Năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ 1 cứ như vậy lẳng lẳng mà qua đi.
Một năm đối với bao người khác tương đối bình thường thế đối với Đỗ Anh Vũ dài tưởng chừng như là 10 năm.
Có quá nhiều thứ đã diễn ra.
Hắn đã đến một vùng đất mới, gặp gỡ những con người mới, kết giao mới những người bạn mới... thỏa mãn cái tự do mà hắn luôn hằng mong muốn.
Thế nhưng để đổi lại thì trên tay hắn giống như phải nhuốm máu nhiều hơn.
Lần đầu giết người, lần đầu công thành lập trại, lần đầu hiểm tử hồi sinh.
Đỗ Anh Vũ đột nhiên bần thần nhìn lại bản thân trong gương, mặc cho Hoa Nương bên cạnh giúp hắn trải đầu, nàng nói hẳn sẽ rất lâu nữa mới có thể hầu hạ hắn, thế nên Hoa Nương làm rất chậm, rất chỉn chu tỉ mỉ...
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoa Nương, nói:
- Tiếp tục như vậy thì đến trưa mất, ta thì không sao, thế nhưng không thể để cha mẹ chờ cơm được...
Hoa Nương chu chu cái miệng nhỏ có chút không muốn, thế những vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời gia tăng tốc độ.
Nàng giúp hắn khoác lên cái áo bào, nắn chỉnh lại vai áo rồi thuận thế vòng tay thon qua cổ hắn, cắm đặt lên vai, má kề sát má, Đỗ Anh Vũ có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu từ người tiểu hồ ly, khoé môi khẽ cong, nghiêng đầu nhè nhẹ hôn lên cánh môi sen hồng của nàng.
Tựa như chuồn chuồn điểm nước...
Lại khiến thiếu nữ thoáng sững người.
Hoa Nương mắt tròn to như châu ngọc chớp chớp liên hồi nhìn hắn, nửa ngày sau mới giả bộ lắp bắp:
- Ngươi... ngươi vậy mà dám xàm sỡ ta!!!
Đỗ Anh Vũ mặt biến đen, gõ nhẹ lên đầu nàng một cái, rồi chẹp chẹp miệng quay đầu rời đi, mặc kệ nàng.
Tiểu hồ ly ôm đầu, cười híp mắt.
- Công tử, đợi ta!!!
...
Bữa ăn sáng tại Đỗ phủ tương đối nhẹ nhàng, so với năm ngoái thì Phạm Quyên đã không còn bù lu bù loa lên nữa, có lẽ vì không phải lần đầu Đỗ Anh Vũ xa nhà.
Hoặc có lẽ nàng đã có niềm vui mới đang ngoe nguẩy bên trong bọc tã.
Đỗ Tướng ban đầu còn muốn tiễn Đỗ Anh Vũ một đoạn, thế nhưng bị hắn ngăn cản lại, đường hoàng nói:
- Cha, ta rời đi sớm chính là mật lệnh từ Bệ Hạ, tốt nhất là không kèn không trống mà đi, cả nhà cứ sinh hoạt như bình thường là được!
Đỗ Tướng gật gù cho là phải, thế nên không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò hắn phải cẩn thận, chú ý sức khỏe, đặc biệt ở nơi xa chớ có làm loạn.
Rời răn dạy sau cùng cũng tới hồi kết, Đỗ Anh Vũ dùng bữa xong xuôi, bộ dạng chuẩn bị giống như đi thưởng xuân chơi Tết ra cửa xuất hành, trước khi đi, hắn hướng về Đỗ Tướng cùng Phạm Quyên vái một vái thật sâu, rồi ngẩng đầu lên nhăn nhở cười:
- Cha, mẹ, hài nhi phải đi rồi, hai người nhớ giữ gìn sức khỏe, chớ có cãi nhau.
Dứt lời hắn liền dứt khoát quay đầu, một mạch đi thẳng ra xe.
Chỉ đến lúc này, nơi khoé mắt Phạm Quyên mới từ từ biến đỏ, rơm rớm nước mắt, rồi bật khóc nức nở.
Đỗ Tướng thở dài, ôm lấy phu nhân an ủi nàng một chút, Phạm Quyên thì nổi tính đại tiểu thư, vung tay đập nhẹ lên ngực chồng, ra vẻ bất mãn nói:
- Đều là tại ngươi, nói cái gì mà phải kiềm chế cảm xúc, không cho ta khiến hắn thấy nặng lòng, hiện tại hắn đi rồi, không biết bao lâu nữa mẹ con ta mới gặp lại, ôi, con ta, con trai đáng thương của ta...
- Thôi, được rồi, tại ta, là tại ta...
Đỗ Tướng thở dài ôm lấy vợ, kỳ thật nội tâm hắn cũng khổ sở vô cùng, hắn thương con trai không kém gì vợ, chỉ là hắn càng hiểu rõ đây là con đường mà Đỗ Anh Vũ hắn bắt buộc phải đi.
Mà kẻ làm cha như hắn chỉ có thể âm thầm dõi theo mà thôi.
...
Sáng sớm, xe ngựa mang Đỗ Anh Vũ rời đi Đỗ phủ, Đỗ tiểu tử chậm rãi để xe ngựa chạy dọc theo con đường đi đến Minh Nguyệt Biệt Việt một chuyến, dù đây không phải lần đầu hắn rời xa nhà, thế nhưng đây cũng xem như là chuyện trọng đại, nhất định phải cùng Lý lão nói một tiếng mới ổn.
Đi được một đoạn, vén lên tấm rèm nhìn ra cảnh vật bên ngoài người xe xuôi ngược, Đỗ Anh Vũ chợt nổi nhã hứng, bảo Trần Kình dừng xe, bản thân thì nhảy xuống, tự mình đi bộ.
Đứng tại Thăng Long Hồng Phường, Đỗ Anh Vũ nhìn ngang ngó dọc một hồi, đột nhiên thấy nội tâm hoảng hốt.
Dòng người đi lại xung quanh cảm giác như biến thành lưu Quang lược ảnh, những cái đầu người di chuyển mơ hồ như biến thành những nét bút tản mạn chỗ đậm chỗ nhạt, lướt qua nhau, hợp vào rồi lại tản ra, biến toàn bộ khung cảnh đường xá từ trên cao nhìn xuống giống như một bức tranh thủy mạc thanh nhã...
Giữa đất trời như biến thành tranh, Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn ánh mây trôi nổi tự do vậy mà cũng nhiễm lên một màu xanh đen như họa, lộ ra một điểm đìu hiu cô tịch...
Thật kỳ lạ...
Đỗ Anh Vũ chợt có cảm giác mọi thứ giống như được một người nào đó vẽ đi lên, cái cảm giác như thực như huyễn nãy khiến y không thể nào lý giải nổi.
Rồi đột nhiên, y có cảm giác từ phía sau như có hai người lách qua, chính xác hơn là chạy xuyên qua người hắn, một mạch chạy về phía trước.
Là một thiếu nam và một thiếu nữ...
So với mọi thứ mờ ảo khác thì hai con người này hiện lên tương đối rõ ràng, cảm giác như có luồng sáng bao lấy xung quanh bọn hắn vậy.
Hai người nắm tay nhau hi hi ha ha lách mình khỏi dòng người để chạy trên con phố, chợt thiếu nam kia ngoái đầu nhìn lại, lúc đấy Đỗ Anh Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng...
Kẻ đó chính là hắn!!!
Hoặc là một kẻ giống hắn đến vô cùng.
Thiếu nữ thấy thiếu nam kia ngoái đầu nhìn về phía khoảng không thì chớp chớp đôi mắt ngẩng lên nhìn, hỏi:
“Tuấn, huynh nhìn gì vậy...?”
Thiếu nam khi bần thần trong giây lát, rất nhanh cúi đầu ôn nhu đáp:
“Hạc nhi, không có gì cả!”
Rồi trước sự chứng kiến của Đỗ Anh Vũ, cả hai như thể không nhận ra sự tồn tại của hắn, cứ thế mà biến mất trong biển người.
Đỗ tiểu tử trên khuôn mặt đột nhiên cười khổ...
Cái này là tâm cảnh mở rộng sao?
Sau bao năm, ta cuối cũng vẫn chỉ là một lữ khách qua đường của cái thời đại này sao?
Từ phía xa, trên lan can tầng thượng của Hồng Hạc Lâu, một thiếu nữ có đôi mắt Phượng cũng như đang nhìn xuống chỗ hắn, khí chất điềm đạm lạnh nhạt của nàng khiến nàng giống như một thứ gì đó luôn cao cao tại tượng, giương đôi mắt bễ nghễ nhìn thương sinh bên dưới.
Chỉ đến khi ánh nhìn chạm tới thiếu niên kia mới thoáng để lộ ra nét dịu dạng.
Phía đằng sau, một bà lão đứng phía sau chắp tay khom lưng cũng nhìn theo hướng chủ tử của mình, sau thì chợt gọi:
- Nương nương...
- A Liên, không cần phải nói, bổn cung hiểu...
Thiếu nữ không quay đầu ngoảnh lại, giống như thuận miệng đáp:
Hôm nay Đỗ Anh Vũ phải đi, Lê Nghi Phượng nàng cũng biết, chỉ là nàng sẽ không đi tiễn hắn.
Suy cho cũng cả nàng và hắn đều hiểu con đường tiếp theo của cả hai sẽ không có điểm chạm, gặp để thêm lưu luyến khó cầm lòng, sẽ không tốt cho cả hai.
Nếu đã như vậy, thì chẳng thà không gặp...
Lý trí của nàng đáp là như vậy, chỉ là...
Con tim thì luôn muốn được nhìn hắn lâu thêm một chút!
...
Bên trong Minh Nguyệt Biệt Viện phòng khách.
Đỗ Anh Vũ ngồi quỳ đối diện với Lý Kế Nguyên, ở giữa cặp già trẻ lại xuất hiện một bàn cờ nhỏ, hai người một cầm đen một cầm trắng kỳ thế tung bay, giao nhau không khoan nhược.
Mà lần này, Đỗ Anh Vũ dùng cờ trắng.
Ngoài ra, bên cạnh quan sát còn có một lão nhân khác, Trần Độ lão Thái Sư khi chứng kiến Đỗ tiểu tử dần dần lật kèo, cướp lợi thế từ tay ông bạn già thì không ngừng khen hay, chỉ có điều thi thoảng vẫn lên tiếng phê bình hắn đánh cờ không giống bậc quân tử.
Chợt, lão Trần giống như bâng quơ hỏi dò:
- Đỗ tiểu tử, sau ba thứ không thể cười, ba người không thể nhục là gì?
Đỗ Anh Vũ vẫn tập trung vào bàn cờ trước mặt, giống như theo bản năng đáp:
- Là ba thứ không thể cướp, ba loại không thể tha, ba điều không thể tránh.
- Ồ! Cụ thể là gì? - Trần Độ có chút vồn vã hỏi.
Đỗ Anh Vũ cũng chẳng ngại, thẳng thắn đáp:
- Kẻ làm kinh thương, có ba thứ không thể cướp, là quốc nạn tài chính, thiên tai tài lợi, cứu đói lương tài!
- Thiên thu sử sách, có ba loại không thể tha, là gian thần lầm quốc, là phản tướng hoạ vương, là ác tặc hại dân.
- Hương dã ẩn sĩ, có ba điều không thể tránh né, là vì nước mà cứu nguy, vì quân mà phụng tùng, vì dân mà chờ lệnh!!
Oanh!!
Trần Độ nghe xong nội tâm như sấm rền.
Lời của Đỗ Anh Vũ khẳng khái trực diện giống như những tiếng trống trận đánh liên hồi vào ngực lão, cảm giác nhiệt huyết tuổi trẻ tưởng đã mất từ lâu bỗng nhiên trở về.
- Tốt, tốt, tốt lắm!!
Sau ba tiếng tốt, ánh mắt lão Trần nhìn Đỗ tiểu tử thêm phần nhu hoà, lão lại hỏi:
- Những điều này là ai dạy ngươi...
Ách!
Đỗ Anh Vũ nơi trái tim hơi nhảy lên một nhịp, nghĩ nghĩ rồi tự biên, nói:
- Ba phần do sư phụ dạy, ba phần do Bệ Hạ dạy, ba phần do Nguyên Bá dạy, một phần nhỏ cuối là tiểu tử tự ngộ!!
Một bên đánh cờ, thấy bản thân cũng có phần, Lý Kế Nguyên nhịn không nổi, cười mắng thằng nhóc này ba hoa.
Đỗ tiểu tử cũng chẳng giải thích thêm, nhân cơ hội lão Lý lộ sơ hở lập tức nhanh tay giết lấy.
Sau một hồi thì hắc hắc cười, nói:
- Nguyên Bá, đã nhường rồi, hắc hắc!!!
Lý Kế Nguyên nhìn vào bàn cờ, sau lại nhìn Đỗ Anh Vũ, khuôn dung từ ái như ông nội nhìn cháu trai, vuốt lấy chỏm râu bạc, khuôn mặt già nua nở nụ cười:
- Nhóc con, ngươi có thể xuất đạo được rồi!!!
Đỗ Anh Vũ thu liễm lại nụ cười, cả người khí chất nháy mắt thay đổi, biến nghiêm túc lạ thường.
Y đứng dạy, tiến ra giữa phòng, rồi từ từ quỳ xuống, dập đầu vái.
Lý Kế Nguyên lão nhân toàn bộ tiếp nhận, ánh mắt lão chuyển hướng nhìn về phía chân trời nơi cửa sổ.
Ở đó, lão nhìn thấy một còn chim ưng non từ từ đón gió bay thẳng lên bầu rời, miệng không khỏi lẩm nhẩm
Đại Bàng nhất nhật đồng phong khởi.
Phù dao trực thượng Cửu vạn lý!
(Đại Bàng một ngày đón gió bay, một mạch tung cánh chín vạn dặm!)
...
Thăng Long, Đông Cảng.
Hai chiếc thuyền lớn của Đỗ Anh Vũ đã nhận lệnh neo đậu chờ sẵn, đám thuộc hạ cũng đã được Lưu Văn Tiến điều động vận chuyện hàng hoá nhu yếu phẩm đi lên, ngay khi ánh mắt họ Lưu nhìn thế phía xa xôi, khi thấy bóng dáng một chiếc xe ngựa bốn bánh chạy tới thì liền đi xuống đón lấy.
Ở một góc khác, Trần Kình đánh xe mang Đỗ Anh Vũ đến cảng, vừa đến nơi liền ngoái đầu báo lại.
Xe ngựa vừa dừng, Đỗ Anh Vũ từ trên xe nhảy xuống, vươn vai một cái, híp sâu vào một hơi, cảm giác sắp được rời khỏi Kinh Thành kiến y cảm thấy sinh khí ngập tràn.
Kinh thành tốt thì tốt thật, thế nhưng nơi này qua nhiều âm mưu quỷ kế, quá nhiều tính toán khiến nó trở nên u uất lạ thường.
Lùi một bước trời cao biển rộng.
Các ngươi cứ từ từ chơi đi, bản công tử không tiếp nữa.
Hắc hắc!!
Đỗ Anh Vũ nghĩ rất thoáng, giơ ngón tay giữa hướng về kinh thư, hẹn một ngày bản thân đủ thực lực liền giết trở lại.
Cùng thời điểm, phía đằng xa, một chiếc xe ngựa nhỏ đơn sơ chạy tới trước mặt hắn, từ trên xe, một lão nhân bạch y đơn bạc mang theo một tiểu nữ oa bước xuống.
Lão nhân thấy Đỗ Anh Vũ cũng ở, hiền hòa mỉm cười nói:
- Đỗ công tử, đợi lão phu đã lâu sao?
Đỗ Anh Vũ ha ha cười, khẳng khái đáp:
- Nào có, tiểu tử cũng vừa mới tới thôi, Mạc đại nhân đến rất đúng giờ.
Chuyến đi về Đông Hải lần này của Đỗ Anh Vũ mất đi một số người, cả Đào Thuấn lẫn Quách Vân lần này cũng không thể theo hắn trở lại được nữa, bọn hắn phía sau đều có trách nhiệm của gia tộc, dù không muốn thế nhưng Đỗ Anh Vũ buộc phải chấp nhập rằng cuộc phiêu lưu của hai thiếu niên này tại Đông Hải đã sớm kết thúc.
Thế nhưng hắn là có một bạn đồng hành mới mạnh hơn gấp bội.
Mạc Hiển Tích mang theo con thỏ nhỏ A Ly tiến lên một bước, có chút phức tạp nhìn Đỗ Anh Vũ, lòng lén thở dài thế nhưng rất nhanh chấp nhận sự thật, tâm cảnh của lão gần đây cũng rộng mở rất nhiều, hướng về họ Đỗ, lão cười nói:
- Đỗ công tử, từ nay xin giúp đỡ nhiều hơn!
- Cùng giúp, cùng giúp, ha ha!! - Đỗ Anh Vũ mặt dày mày dạn chắp tay cười đáp.
Một bên đang ôm đùi lão Mạc, Tô Mạc Ly tròn to đôi mắt ngẩng đầu nhìn Đỗ tiểu tử, thấy Đỗ Anh Vũ nhìn lại thì tiểu nữ oa này lại xấu hổ, rúc rúc vào người ông ngoại trốn tránh.
Thật sự đáng yêu hết sức, giống như một con thỏ nhỏ vậy!!
Đỗ Anh Vũ nhìn tiểu la lỵ manh manh này, thật tâm thầm nghĩ.
Phía đằng sau, hỗ trợ Mạc lão dọn đồ lên thuyền không phải là Tô Chính mà bất ngờ lại là Lưu Ba, Đỗ Anh Vũ nhìn thấy tên này ở đây cũng ngạc nhiên vô cùng, hắn chưa từng biết anh em họ Lưu cùng Mạc lão lại có quan hệ tốt như vậy đâu.
Lưu Ba cũng tiến lên chào hỏi, sau thì cùng Đỗ Anh Vũ thấp giọng nói:
- Đỗ công tử, chuyện ở Tây Bắc, đa tạ công tử nhớ đến lão Lưu ta...
- Đâu có, là ta phải đa tạ Lưu đại nhân chịu tiếp nhận tên thuộc hạ bất thành khí của mình mới phải ha ha. - Đỗ Anh Vũ cũng híp mắt như một con hồ ly cười đáp.
Từ hồi ở Bắc doanh trại, Luu, Đỗ hai người đã sớm đạt thành thỏa thuận, lúc đầu Lưu Ba còn bị Đỗ Anh Vũ úp úp mở mở cho mơ hồ, hiện tại mới rõ ràng.
Kế hoạch Tây Bắc mà cả Đỗ Anh Vũ cùng Lý Dương Quang dày công chuẩn bị, hiện tại Lưu Ba sẽ là người thay mặt Đỗ Anh Vũ đi làm.
Điều kiện tiên quyết chính là Lưu Ba phải mang theo Nguỵ Quốc Bảo làm phó, xem như cũng là cơ hội để Đỗ Anh Vũ thực hiện lời hứa năm ngoái với họ Nguỵ, cho hắn cơ hội xây dựng lại quê hương.
Vì lẽ đó, bên cạnh Đỗ Anh Vũ cũng thiếu đi mất một tên thuộc hạ đắc lực, ngẫm lại, hắn cảm thấy nhân sự bên cạnh ngày một mỏng mà lén thở dài.
Ách! Thật ra thì vẫn có người mới đến, chỉ là... hai cái thành phần này là nhân tố thiếu ổn định, khó có thể xài tốt được!!
Ngày giờ đã điểm, Đỗ Anh Vũ cùng Mạc Hiển Tích tạm biệt Lưu Ba rồi lên thuyền, phía đằng sau, Trần Kình cùng Lưu Văn Tiến tích cực thúc dục đám thuộc hạ chuẩn bị xuất phát, Vi Oánh Phi giờ phút này hẳn vẫn đang nằm trong khoang ngủ say như chết, Nông Chí Cường sợ say sóng, cũng trốn đi mất tiêu, chỉ còn lại Phạm Thiết Hổ túc trực ở lại bên cạnh họ Đỗ.
Đỗ Anh Vũ duỗi mắt nhìn Thăng Long lần nữa, lần tới gặp lại không biết năm nào tháng nào.
Cười một tiếng, tiêu muộn phiền!
Không nghĩ nhiều nữa, hắn phất tay ra hiệu cho đám phía sau.
Căng buồm lên, chúng ta về nhà!!’
Cùng một thời điểm, ở cách đó không xa, phía Nam Thăng Long, một chiếc xe ngựa đơn độc xuất thành.
Người trên xe không ai khác ngoài Sùng Hiền Hầu, 20 năm chôn chân tại đây ma tuý bản thân, hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể nhấc chân rời đi.
Y híp mắt ngoái đầu nhìn lại, cười mỉm thầm nghĩ.
Ngày ta trở lại, Thăng Long tất có một trận gió tạnh mưa máu bao trùm.
Thật sự là mong chờ quá đi!
...
Quyền 2 : Đại Bàng Nhất Nhật Đồng Phong Khởi (hoàn thành)
After Credit ^^!
Tống Quốc, Kim Lăng phía đông nam, Tương Dương.
Trung niên tướng lĩnh khoác áo bào da hổ thúc ngựa điều quân, đứng trên mỏm đất cao nhìn về phía toà đại thành hùng vĩ trước mắt, y khẽ nheo mắt lại.
Đại quân theo hắn nam chính Bắc chiến, công thành đợt đất suốt mấy tháng trời, hiện tại thành bại tại ngay trước mắt, đột nhiên lòng y có chút cảm giác bất an.
Quãng thời gian trước đánh đâu thắng đó, Tống Quân yếu đuối không chịu nổi một đòn, ngược lại nghĩa quân Phương Lạp tiến cảnh tựa như bẻ cảnh khô, Phương Thất Phật thân là đệ nhất thống soái, vốn dĩ y phải tự tin mới phải, thế nhưng từ sau khi gặp lại Phương Thiên Hoa từ phía nam trở về, cùng nàng nói chuyện, đột nhiên hắn lại có cảm giác mọi thứ có chút mờ mịt ảo cảnh.
- Phật gia, sao vậy? - Gã thuộc tướng thấy Phương Thất Phật cứ vãi bần thần liền tiến lên hỏi thăm.
Phương Thất Phật lắc đầu, ánh mắt nheo lại giống như mắt hổ nhìn phía Kim Lăng, y phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lập trại.
“Mặc kệ, Phật gia quân nào có chuyện không đánh đã sợ!” Y thầm nghĩ.
...
Cùng thời điểm, ở phía Bắc Kim Lăng, Đại quân nước Tống cũng đang lén lút di chuyển, từ từ áp sát.
Đại soái dẫn đầu ngồi trong sa giá sang trọng bốn ngựa kéo, vừa tới địa phận Kim Lăng, đương lúc chuẩn bị cho quân độ Trường Giang thì y khẽ ngập ngừng, nghĩ một hồi, hắn mới dùng cái giọng trầm khàn trung tính đặc chưng nói với cái tên tiểu bình hộ vệ bên cạnh chiến xa.
- Ngươi... theo ngươi bổn cung đã nên độ giang hay chưa?
Một tên đại soái, lại xưng bổn cung, thiên hạ này chỉ e có một người.
Y gọi Đồng Quán!!
Gã tiểu binh hộ vệ được Đồng Quán dò hỏi thì thân thể lập tức thẳng tắp, khuôn mặt như tượng tạc, mặt mày non trẻ hẳn còn chưa tới hai mươi, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi quay đầu cung kính chắp tay, hướng về chiến xa đáp:
- Đại soái, hẳn có chút sớm!!
Đồng Quán ồ lên một tiếng, mỉm cười vuốt ve hàng ria mép giả của mình, lại hỏi:
- Vậy theo người, lúc nào thì đúng dịp?
Gã tiểu binh nghĩ thêm một chút, rất nhanh lại đáp:
- Theo ngu kiến của thuộc hạ... hẳn là sau Nguyên Tiêu!!
“Nửa tháng nữa sao?” Đồng Quán nhẩm tính.
Nếu là bình thường chỉ chuyện một kẻ như y lại nghe lời một gã tiểu binh trẻ tuổi thì đúng là chuyện cười, thế nhưng riêng tên này thì đặc biệt.
Đồng Quán lựa chọn tin tưởng!
Y mỉm cười, phất tay:
- Vậy thì chờ nửa tháng, ngươi... chủ động thay ta đi sắp xếp đi...
Nhạc Phi!!
...
Cách Kim Lăng khá xa về phía Tây, cụ thể là Điền Đông, đất Đại Lý.
Ngụy Bàng cưỡi xe ngựa trở lại Cao thị đại phủ, lâu ngày mới trở lại khiến họ Nguỵ có chút bần thần, y nheo mắt nhìn sang kẻ trong xe đối diện, miệng cười nói:
- Tô Thị Trưởng, kì thực ngươi không nhất thiết phải theo chúng ta!
Ngồi phía đối diện, Tô Hiến Thành một mặt điềm đạm nho nhã khẽ lắc đầu, đơn giản đáp:
- Nếu đã kết minh, Tô mỗ sao có thể mặc kệ minh hữu của mình, mặc cho thế nào, Tô mỗ nhất định phải đi một chuyến, xem như mở rộng tầm mắt, mong Nguỵ Thị Trưởng chiếu cố.
- Riêng về phần này, ta cảm thấy Tô thị tưởng hơn gấp vạn lần tên họ Đỗ kia.
Tô Hiến Thành nghe vậy cũng mỉm cười, lắc đầu, nửa ngày sau mới đáp:
- Không, phải là gấp Mười Vạn lần!!
Tô, Nguỵ hai người nhìn nhau, sau thì đồng loạt ngửa đầu cười lớn.
...
Rời tầm mắt thật xa, thật xa, tới tận Bắc Cảnh của Tống Quốc, Liêu Đông hiện tại tuyết thủ trắng xoá.
Một đoàn người ngựa độ hơn trăm đi dọc theo con đường mòn phủ đầy tuyết trắng, cầm đầu đoàn người này bất ngờ lại là hai nhiều nữ, đến một đoạn thung lũng nhỏ, một người trong đó phất tay ra hiệu cho thuộc hạ dừng ngựa.
Nàng vén xuống áo choàng lông hiện tại đã đẫm tuyết, cao giọng hướng về phía thung lũng hô hoán:
- Ô gia trại, Hổ Tam Nương, phụng lệnh Điền Hổ Đại Vương theo hẹn đến Lang Nha Cốc, mong Lang Vương hiện thân!!
Tiếng gọi của Hổ Tam Nương vang vọng khắp vùng thung lũng, đột nhiên, từ phía trên cao phát sinh tiếng động, tại các mỏm đá nhấp nhô, hàng loạt bóng đen lờ mờ xuất hiện, nhìn kĩ thì thấy đây là một đám người Nữ Chân kẻ nào kẻ nấy đều cao lớn hưng hãn, cả đám đều giương cung tiễn đi xuống chỗ người của Hổ Tam Nương.
Cầm đầu đám to con bệ vệ này bất ngờ lại một thanh niên trẻ tuổi đeo mặt nạ, y đứng trên lưng ngựa quan khán một hồi, sau thì khẽ gật đầu ra hiệu một đám xung quanh, bản thân thì dùng thuật cưỡi ngựa điệu nghệ của mình lao đi xuống, người ngựa hợp nhất tựa như Sơn dương từ trên vách đá nhảy xuống.
Đơn thương độc mã đi xuống gặp đám người của Hổ Tam Nương, thiếu niên kia như dã thú ngửi ngửi một chút rồi dùng tiếng Tống bập bệ nói:
- Để hàng lại... các ngươi... cút!!!
- Kinh người quá đáng! - Hổ Tam Nương sầm mặt lại, toan tiến đi lên thì lại bị thiếu nữ cạnh bên cản lại, nàng chủ động hay Hổ Tam Nương thúc ngựa tiến về phía trước, tháo xuống áo choàng lông cáo trắng muốt, để lộ ra khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp vô ngần.
Cừu Quỳnh Anh hai tay giơ lên cao, tiến về phía trước, đối diện với thanh niên kia, lòng không sợ hãi, không xiểm nịnh, đổi sang dùng tiếng Nữ Chân, dõng dạc nói:
- Chút hàng hoá này, tặng cho Lang Vương cũng không là gì, thế nhưng sẽ chẳng thấm vào đâu so với những tài phú chúng ta có thể mang đến cho người trong tương lai! Chúng ta muốn gặp Lang Vương để bàn về chuyện này...
Việc Cừu Quỳnh Anh có thể dùng tiếng Nữ Chân nói chuyện khiến đám người kia kinh ngạc vô cùng, ngay lúc thanh niên bịp mặt còn chưa kịp đáp thì từ phía đằng sau, trên vách núi, một giọng nữ nhân trẻ trung cất lên gọi:
- Bồ Sát Hổ Chẩn... lui ra, kẻ tới là bạn!!
Thanh niên gọi Bồ Sát Hổ Chẩn nghe thấy giọng nữ nhân này thì nội tâm liền khẽ run lên một nhịp, dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn lui ra.
Gọi lui tên thanh niên, thiếu nữ đứng trên vách đánh, lộ vẻ hứng thú cúi đầu chăm chú nhìn về phía Cừu Quỳnh Anh một lúc, sau mới dõng dạc xưng:
- Ta, Hoàn Nhan Thập Cổ, con gái của của Đại Kim Tả Soái Hoàn Nhan Oát Lý Bất, Lang Nha Cốc Lang Vương, kẻ tới là ai... xưng tên đi!!’
Cừu Quỳnh Anh nhìn thấy nữ nhân này chủ động xuất hiện, thầm nghĩ lời đồn không giả, Lang Vương quả nhiên là nữ!
Nghĩ nghĩ một chút, nàng lại bắt chước thằng nhóc đáng hận năm xưa, thúc ngựa tiến lên, giơ hai tay lên trời, cao giọng đáp:
- Ta, Cừu Quỳnh Anh... tới gặp Nữ Vương để đàm phán!
....
Võ hiệp thăng tiến thành tiên hiệp? Không, ở đây chúng tôi chơi ngải! Mời bạn đón đọc