Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng. Hứa Tử Du không dám thở mạnh, hắn chỉ có thể dập đầu hành lễ nghiêm cẩn thêm một lần nữa.
“Đứng dậy đi.”
“Đa tạ sư phụ.” Hứa Tử Du chậm rãi đứng dậy.
Đập vào mắt hắn là một lão nhân cao tuổi, mái tóc bạc trắng đã có chỗ lưa thưa. Gương mặt lão lấm tấm đồi mồi, da dẻ nhăn nheo thiếu sức sống. Hơi thở lão có phần h·ôi t·hối của xác c·hết, đồng thời phảng phất hương thơm của dược liệu.
Hứa Tử Du đã đề thăng khứu giác thông qua Thanh Ngưng Lục Thông Thức nên không khó phân biệt các mùi hương với nhau. Hóa ra sư phụ hắn cũng cố gắng che đậy mùi thối của mình đấy, mỗi tội dược liệu nhiều thế nào cũng không che nổi.
Hứa Tử Du biết cơ thể sư phụ mình rất gầy nhưng vì trường bào rộng rãi đã che khuất hết thảy nên không dễ phát giác. Dẫu thế, hắn không dại gì lăn tăn những chuyện nhỏ nhặt đấy.
Thứ khiến Hứa Tử Du sợ sư phụ mình là cảnh giới của lão - Kim Đan cảnh.
Đối với ngoại giới, Tiềm Hư cảnh đã không khác gì lục địa thần tiên, Trúc Dịch cảnh càng là cao nhân ẩn thế thì Kim Đan cảnh lại được ví như cảnh giới trong truyền thuyết.
Thất đại thế gia ma đạo khét tiếng của Ngự Ma Tông đều do Kim Đan cảnh tọa trấn. Sư phụ của Hứa Tử Du hoàn toàn đồng đẳng cấp với bọn họ.
Trưởng lão Ám Vong Địa - Cốt Cương lão quỷ.
Cốt Cương quan sát Hứa Tử Du rồi bật cười.
“Con thi khôi vừa rồi mạnh ngang một tu hành giả Định Pháp thượng cảnh nhưng đối mặt với ngươi lại chẳng khác gì trò đùa. Một năm qua ngươi biến chuyển nhiều đấy, đồ nhi à.”
Hứa Tử Du vội chắp tay.
“Không có công dưỡng dục của sư phụ, đệ tử khó lòng có ngày này.”
“Mới Định Pháp mà thôi.” Cốt Cương xua tay: “Tương lai của ngươi phải đi xa hơn nữa.”
Hứa Tử Du không dám thể hiện sự vui mừng. Hắn chỉ biết cảm tạ sư phụ, mỗi tội còn chưa nói hết câu thì đã vội quỳ xuống đất, gương mặt tấm lấm mồ hôi vì cơn đau bất chợt.
Hứa Tử Du vội ôm cánh tay trái, cắn chặt răng chịu đau. Trên vai hắn là một cây ngân châm cắm sâu, ma khí mạnh tới mức tàn phá cơ bắp trong cơ thể.
Khi cơn đau vượt qua ngưỡng chịu đựng, Hứa Tử Du bắt đầu rên rỉ.
“S-sư phụ… T-tha cho đ-đệ tử… xin n-người…”
Cốt Cương chậm rãi xoa đầu một con thi khôi. Móng tay lão dày như vuốt sắt, mỗi lần tiếp xúc với thi khôi là vang lên từng tiếng ma sát của kim loại.
“Lão thập, ngươi biết lão phu ghét điều gì nhất không?” Lão bình tĩnh hỏi.
Hứa Tử Du cắn răng đáp lại: “S-sư phụ không thích n-những kẻ không n-nghe lời…”
“Là ghét.” Cốt Cương tiếp tục phóng một cây ngân châm khác vào đầu vai phải.
Hứa Tử Du ngã người ra sau, vừa co giật vừa rên rỉ đau đớn. Mồ hôi lan toàn thân, đất cát đen nhẻm dính đầy y phục. Tử khí và thi khí trong Ám Vong Địa nhanh chóng kéo về.
Ma khí của Cốt Cương không ngừng phá hủy các thớ cơ của Hứa Tử Du. Chúng phá hủy xong lại khôi phục, khôi phục rồi phá hủy, cứ thế mà thực hiện vòng lặp cho tới khi ma khí hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể và trở thành sức mạnh của hắn.
“Ngươi có thể báo bình an nhưng lại lựa chọn không làm.” Cốt Cương đến trước người Hứa Tử Du, nhìn hắn như nhìn một con bọ đang giãy c·hết: “Cảm thấy tu hành được là có thể quên lão phu rồi sao?” Lão cười lạnh: “Đừng quên, lão phu có thể đoạt lại những thứ đã cho ngươi. Không có lão phu, ngươi chỉ là một thằng nhãi lau dọn nhà xí ở xó xỉnh nào đấy trong tông.”
Lão đạp hắn như đang giẫm một con chó.
Hứa Tử Du nhẫn nhịn chịu đau. Hắn gắng sức chịu đau, thậm chí còn không dám vận Thiết Ma Quyền, chỉ dám gượng dậy rồi quỳ gối tạ tội.
“Đ-đệ tử có tội… x-xin sư phụ… k-khai ân…”
“Những lúc như thế này ngươi mới nhớ mình có sư phụ nhỉ?”
Cốt Cương tiếp tục cắm ngân châm vào người Hứa Tử Du, lần này là khớp gối.
Cơn đau xâm chiếm toàn bộ đại não Hứa Tử Du. Gương mặt hắn tái nhợt không khác gì xác c·hết, bất giác lôi kéo thi khí bao trùm lên cơ thể.
Khứu giác tuyệt đỉnh vốn dĩ là một điểm mạnh thì nay lại trở thành điểm yếu do mùi hôi khủng kh·iếp của nó đang kết hợp với cơn đau âm ỉ để t·ra t·ấn hắn.
Ma Trường Tô là song linh căn, tu hành đến tận Định Pháp thượng cảnh mới sinh ra ma khí thì làm gì có chuyện Hứa Tử Du mới Định Pháp trung cảnh sở hữu trước đối phương.
Nguyên lai ngọn ngành mọi chuyện bắt nguồn từ đây.
Ma khí của của Hứa Tử Du đến từ Cốt Cương lão quỷ. Mỗi một lần ngân châm phá hủy và tái tạo cơ bắp, ma khí của lão sẽ dung nhập và trở thành một phần của hắn. Có ma khí trợ công, tốc độ tu hành tiến cảnh của Hứa Tử Du mới vượt trội những ngụy linh căn thông thường.
Mặc dù cách thức giúp đỡ của Cốt Cương lão quỷ đầy cực đoan nhưng không có lão thì Hứa Tử Du chẳng có được ngày này. Huống hồ, không có lão chỉ điểm, hắn làm gì biết được đống nguyên vật liệu Hồ trưởng lão bảo mua ngày trước là thứ để chuẩn bị Mẫu Tử Trận.
Mọi đường đi nước bước sinh tồn của Hứa Tử Du đều có bóng dáng của Cốt Cương. Trong mắt hắn, lão vừa là thần vừa là quỷ. Lão là một tồn tại rất phức tạp.
Song, hắn vẫn là đệ tử thứ mười của lão.
Tiếng rên của Hứa Tử Du vang khắp Ám Vong Địa, thi khí vây quanh mỗi lúc một nhiều. Những cây ngân châm khác tiếp tục cắm vào người hắn, tiếng rên hóa thành tiếng hét.
“Thập sư đệ đến vấn an sư phụ à?”
Tiểu cô nương nọ vừa bước chân vào Ám Vong Địa đã cảm nhận được khí tức của Hứa Tử Du, sau đó không lâu thì nghe rõ mồn một tiếng hét đau đớn của hắn. Cô ngoảnh đầu sang Kế Vân Tường đang ngồi trên cây cao, đôi mắt đỏ thẫm tràn ngập sát khí.
Kế Vân Tường bất giác run rẩy, y vội vàng nhảy khỏi cành cây.
“Nhị sư tỷ vạn an, tiểu đệ không kịp đón tiếp từ xa.”
“Đồng môn với nhau, không cần câu nệ.” Nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô duy trì vẻ lãnh đạm của mình, cô hỏi lại: “Lần này sư phụ lại h·ành h·ạ thập sư đệ nữa sao?”
Kế Vân Tường cười khan: “Sư tỷ biết tính tình sư phụ rồi đấy, nóng giận lên thì ai trong chúng ta cũng không cản lại được. Có điều, sư phụ ưu ái hắn, cùng lắm chỉ giày vò thôi.”
“Dày vò ư?” Vạn Thanh Cô liếc mắt về phía tiếng hét thảm thiết: “Tra tấn thì đúng hơn.”
Kế Vân Tường cười trừ. Kỳ thực, so với hành vi thường nhật của sư phụ bọn hắn thì không c·hết đã là vạn hạnh, dù có là t·ra t·ấn thì sao chứ, còn sống và đầy đủ tay chân là được.
Thuở nhập môn, Kế Vân Tường còn chịu nhiều t·ra t·ấn hơn, thậm chí có những trò khiến y xém chút nữa là mất luôn đời trai, may mà khi ấy phát sinh chuyện quan trọng hơn nên sư phụ mới bỏ qua. Từ đó về sau, lão cũng không còn đoái hoài tới chuyện cũ nữa.
“Ai trong chúng ta cũng vậy cả mà.” Kế Vân Tường thở dài: “Thập sư đệ ở đây, có lẽ chúng ta không tiện vấn an rồi, chi bằng hai, ba hôm sau quay lại đi.”
“Đã đến rồi thì đừng đi. Sư phụ giờ này không cao hứng, ai biết sẽ có chuyện gì.”
Vạn Thanh Cô vừa nói vừa ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn. Cô nhắm mắt dưỡng thần, từ tốn hấp thụ thi khí xung quanh để giảm bớt áp lực cho Hứa Tử Du đằng xa.
Mặc dù là đệ tử thứ mười của Cốt Cương lão quỷ nhưng thực lực, cảnh giới lẫn thiên phú của Hứa Tử Du lại thấp nhất. Nếu nói hắn có điểm gì hơn, có lẽ là gương mặt đẹp trai.
Ngoại hình là điểm sáng của hắn, mỗi tội nhất mạch Cốt Cương không thiên về hoan thuật nên đẹp trai tới đâu cũng chỉ là vẻ ngoài vô dụng.
Vạn Thanh Cô không hiểu tại sao sư phụ lại chọn một người như thế làm đệ tử nhưng đằng nào cũng là đồng môn, cô quyết định giải vây giúp hắn một chút.
Sư phụ t·ra t·ấn đã đủ đau khổ rồi, thi khí dày vò nữa thì hơi quá.
Kế Vân Tường nghe lời Vạn Thanh Cô, dù sao cô cũng ở dưới trướng Cốt Cương lão quỷ lâu hơn hắn. Chưa kể, là tu hành giả Trúc Dịch cảnh, tiếng nói của cô vẫn có trọng lượng hơn.
“Sư tỷ, sư phụ không tức giận vô cớ, làm thế lại khiến lão thập chịu khổ hơn.”
Kế Vân Tường nhận ra hành động của Vạn Thanh Cô, bèn lên tiếng nhắc nhở một chút. Tuy rằng y và Hứa Tử Du không quá thân thuộc nhưng vì hắn thường xuyên tặng linh thạch nên y cũng muốn chiếu cố một chút. Với cả, y tốn biết bao nhiêu đan dược mới cứu hắn về một mạng, bây giờ hắn có mệnh hệ gì thì chẳng phải mọi hành động đó giờ của y đều vô ích ư.
“Mỗi người trong chúng ta đều tu luyện công pháp khác nhau. Ta và đệ đã tu hành thi khí, thập sư đệ chắc chắn sẽ đi con đường khác. Bây giờ xem như ta rút toàn bộ thi khí thì sư phụ cũng không nói gì cả.” Vạn Thanh Cô điềm tĩnh đáp, chất giọng mỏng nhưng nghe rất lạnh.
Kế Vân Tường: “...” Nói thì hay lắm nhưng ai dám đồng ý cho tỷ làm chứ.
Vạn Thanh Cô là Trúc Dịch cảnh, chỉ cần cô không phạm lỗi quá lớn thì Cốt Cương lão quỷ vẫn có thể bỏ qua. Suy cho cùng, sự tồn tại của cô vẫn giúp cho lão có được địa vị cao trong Ngự Ma Tông. Kế Vân Tường chưa đạt đến ngưỡng tu vi đó, hắn vẫn chỉ là Tiềm Hư cảnh. Nội môn không thiếu Tiềm Hư, nếu Cốt Cương lão quỷ trút hết cơn giận lên đầu y, y chắc chắn sẽ c·hết nhanh hơn cả Hứa Tử Du đang rên rỉ trong kia.
Buông một hơi thở dài, Kế Vân Tường bảo: “Sư tỷ, đùa thế không vui.”
Vạn Thanh Cô chậm rãi mở mắt, con ngươi thình lình sáng tỏ.
Sát khí giải phóng hóa thành một nỗi sợ thực chất đè ép lên cơ thể Kế Vân Tường. Nỗi sợ ấy khủng kh·iếp đến mức khiến y nhớ lại những tháng ngày đau khổ xưa kia, cơ thể đầm đìa mồ hôi lạnh từ lúc nào không hay.
Kế Vân Tường vội quỳ xuống đất.
“T-tiểu đệ lỡ lời, mong sư tỷ xá tội.”
Vạn Thanh Cô thu mắt về, ánh đỏ rực như máu thuyên giảm đi phần nào.
Một lát sau, cô bật cười khanh khách: “Ta đùa đệ thôi.”
Nghe vậy, Kế Vân Tường liền vuốt ngực thở phào: “... Ra là đùa.”