Ma Chủng

Chương 22: Truy đuổi



Ánh chớp lòa hiện diện trong màn đêm, thanh niên nọ tránh lần này tới lần khác mà vẫn không thể đếm xuể những kẻ đuổi theo mình. Hắn bật nhảy lên cao, tránh một đạo phi đao rồi xuất kiếm đánh lệch hướng một thanh tiểu kiếm khác đang phóng về, sau trượt dài trên đất, vòng qua một kẻ đang tiềm phục ngay ngã rẽ rồi chém vào ổ bụng.

Hắn lấy phù lục, truyền pháp lực rồi hóa thành một đạo lam quang xuyên qua màn đêm. Lá phù rơi xuống đất rồi phát một t·iếng n·ổ lớn, làm những kẻ đuổi theo phải lùi ra sau.

“Mau đuổi theo!”

Nơi này vừa phát sinh trận giao tranh nhỏ thì không lâu sau đó lại diễn ra ở nơi khác cách đó không xa. Nhân vật chính vẫn là chàng thanh niên đã mua Thạch Chu Phù.

Hắn biết kiểu gì cũng lâm vào tình cảnh bị đuổi g·iết nhưng hắn không thể không mua. Chuyện hắn sắp làm cần Thạch Chu Phù hỗ trợ, không thì xác suất thành công sẽ bằng không.

Song, xác suất đấy cũng đang ếm vào người hắn. Không thoát khốn cảnh, hắn c·hết chắc.

“Đưa phù bảo đây!”

Vừa lướt qua con ngõ nhỏ trong hẻm, ánh bóng loáng của đại đao đã bổ thẳng trước mặt hắn.

Trung niên vạm vỡ mang gương mặt như quỷ, đâu đâu cũng chằng chịt vết khâu, nhắm hắn chém liên tục. Đao nào đao nấy đều nhắm vào yếu điểm trên người.

Thanh niên cả kinh: “Luyện thi?!” Phản công kiểu gì cũng không g·iết nổi gã nên hắn lựa chọn vòng ngược qua trung niên để nhắm tới người điều khiển thật sự trong bóng tối.

Choang!

“Ngu xuẩn, c·hết đi!”

Kiếm của hắn bị chặn lại bởi một người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt ả thoa đầy phấn trắng, hai bên khóe có dấu chấm đỏ, trông qua không khác gì bạch diện yêu cơ.

Thanh niên bị đẩy lùi về sau. Thi thể trung niên lại quay ngược, tiếp tục bổ đao như chặt củi. Hắn không dám đỡ lấy, cũng không tiện lưu lại chỗ này. Hắn vội tìm đường thoát nhưng bên ngoài lại luôn đầy rẫy linh cẩu đang chờ hắn lộ diện.

“Mẹ kiếp, lũ khốn nạn các ngươi!”

Chàng thanh niên phẫn nộ, dốc toàn bộ phù lục và pháp khí ra đánh nhau. Xông qua t·hi t·hể trung niên, hắn lại lao vào liều c·hết với đám người đang chực chờ.

Quy mô chiến đấu có vẻ đã vượt qua tiếng ồn mọi khi. Các tán tu bên ngoài liền biết người bị nhắm vào lần này đã mua bảo vật. Song, không phải người nào cũng đuổi theo.

Muốn cầm bảo vật, điều kiện đầu tiên là có thực lực.

Tranh giành bảo vật không chỉ nhắm vào mỗi người đang giữ, mà bao gồm những ai liên quan. Người đuổi theo thậm chí còn bị g·iết giữa chừng mà không rõ nguyên nhân.

Trừ phi nắm chắc thực lực, không thì cứ mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền.



Thanh âm giao chiến mỗi lúc một vang, người trong phường thị dù làm ngơ cũng dần khó tránh khỏi tò mò. Có người bạo gan đóng quầy đi hóng chuyện liền một đi không trở lại.

Người trong phường thị dần từ bỏ ý định đấy, tiếp tục làm cảnh.

Trong khi đó, chàng thanh niên đã trốn qua rất nhiều tai mắt, đánh qua không ít k·ẻ g·ian muốn cưỡng đoạt phù bảo. Thậm chí, hắn còn thành công phản sát vài người. Nhưng đối thủ nhiều như kiến cỏ, g·iết mãi cũng không hết, mà pháp khí phù lục lại vơi theo thời gian.

Cứ thế này mãi không phải cách, chàng thanh niên liền rút phù bảo, liều ăn nhiều.

Ánh hào quang chói lóa soi sáng con hẻm. Những con linh cẩu đuổi theo sáng hết cả mắt nhưng nội tâm lại chẳng vui mừng bấy lâu, bởi chàng thanh niên đang truyền pháp lực.

“Không ổn, hắn vận dụng phù bảo?!”

“Mau cản lạ… Phốc!”

Mấy tia đỏ lóe lên từ trong bóng tối, sáu lưỡi dao đỏ thẫm thình lình xuyên qua lồng ngực một người đàn ông rồi hướng đến những kẻ khác xung quanh.

Đòn t·ấn c·ông bất ngờ khiến đám người loạn cào cào nhưng sau đó không lâu cũng ổn định lại trận hình. Ngặt nỗi, chàng thanh niên nhân lúc hỗn loạn đã thu phù bảo rồi chạy mất.

Đám người không có thời gian truy tra ngọn ngành, vội vàng đuổi theo mặc cho người vừa bị xuyên thủng lồng ngực là người quen lâu năm.

Người vừa rời đi khỏi, sáu con dao đỏ thẫm lại bay ngược về một con ngõ nọ, lần lượt đáp lên đôi quyền sáo.

Hứa Tử Du kéo nón rơm rồi âm thầm đuổi theo sau.

Chợt cổ hắn phát lạnh, lưỡi đao từ đâu đột nhiên sượt qua cổ. Hắn vội nhào về trước, đỡ tay trên đất trong khi xuất cước t·ấn c·ông kẻ đánh lén nhưng đối phương cũng tránh được.

Hai người bọn hắn đối mặt nhau, không ai thấy rõ diện mạo thật. Chẳng rõ có phải tư tưởng lớn gặp nhau không nhưng người nào cũng chơi một cây đen, mắt tinh mấy cũng chịu.

Không nói lời nào, người đó đột nhiên t·ấn c·ông Hứa Tử Du, đao chiêu ánh lên trong màn đêm, lục quang hiện hữu thành dư ảnh sượt qua người. Hắn tránh né trong gang tấc, đồng thời phản đòn bằng Thiết Ma Quyền. Quyền nhanh như chớp, dữ dội khó lường.

Người kia có vẻ không nghĩ hắn tránh được nên nhanh chóng phản công. Đao và quyền sáo ánh lên từng tia quang mang. Thanh âm sắc bén và thanh thúy của kim loại phá vỡ sự tĩnh lặng.

Oành!

Người kia xoay báng đao đỡ một quyền của Hứa Tử Du, lực lượng chênh lệch lớn tới nỗi đẩy hắn ra phía sau, cánh tay cầm đao còn run lên một đợt, nét mặt liền giật mình.



“Thể tu?!”

Nhận thấy đối thủ thuộc dạng khó chơi, người kia liền lùi ra sau để bảo trì khoảng cách. Đấy là thường thức khi đương đầu với những kẻ mạnh cận chiến nhưng hắn lại quên một thứ.

Sáu thanh Huyết Sắc Nhận phóng tới trước mắt, quần trước quần sau không cho hắn tránh đi. Mặc dù quỹ đạo đơn giản nhưng mỗi một thanh nhận đều đủ sắc bén để đâm xuyên da thịt. Thậm chí nếu không cẩn thận, hắn sẽ bị đục thành tổ ong.

Trong lúc Huyết Sắc Nhận đang q·uấy n·hiễu kẻ địch, Hứa Tử Du lại lao tới dứt điểm, quyền dội như mưa rơi, lực lượng cường hoành có thể biến một người thành một đống thịt nhão.

Người kia gồng đao đỡ đòn, bước chân lùi ra sau. Huyết Sắc Nhận sượt qua da, máu tươi đổ xuống đất. Hắn quyết đoán rút pháp khí ngân châm, truyền pháp lực nhắm ngược về đối thủ.

Hứa Tử Du lùi ra sau, bật chân tránh ngân châm.

Mùi gay gắt chợt xộc vào mũi, nét mặt hắn liền nhăn ngay tắp lự: “Độc?!”

Huyết Sắc Nhận của Hứa Tử Du vờn người như thế nào, ngân châm của đối phương lại quần hắn y như thế. Thậm chí khả năng khống chế còn tốt hơn.

Hứa Tử Du không muốn bị trúng độc, bèn vận Thiết Bì để chống đỡ.

Ngân châm sượt qua da liền lóe lên một tia lửa nóng. Hắn lùi về sâu trong hẻm, Huyết Sắc Nhận liền rút theo, xích quang ảm đạm rồi biến mất ngay chỗ ngoặc.

Người kia đuổi theo nhưng bóng dáng Hứa Tử Du đã mất hút. Hắn không muốn dây dưa nữa, bèn truy đuổi phù bảo. Nếu đã cạnh tranh, đằng nào cũng sẽ giáp mặt.

Người kia vừa rút, Hứa Tử Du liền ló mặt ra từ trong bóng tối. Trước ngực hắn là một lá Ẩn Thân Phù đang dần tan biến. Một lá năm linh thạch, lại tiếp tục đốt tiền.

Hứa Tử Du lấy khăn lau vết nhờn ở bên tay áo phải rồi ngửi thử là loại độc nào để phòng ngừa.

Chợt con ngươi hắn lấp lóe tinh quang: “… Khiên Cơ Độc?”

Nét mặt hắn âm trầm trong giây lát rồi cất khăn, tiếp tục đuổi theo.

Chàng thanh niên mang phù bảo quả thật kiên cường, dù bị hàng đống người t·ruy s·át nhưng vẫn có thể cao chạy xa bay. Tất nhiên, để đổi lại mạng sống của chính mình, hắn cũng tổn thất một lượng lớn pháp khí và phù lục, lòng đau như cắt.

Ngay lúc tận dụng toàn bộ tư nguyên để chạy trốn, chàng thanh niên thành công trốn khỏi cuộc t·ruy s·át, âm thầm ẩn mình trong dòng người đông đúc rồi tuần tự cải trang mỗi khi tìm thấy vật phù hợp. Đi mười trượng, ngoại hình liền đổi thay.

Nhận thấy không còn ai đuổi theo mình, người người vẫn còn bị phù lục đánh lừa thị giác ở nơi xa, nội tâm hắn không khỏi vui mừng một trận, nhanh chóng rẽ vào con hẻm cuối đường để thoát khỏi phường thị rồi liên lạc với gia quyến.

Hắn chạy rất nhanh, tới nỗi không nhận ra trước mặt có một sợi tơ mảnh được vắt ngang.

Người vừa chạy qua, thân hướng về trước, đầu rơi tại chỗ. C·hết mà không rõ nguyên do.



“Để cho ngươi vui mừng một lúc.”

Người phụ nữ cười khanh khách bước ra từ trong bóng tối con hẻm, đôi mắt mị hoặc liếc nhìn t·hi t·hể của chàng thanh niên rồi liếm mép, sau thu dây tơ về tay.

Trông thấy túi trữ vật giấu trong người hắn, khóe miệng cô nhịn không được mà run lên. Cô vội bụm miệng để không thốt thành tiếng, vội vàng thu thập mọi thứ ở trên người rồi chuồn.

… Ngặt nỗi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ngay sau.

Nữ tán tu vừa quay người, cây ngân châm liền đâm vào đầu cô, theo sau đó là bốn cây châm khác phân biệt cắm vào tứ chi. Động tác của đối phương quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng hay khu động pháp khí thì cơ thể bỗng co rút, tay chân quặn lại trong đau đớn, đầu quặp vào chân. Đau đớn tiếp nối đớn đau nhưng cô lại không thể hét thành tiếng. Cho tới khi c·hết đi, nét mặt của nữ tán tu chỉ còn vẻ bất cam, hốc mắt đỏ hoe chứa đầy tơ máu.

Năm cây ngân châm rời khỏi người cô rồi bay về tay người đã giao thủ với Hứa Tử Du trước đó. Hắn tiếp cận t·hi t·hể, cưỡng đoạt tất cả mọi thứ mà nữ tán tu đã lấy đi trước đó, chỉ còn lại mấy sợi tơ chắc chắn mà cô đã dùng để g·iết chàng thanh niên.

Vốn định lấy nó luôn thì người kia đột nhiên quay đầu, thoáng chốc đã ẩn mình vào màn đêm.

Hắn đi không lâu, Hứa Tử Du liền đuổi tới, xa xa còn có cả tiếng bước chân hỗn loạn của các tu hành giả. Người nào người nấy ráo riết đuổi theo chàng thanh niên với vẻ sát khí đằng đằng.

Hứa Tử Du may mắn đi sau nên không bị trúng huyễn thuật của phù lục, vì vậy mới phát hiện hướng di chuyển của đối tượng trái ngược so với hướng truy đuổi.

Đáng tiếc thay, hắn tới chậm một bước, đối phương đ·ã c·hết, bên cạnh còn có một t·hi t·hể lạ mặt.

Hắn không tìm thấy túi trữ vật, vẻ mặt liền tiếc nuối, may mà trên tay nữ tán tu vẫn còn một pháp khí dạng tơ, bên trên vẫn còn dính máu. Trông là biết đã dùng lên đối tượng nào.

Hứa Tử Du thu đống tơ ấy vào trận bàn, tính rời đi trước khi sự tình tệ hơn thì cái mùi gay gắt của độc tố lại xộc vào mũi hắn. Nhìn kỹ t·hi t·hể nữ tán tu, hắn mới thấy dáng vẻ lúc c·hết có chút quen mắt, không phải là hiệu quả của Khiên Cơ Độc sao.

Độc có nhiều loại nhưng sẽ có vài loại tán tu không cách nào tiếp cận do dược liệu đầu vào cần môi trường đặc biệt để sinh trưởng. Khiên Cơ Độc là một trong số đó.

Trùng hợp thay, đống dược liệu đấy hiện thời đang được trồng ở dược viên Ngự Ma Tông.

“Không lẽ là đồng môn?”

Hôm nay Hứa Tử Du chỉ đánh với đúng một kẻ dùng Khiên Cơ Độc. Mà v·ết t·hương chí tử của nữ tán tu lại do ngân châm đâm vào. Trùng hợp hai lần thì không còn là trùng hợp nữa.

Không nghĩ gì thêm, Hứa Tử Du lập tức lấy Hóa Thi Thủy, cắn răng tiếc tiền đổ lên hai t·hi t·hể. Chúng nhanh chóng hóa thành một vũng nước bốc mùi hôi.

Vô luận là xương cốt hay nội quan, tất cả đều bốc hơi chỉ trong chớp mắt.

“Má nó, lại tốn thêm mười linh thạch.”

Hứa Tử Du mắng nhỏ rồi kéo nón rơm, cấp tốc chìm vào trong đêm tối.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.