Ngô Thanh Trà nhíu mày, đối với cái tên này nàng không hề có ấn tượng, nàng dù sao cũng là mới trở lại kinh thành trong năm nay, hơn nữa do quá chú tâm tìm kiếm Lý Dương Côn nên Thanh Trà cũng không để tâm đến sự tình diễn ra giữa họ Đỗ cùng Đại hoàng tử.
- Hắn là người nào? - Nàng quay sang hỏi đại ca mình.
Ngô Ứng Long bộ dạng có mấy phần ung dung, nghĩ nghĩ một chút xem dùng từ thế nào cho phù hợp, chưa kịp trả lời thì phía bên cạnh đã có người hô vang:
- Tiểu thái tuế! Hắn là xuống núi rồi!
- Tiểu... tiểu thái thế? - Ngô Thanh Trà cũng là nghe thấy, có chút lắm bắp hỏi lại.
Ngô Ứng Long mặt không đổi sắc, khe khẽ gật đầu rồi nói:
- Có truyền thuyết gọi hắn là tinh quan giáng trần, nhưng có lẽ tên này giống một khỏa tà tinh nhiều hơn, hắn đi đến đâu nơi đó liền không bình an...
Duỗi mắt nhìn dưới chân núi hiện tại, nhìn đám người đứng đông nghẹt ngóng đợi, Ngô Ứng Long khẽ thở dài nói tiếp:
- Tiểu muội ngươi xem, tiệc săn nhà chúng ta năm nào cũng tổ chức, có lúc nào lại thành ra như thế này không? Hơn nữa nhị ca của ngươi hiện tại cũng đang trong tay hắn...
Ngô Thanh Trà đôi mắt tròn to, mở thao láo, vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, nhìn hết sức đáng yêu, chu môi nói:
- Đại ca, huynh không nhắc ta cũng quên mất nhị ca, hắn hiện tại đâu rồi?
Ngô đại thiếu nhìn tiểu muội mình nhất thời cũng cạn lời, thầm nghĩ A Luân mà biết chắc sẽ tổn thương rất nhiều.
Đột nhiên đám đông phía dưới xao động, mọi người liền chú mục về phía bậc thang, nơi có ba cái chấm đen đang lừng lững bước xuống, rồi ba cái bóng đen đó dừng bước lại, cứ thế nhìn về phía đám đông.
Không gian đột nhiên trở nên im ắng là thường, thế nhưng chỉ là kéo dài trong tích tắc thì liền bị một tiếng la kích động phá hư:
- Bắt lấy Đỗ tiểu tặc!!
Trở lại về phía tầm nhìn của Đỗ Anh Vũ, hắn vừa thấy biển người chuyển động cái liền không nghĩ nhiều, quay đít chạy.
Vừa chạy vừa thầm nghĩ bản thân trong lúc vô tình liệu là có gây ra chuyện thương thiên hại lý gì không?
Không a!
Ta chỉ ăn thịt uống rượu, đàm kết minh với các đại lão, tuyệt không có hại ai.
Ngẫm nghĩ sâu thêm một chút, hắn chợt nhớ tới cái áo Yếm mà mình đang còn đang mang theo.
Chẳng có lẽ chủ nhân của nó huy động lực lượng cỡ này đi bắt hắn sao?
Mẹ kiếp, nàng ta là idol giới trẻ hay sao mà lại có lực lượng hiệu triệu lớn như vậy?
Trần Kình chạy ngay bên cạnh, cảm thấy lên núi liền không ổn, ngay lập tức nói:
- Công tử, trên núi chỉ có một đường, chúng ta chạy lên chính là lâm vào ngõ cụt!
Phạm Thiết Hổ ngoái đầu về phía sau, nhìn đám công tử ca mang theo hạ nhân truy bắt Đỗ Anh Vũ liền nuốt ngụm nước bọt rồi nói:
- A Vũ, chúng ta rẽ sang bên sườn đồi, đi cái lối mà Thân, Lê hai người bọn hắn vừa nãy đi, đấy là đường thoát duy nhất.
Đỗ tiểu tử nhíu mày, lối đó không phải là chạy ra khỏi Ngô gia trang viên mà ngược lại chạy sâu vào bên trong.
Thế nhưng lúc này hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, quân địch sắp đuổi đến đít, hiện tại chỉ có tìm đường chạy trối chết mới là chính đạo.
- Chúng ta đi! - Dứt câu, Đỗ Anh Vũ liền mang theo Trần, Phạm người thẳng hướng Ngô gia nội phủ mà xông tới.
...
Cùng lúc đó.
Bên trong Ngô gia trang viên nội phủ.
Chính sảnh đường hiện đang có ba người ngồi đám đạo.
Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị là hai trong số đó, cả hai hướng về chỗ kẻ đang ngồi tại vị trí chủ tọa, thái độ có phần khiêm nhường.
Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị đồng hành đi, vừa đến Luy Lâu liền tới Ngô gia trang viên tự nhiên không phải để nghỉ dưỡng.
Gặp Đỗ Anh Vũ chỉ là tình cờ.
Gặp Ngô gia gia chủ Ngô Bá Hạo mới là thật ý.
Ngô Bá Hạo, tên huý là Tuân, tuổi ngoài 50, tóc muối tiêu, tướng phúc hậu, không quá to béo, tuổi cao nhưng mặt căng da mịn hồng hào, râu ria cắt gọn nên nom trẻ hơn tuổi, lão lúc này thân mặc áo kiểu dáng ngũ thân màu vàng thêu sen trắng, cổ đeo vòng Cẩm thạch màu hổ phách, đeo thành chuỗi dài, nhìn đơn giản nhưng không kém phần nhẹ nhàng lịch sự, có lẽ sở thích mặc đồ màu vàng của Ngô Luân cùng Ngô Thanh Trà là từ lão mà ra.
Bá Hạo tự nhiên là tên chữ, chữ Bá chỉ con trưởng, lão từng có một người đệ đệ, tên Ngô Quý Thường.
Ngồi trên bộ tràng kỷ tại nội viện, bộ dạng lão có mấy phần thư thái, thanh nhàn, quệt quệt cái nắp chén trà vào miệng chén, ngửi ngửi rồi nhấm nuốt, sau thì liếc mắt nhìn về phía Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị, lão thở dài nói:
- Chuyện của hai vị nhờ vả ta... e rằng khó!
Lê Viễn Sơn khuôn mặt trầm ngâm, môi hơi mím lại, Thân Văn Nghị thì bộ dạng muốn nói lại thôi, thời gian khẽ trôi, Lê Viễn Sơn mới đột ngột mở miệng:
- Ngô đại nhân, ngài... là muốn lật lọng sao?
Thân Văn Nghị ngồi bên cạnh thì sợ đến hết hồn, vội vã nhìn sang, đánh mắt ra hiệu, họ Thân là thật không nghĩ lão Lê thẳng thắn lật bàn.
Ngô Bá Hạo cũng bất ngờ, thầm nghĩ “quả nhiên đám biên quân không có kẻ nào được giáo dục tốt cả!”
Quân phiệt thì sao?
Thế gia thì sao?
Muốn quan vị còn không phải ngoan ngoãn qua cửa Lại Bộ của ta?!
Bộ Lại chính là triều đình lục bộ đứng đầu, Thượng Thư bộ Lại càng là một trong Bát Trụ Quốc, Ngô gia lại là danh gia vọng tộc, không kém môn phiệt, Ngô Bá Hạo tự nhiên là có tiền vốn để kiêu ngạo, lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại Vương, ta nhớ thời điểm đó ta chỉ nói rằng sẽ cố gắng hết sức, không có nói việc sẽ chắc chắn thành công, hơn nữa....
Ngô Bá Hạo nhíu mày, môi khẽ cười nhạt, nói:
- Ta nghĩ việc Đại Vương lần này vào kinh e rằng còn chưa thông qua ý kiến của Bệ Hạ đâu.
Lê Viễn Sơn khuôn mặt lập tức trầm xuống, mẹ kiếp, nếu không phải quản ngại tên này là mệnh quan triều đình thì hắn đã xông tới bóp chết thằng khốn này rồi.
Từ năm ngoái đến nay lão Lê là đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của cho Ngô Bá Hạo, hiện tại dựa theo ý tứ của lão Ngô chính là đổ xuống sông xuống biển hết thẩy.
Ý đồ của Lê Viễn Sơn cũng không khó đoán, đi tới gặp Thượng Thư bộ Lại, tự nhiên là đi cầu một cái quan vị, cái ý tưởng này hắn là đã có từ đầu năm ngoái, tại trước khi cuộc chiến ở Ma Sa động bắt đầu.
Dựa vào bản thân kinh nghiệm cộng thêm việc con gái lớn hơn một năm nay ở tại kinh thành thăm dò khiến lão Lê coi như cũng nắm được một số tình huống.
Thân là võ quan tự nhiên muốn quan vị Thái Uý, thế nhưng rõ ràng Bệ Hạ là đã sớm có nhân tuyển, cuộc chiến tại Ma Sa động, tất cả mọi người tham gia đa phần đều đã luận công ban thưởng hết thẩy xong xuôi, duy chỉ có một người Bệ Hạ không có đả động gì tới hắn.
Binh Bộ Thượng Thư Lưu Khách Đàm gần như không có ban thưởng gì cả, tựa như người vô hình không được nhắc tới.
Kẻ ngu muội sẽ nghĩ Lưu gia bị thất sủng, chỉ có người tinh mắt thì biết đây là Bệ Hạ tạo thế cho hắn một bước lên trời, hưởng Quan Vị Thái Uý.
Lưu gia là Tân Quý Bệ Hạ nâng đỡ, chắc đến 7 thành sau này trở thành cố mệnh đại thân theo phò Tân Vương, hiện tại ai muốn ôm đùi thì nhanh tới kẻo không còn chỗ bám víu nữa.
Lê Viễn Sơn cũng nhìn thấy cơ hội trong đó, tất nhiên không phải đi ôm đùi, hắn cũng cảm thấy mình không có tranh đoạt được cái vị trí Thái Uý kia, thế nhưng Lưu Khánh Đàm thượng vị, vị trí Binh Bộ Thượng Thư không phải là để trống sao?
Dựa vào vai vế, tư lịch ai tranh qua được hắn?
Quan Sát Sứ cùng Thượng Thư là đồng cấp Tam phẩm, thế nhưng thực quyền thì Thượng Thư vị hơn xa, thời khắc chuyển giao quyền lực sắp đến, cơ hội nhập kinh hiếm càng thêm hiếm, Lê Viễn Sơn chính là dốc hết hầu bao cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Hắn chấp nhận phá lệ bán quặng sắt cho Đỗ Anh Vũ cũng chính là vì muốn nhanh chóng thu gom tiền bạc.
Ha ha, tất nhiên hắn là không biết con gái rượu mình đã để lại chỗ họ Đỗ hai hòm vàng, nếu mà biết chắc lão Lê tức điên lên mất.
Bao nhiêu tiền của suốt một năm ròng đổ vào, bây giờ Ngô Bá Hạo nói không được liền không được?
Đừng đùa!
Nắm đấm của Lê Viễn Sơn có thể đấm chết gấu đấy!!
So sánh với tham vọng của Lê Viễn Sơn thì Thân Văn Nghị yêu cầu nhỏ nhoi hơn rất nhiều.
Tuyển Cử danh ngạch, một cái hư chức Phụng Nghị Lang cho con trai hắn Thân Khánh.
Khó khăn ở chỗ Thân Khánh không phải là Thái Học Sinh, nhưng dù sao mẹ hắn cũng là công chúa, Thân Văn Nghị muốn thử đi đường tắt một chút xem sao?
Thân Khánh thân mang tật bệnh, vùng cao lạnh giá không hợp với hắn, Thân Văn Nghị muốn con trai nhận chức tại kinh thành, hoặc phương Nam ấm áp hơn cũng không tệ.
Ba lão nam nhân đầu mày cuối mắt thật không có gì đáng xem, giống như cân não xem ai là kẻ mất bình tĩnh trước, Lê Viễn Sơn nổi nóng nên hắn thua, hắn thở dài, hỏi thẳng:
- Vị trí đó... kẻ nào lại có tư lịch đấu qua ta?
Ngô Bá Hạo khẽ cười, không nhanh không chậm đáp:
- Em trai Lưu Thượng Thư, Lưu Ba!
- Là hắn! - Lê Viễn Sơn trừng mắt, hắn là biết kẻ này.
Tiếu Diện Hổ Lưu Ba, kẻ này tài năng không kém anh trai, hơn ở điểm biết ẩn nhẫn, biết dùng thủ đoạn cũng như giỏi đưa đẩy, so ra còn toàn diện hơn cả Lưu Khánh Đàm.
Văn võ toàn tài, âm mưu dương mưu đều thiện dùng, đó là những gì Nhân Tông Bệ Hạ nhận xét về Lưu Ba.
Lê Viễn Sơn có chút sầu mi khổ kiểm, Ngô Bá Hạo nhìn sang, bộ dạng phúc hậu của lão đột nhiên có chút tà dị, lão cười nói:
- Kì thật không phải không có cơ hội cho Đại Vương, chỉ là... ngài có chịu trả giá hay là không mà thôi?
- Ngươi lại muốn bao nhiêu?! - Lão Lê không nể mặt mũi, trực tiếp hỏi thẳng.
Ngô Bá Hạo ha ha cười lắc đầu, đặt xuống ly trà, nhìn chằm chằm vào Lê Viễn Sơn, lão nói:
- Tiền bạc đối với Ngô gia chúng ta nào có hiếm lạ, tha thứ lão phu nói thẳng, của cải của toàn Chân Đăng cộng lại so ra còn không bằng một nửa nhà chúng ta.
Lê Viễn Sơn không thể phản bác, trầm tư một hồi liền hỏi:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Ngô Bá Hạo thẳng thừng đáp:
- Phương Bắc Minh Châu... Trưởng quận chúa Lê Nghi Phượng, ta muốn nàng gả cho con trai của ta!!
Lão Lê giận đến mức râu tóc dựng thẳng, vung tay nện vỡ cái bàn trà, đứng dậy mắng to:
- Con gái ta không phải là thứ mà ngươi có thể trao đổi! Lão tặc, mơ tưởng...
Đám hạ nhân Ngô phủ thấy bên trong động tĩnh liền nhanh chóng xông tới, Ngô Bá Hạo lập tức quát lui bọn hắn ra ngoài, điệu bộ bắn không thay đổi, không tức giận chút nào, vẫn một dạng nhàn nhã tự đắc, giọng đều đều nói:
- Lão Lê, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hai nhà chúng ta cũng môn đăng hộ đối, con trai là nguyện nghênh quận chúa nhập Ngô Gia, vì cười nàng có thể dốc hết vốn liếng, hơn nữa ta là bảo đảm nàng chắc chắn là chính thê, Ngô gia trên dưới tuyệt không bạc đãi nàng.
Lê Viễn Sơn cau mày hồ nghi, nói:
- Ngô gia đại thiếu không phải là đã có gia thất rồi sao? Cớ sao có thể... chẳng có lẽ... ý ngươi là...
Lão Ngô ngửa đầu cười, thấy Lê Viễn Sơn đã đoán ra hắn cũng chẳng dấu diếm nữa, trực tiếp thừa nhận.
- Không sai, cưới quận chúa là lão nhị nhà chúng ta, Ngô Luân.
- Không thể nào! Chuyện này sau này không cần nhắc tới nữa! - Lê Viễn Sơn trực tiếp xua tay phủ định.
Nói đùa, Ngô gia nhất Long nhất Trùng hắn là cũng từng nghe qua, một tên phế vật hoàn khố cũng muốn xứng nhúng chàm Phượng Hoàng nhà hắn sao?
Tự đái một bãi rồi soi lại mình trong đó đi, nghĩ cũng đừng có nghĩ.
Ngô Bá Hạo nhún vai, cười nhạt nói:
- Thời gian vẫn còn dài, thỏa thuận vẫn còn tại, Đại Vương cứ từ từ cân nhắc... người đâu, tiễn khách!
Lão Ngô tại chỗ ra lệnh trục khách, hoàn toàn không quan tâm đến trong phòng vẫn còn một người nữa.
Cả buổi Thân Văn Nghị ngồi đó tựa như người thừa, hiện tại Ngô Bá Hạo liếc cũng không thèm liếc qua hắn, coi như con ruồi phe phẩy, trực tiếp đuổi người.
Thân Văn Nghị cả người run rẩy, toàn thân mạch máu căng tràn như muốn phun ra đến nơi, thật sự lão Thân cả đời chưa từng chịu đựng qua khuất nhục cỡ này.
Đương lúc đám Ngô gia binh xông tới thì những tiếng nhốn nháo bên ngoài cũng theo đó vọng vào bên trong, Ngô Bá Hạo lấy làm lạ liền gặng hỏi:
- Bên ngoài là có chuyện gì nhốn nháo đến vậy?
Đám thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn là canh phòng nội phủ, nào có biết đâu.
Đúng lúc này thì đám vệ binh cổng ngoài hấp tấp chạy vội vào, nhìn ngó đám người bên trong một hồi, vừa thấy Ngô Bá Hạo liền vội vã chắp tay khẩn báo:
- Lão gia, đại sự không ổn rồi, đang có rất đông, rất đông người xông tới nơi này... loạn tặc phải đến cả ngàn người.
Ngô Bá Hạo thấy vậy liền nhướn mày, nhất thời không hiểu gì cả.
Ngô gia trang viên nhà hắn sao đột nhiên lại có loạn tặc công hãm?