liền nghị luận, đi tới chỗ nào cũng nghe thấy tiếng xì xầm không hài lòng với cách hành sự của Chấp Pháp Đường.

Nhưng xì xầm thì xì xầm, chẳng một ai dám đứng ra mắng bọn họ.

“Dạo gần đây lão phu nghe rất nhiều lời phàn nàn. Lão Từ, ngươi lạm quyền đấy à?”

Với những gì đang diễn ra ở tông môn, Từ trưởng lão không dễ gì thoát khỏi cảnh bị cấp trên khiển trách. Chuyện gì rồi cũng tới, hôm nay lão bị hai trưởng lão chấp quyền triệu kiến.

Khác với các trưởng lão khác, trưởng lão chấp quyền có xuất thân cao quý hơn. Bọn họ từng là đệ tử nội môn, tiềm lực tu hành không những cao mà tu vi hiện thời cũng chênh lệch một trời một vực so với những trưởng lão khác ở ngoại môn.

Cả hai đều là Trúc Dịch cảnh.

Từ trưởng lão đối mặt với bọn họ mà không hề có chút lo sợ, lão từ tốn bẩm báo lại tình hình cho cả hai. Đại khái là Hồ trưởng lão chắc chắn đ·ã c·hết và Hứa Tử Du có liên quan nên lão mới bắt hắn vào ma ngục, ngày ngày khảo hình để truy thêm thông tin.

“Lão Hữu, ông thấy thế nào?” Tả trưởng lão đánh một nước cờ.

Hữu trưởng lão là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ khá đạo mạo. Râu tóc y đen tuyền, trên tay cuộn một con rắn màu đen đang say ngủ. Song bất kỳ ai phát ra tiếng động nào cũng đều bị nó cắn c·hết. Từ nãy tới giờ đã có hai đệ tử tạp dịch táng thân vì nó.

“Lão phu đã hỏi đệ tử tuần tra, trong quãng thời gian này Hồ trưởng lão không hề xuất môn, nhưng tìm mãi cũng không phát giác hành tung ở phụ cận tông môn nên khả năng cao hiện thực đúng như Từ trưởng lão nói thật.” Hữu trưởng lão đáp.

Tả trưởng lão gãi cằm. Đôi mắt lão bị bịt lại bởi một miếng vải trắng, trên đó được vẽ hình con mắt bằng máu tươi. Mặc dù là hình vẽ nhưng nó lại không khác gì một sinh vật sống.

Đằng sau tấm vải, lão đảo mắt như thế nào, hình vẽ con mắt ấy liền chuyển động theo.

“Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác. Từ trưởng lão, đã tra được gì rồi?”

Từ trưởng lão bẩm báo: “Khởi bẩm, Hứa Tử Du kêu oan, chưa tra được gì.”

“Ngươi có thể phân biệt thật giả. Hắn nói dối bao nhiêu câu?” Hữu trưởng lão hỏi.

“Hắn nói thật, không câu nào giả cả.” Từ trưởng lão đáp lại.

Nghe vậy, hai vị trưởng lão liền quay sang nhìn nhau, đầu đầy nghi vấn.

“Từ trưởng lão, xem như ngươi có công với tông môn thì dùng khảo hình với đệ tử vô tội cũng bị liệt vào tội lạm quyền đấy. Ngươi không đùa lão phu chứ?” Tả trưởng lão lay trán.



Từ trưởng lão lắc đầu: “Thuộc hạ không dám. Nhưng thuộc hạ tin hai vị trưởng lão.”

Hữu trưởng lão suy ngẫm một lúc, dường như nghĩ tới cái gì đó mà cười lạnh.

“Ngươi muốn nhờ lão phu dùng Niêm Dịch Thuật truy tung dấu vết Hồ trưởng lão, phải không?”

Từ trưởng lão chắp tay khom mình: “Xin trưởng lão hãy chứng minh trực giác của thuộc hạ.”

Tả trưởng lão bật cười thành tiếng. Lão chủ động lấy một tấm địa đồ, gạt phăng bàn cờ rồi trải ra giữa bàn. Sau đó, lão thi pháp dựng một mô hình tổng quan của ngoại môn, dùng cát đại diện cho người, dùng ma khí đại diện cho dòng dịch chuyển linh khí.

“… Ông nhiệt tình quá nhỉ?” Hữu trưởng lão lườm một mắt.

Tả trưởng lão cười ha hả: “Chuyện gì cần giải quyết nhanh thì không nên chậm trễ.”

Hữu trưởng lão nhẹ nhàng xoa đầu con rắn đen trên tay rồi thở dài, sau chìa tay còn lại về phía Từ trưởng lão. Đối phương hiểu ý, nhanh chóng lấy một vật lưu trữ khí tức của Hồ trưởng lão đưa cho y. Hữu trưởng lão để con rắn đen nuốt nó vào bụng, sau vươn thân mình lên mô hình địa đồ Tả trưởng lão đã chuẩn bị sẵn rồi nhả dịch.

Dịch của nó vừa đen vừa bốc mùi tanh hôi. Chúng chảy xuống địa đồ, cảm ứng theo khí tức của Hồ trưởng lão mà hướng đến vị trí mục tiêu. Đống dịch ấy dừng lại ở ma ngục, vị trí đúng ngay phòng giam của Hứa Tử Du.

Từ trưởng lão hừ một tiếng, định xin phép quay trở về xử trí theo môn quy thì dị biến lại phát sinh. Lượng niêm dịch không dừng ở nhà giam, mà dần lan rộng bao phủ hết cả phạm vi ngoại môn. Đến Hữu trưởng lão cũng kinh ngạc.

Tả trưởng lão nhíu mày, nương tay phạm vi bao trùm mà diễn hóa ma khí để có thể quan sát chi tiết, xem thử chuyện quái gì đang diễn ra. Kết quả khiến lão không biết nói gì hơn.

“… Tổng số người dính khí tức Hồ trưởng lão là ba ngàn tám trăm sáu mươi bảy người. Con số này bao trọn một phần ba đệ tử ở ngoại môn rồi.” Tả trưởng lão bảo.

Hữu trưởng lão vuốt ve con rắn đen.

“Hứa Tử Du tiếp xúc Hồ trưởng lão lâu nhất, niêm dịch phát giác hắn đầu tiên cũng không lạ. Nhưng ba ngàn tám trăm sáu mươi sáu người còn lại thì hơi có vấn đề đấy.”

Y trầm ngâm.

“Nếu lão phu nhớ không nhầm, Niêm Dịch Thuật của ông phát giác khí tức dựa vào…”

“… Nhục thân.” Từ trưởng lão tiếp lời: “Niêm Dịch Thuật truy tung máu thịt, ngoài ra còn có mùi hương. Nếu niêm dịch bao phủ ngần này người, vậy thì cơ thể lão Hồ…”



Đến đây, Từ trưởng lão không nói thêm nữa. Bởi lão đã biết số phận bằng hữu của mình.

“Cho người điều tra nhà bếp, xem thử nguồn thịt dạo gần đây có chỗ nào lạ không.” Tả trưởng lão ra lệnh: “... Mà lão phu đoán kiểu gì cũng không có kết quả khả quan đâu.”

Từ trưởng lão mím môi một lúc rồi hành lễ.

“Đa tạ Hữu trưởng lão đã giúp đỡ. Thuộc hạ sẽ giải quyết chuyện này trong hai ngày. Ngoại môn sẽ về lại quỹ đạo như cũ.”

Hữu trưởng lão gật gù rồi cho đối phương lui. Y cũng gạt tấm địa đồ trên bàn đi rồi dựng lại ván cờ ban nãy, tiếp tục chơi với Tả trưởng lão. Dẫu thế, y vẫn còn đinh ninh chuyện vừa rồi.

“Hồ trưởng lão đã là Tiềm Hư trung cảnh, muốn g·iết ông ta mà không phát ra thanh thế ít nhất cũng cần tu vi tầm cỡ hai ta, không thì tầm cỡ Từ trưởng lão nhưng phải chuẩn bị bẫy.”

Tả trưởng lão liếc mắt vẽ bằng máu: “… Ông đang nghi ngờ lão phu?”

“Ngày nào hai ta cũng trông chừng nhau, tự nhiên không nằm trong diện tình nghi.”

Hữu trưởng lão bình tĩnh đánh một nước cờ: “Dù là người nào ra tay, thủ đoạn cũng tàn độc đấy. Để trộn thịt người vào thịt yêu thú, h·ung t·hủ ít nhất phải nắm rõ con đường vận chuyển nguyên liệu của phòng bếp. Chấp Sự Đường sẽ nằm trong diện tình nghi cao nhất. Ông nghĩ Từ trưởng lão và Lý trưởng lão có đánh một trận không?”

Tả trưởng lão ngẫm một chút rồi lắc đầu.

“Sự tình ra đến nước này, nếu không tra được gì cả thì vẫn nên lặng lẽ khép lại. Từ trưởng lão đủ khôn ngoan để hiểu tình hình. Với cả, không cần biết Hồ trưởng lão c·hết vì cái gì, c·ái c·hết của ông ta giúp đỡ không ít cho tông ta, xem như c·hết không uổng phí.”

Hữu trưởng lão cười cười đồng tình.

“Lão phu còn đang thắc mắc dạo gần đây sao các đệ tử tu hành tiến cảnh nhanh như thế, nguyên lai được máu thịt của Tiềm Hư tẩm bổ. Mà sự thăng tiến này hẳn cũng không kéo dài được bao lâu. Một quãng thời gian sau liền yên ắng.”

“Ông định bẩm báo lại với nội môn không?”

Tiếng cạch vang nhẹ. Tả trưởng lão ra một nước cờ rồi nhìn đồng hữu.

Hữu trưởng lão cười nhẹ: “Nội môn không biết nội tình, chúng ta mới được khen thưởng. Tài nguyên chia bốn phần: hai ta tám phần, Từ trưởng lão một phần, Lý trưởng lão một phần.”

Tả trưởng lão nhếch mép: “Quả nhiên mỗi ông hiểu lão phu.”



Tiếng cạch lại vang, hai trưởng lão tiếp tục đánh cờ.

Trong lúc hai lão âm hóa tính toán làm sao để đè chuyện này xuống thì Từ trưởng lão lại đi tìm Lý trưởng lão. Hai người nói chuyện một lúc lâu trong động phủ, ma khí hừng hực lan tỏa khiến cho các đệ tử trong mấy chục trượng đổ lại hoảng sợ.

Tưởng chừng hai đại lão Tiềm Hư của ngoại môn sẽ tranh phong một trận, ai ngờ đâu sự tình sau đó lại rất yên ắng. Sau khi Từ trưởng lão rời động phủ, Chấp Sự Đường và Chấp Pháp Đường cũng không xuất hiện c·hiến t·ranh lạnh như các đệ tử đang trông đợi.

Thấp thoáng, hai ngày nữa lại trôi qua.

Hứa Tử Du không nhớ mình bị giam được bao lâu. Cả người hắn treo lủng lẳng giữa ngục, gần đó không thiếu người bị h·ành h·ạ đến độ rên ư hử cả buổi. Người hắn cũng đầy máu tươi, cơ thể chằng chịt v·ết t·hương từ bé đến lớn. Thậm chí chỗ b·ị t·hương còn bị xát thêm bột ớt, dẫn đến thương tích bị loét trông rất ghê rợn. Dẫu thế, câu trả lời của hắn vẫn như cũ.

“Trưởng lão… ra ngoài, chỉ bảo… đệ tử… t-trông nhà…”

Hình chấp sự nghe câu này đến phát chán. Gã kiếm cây kìm, nhìn đi nhìn lại trên người Hứa Tử Du xem thử còn chỗ nào chưa động. Móng tay cũng rút rồi, xương tỳ bà cũng treo lên rồi, ngón tay cũng bị kẹp gãy khớp luôn rồi, còn mỗi đôi chân b·ị đ·ánh bằng roi.

… Mà không, vẫn còn chỗ khác.

Hình chấp sự nheo mắt, cây kìm t·ra t·ấn đột nhiên kẹp vào thứ treo lủng lẳng giữa hai chân Hứa Tử Du. Đôi mắt gã lóe lên một tia hứng thú: “Tiểu tử, đằng nào cũng bị đem đi luyện thi, thứ này giữ lại cũng vô dụng, hay để ta rút ra giúp ngươi nhé?”

Hứa Tử Du mấp máy bờ môi, còn chưa nói gì thì Hình chấp sự đã kẹp vào, cơn đau trực tiếp truyền đến bộ não hắn, rên rỉ trong cơn nhói không nói thành lời.

Hình chấp sự cười khúc khích một cách biến thái, tính treo cục tạ vào để nó đứt từ từ. Nhưng ý định đó chưa kịp thực thi thì tay đệ tử thân cận Từ trưởng lão lại can thiệp.

“Trưởng lão đã có phán quyết. Hứa sư đệ vô tội, lập tức đưa đến Dược Y Đường chữa trị.”

Hình chấp sự nhíu mày: “Ta còn chơi chưa đã tay.”

“Đệ tử chỉ truyền lại lời của trưởng lão, chấp sự liệu tình hình mà quyết định.”

Nghĩ đến Từ trưởng lão, Hình chấp sự đột nhiên thu vai lại, rụt rè như mấy con chuột chũi chỉ biết đào hang, còn lâu mới ló mặt ra ngoài.

Gã nhìn Hứa Tử Du, bất giác thở dài.

“… Hiếm lắm mới có được món đồ chơi dai sức, tiếc thật đấy.”

Rồi gã cắt xích.

Hứa Tử Du rơi xuống đất, đầu được tay đệ tử kia đỡ lại nên không v·a c·hạm mạnh. Dẫu thế, người hắn thương thế khắp nơi, chống chịu mấy ngày rồi cũng không duy trì được thêm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.