Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 785: Đại Tống bi hài đi sứ thượng quốc (02)





Hôm nay Đại Việt bắn 23 loạt pháo mừng chào đón sứ thần Tống, hẳn là mật vụ Đại Việt lại qua Tống tung hô lần nữa.

Thấy chưa Đại Việt coi trọng Tống nhé, bắn 23 phát liền, nhiều nhất đấy, lần trước tiếp sứ đoàn Tam Phật Thệ bắn 27 phát pháo lễ là do thái tử nước ta nghịch ngợm thôi không tính.

Thế là trẻ ranh Đại Tống lại được một phen viết bài mua danh chuộc tiếng… khặc khặc ấu trĩ.

Lại nói Lý Hiến qua Đại Việt trình bày chuyện đánh Tây Hạn cùng thu hổi Thái Nguyên.

Người Tống đã hết hi vọng phát triển về phía Nam- Bắc và Đông.

Phía Nam các quốc gia đều dây dưa Đại Việt, người Tống không dám lấn. Phía Bắc thì càng đáng sợ. Bắc Nguyên là một con ngáo ộp khổng lồ lại càng có quan hệ khăng khít với Đế Chế Đại Việt cho nên Tống không dám ho he. Phía Đông là biển, người Tống không hứng thú. Mà có hứng thú cũng không có tư bản cạnh tranh.

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể phát triển phía Tây.

Ngô Khảo Ký cũng là vậy ba thả một, để cho Đại Tống một con đường lấn ra. Vây kín thằng này, 85 triệu dân chúng nó ngộ lên, tinh thần dân tộc cao vút, lại đánh nhau, mệt não. Nhà bao việc không tiếp mấy thằng khùng. Còn mấy thằng ngu tư tưởng đem quân đánh chiếm khắp nơi thì như nói nhiều lần rồi, Ký không có tiếp vì tư tưởng ấy quá bã. Mk đến dịch bệnh còn méo biết phòng hay chữa ra sao, đồng hè ấm lạnh cho quân sĩ như thế nào, dám đem quân đi đánh Tây đánh Tàu, bốc phét ít thôi anh nhờ.

Lại nói chính sách vây ba thả một của Ký không có tí thương hại hay thông cảm cho Tống một chút nào. Đây vẫn là chính sách mang tính cảnh giác cao với dân tộc Hoa Hạ này. Như đã nói, chiến tranh là máy ngốn tiền, và chiếm một vùng đất có chủ quyền cùng có tinh thần dân tộc thì đó càng là một cái máy ngốn tiền khốn nạn lớn hơn nữa.

Nếu Đại Tống học Đại Việt chơi diễn biến hóa bình, giải phóng nô lệ v.v… với Tây Hạ-Thổ Phồn-Tây Liêu thì dĩ nhiên mọi chuyện khác. Nhưng điều này làm sao xảy ra với Đại Tống được. Cho nên mở cho Đại Tống một con đường khiến họ sẽ tiêu hao vô cùng vô tận khi phải đối phó với việc “đánh chiếm” cùng “ giữ vững” những vùng đất này. Và chính những vùng đất chiếm đóng đó sẽ kéo cả kinh tế và sự ổn định của Đại Tống đi xuống, khiến cho Đại Việt bớt bớt đi mối quan tâm với Đại Tống mà tập trung phát triển chính sách cùng kinh tế của bản thân.

Thân là một người đứng đầu quân sự của Đại Tống. Dĩ nhiên Lý Hiến có “con mắt tinh tường”. Hắn quan sát thấy được sự cường đại của … Đại Đế pháo lễ của Đại Việt. Thế là trong lúc chờ đợi được Thánh Thiên Đế triệu kiến thì thằng này lân la đến bên Đại Đế Pháo hai mươi chín khẩu của Đại Việt để dò la.

“ Hừm hừm… thật là hùng mạnh đại pháo… Đại Pháo này hẳn là có thể bắn rất xa nhỉ?” Lý Hiến dùng tiếng Việt trọ trẹ của mình để dò la một binh sĩ đứng gác bên Đại Đế Pháo.

Tiến Việt, chữ Việt từ lâu đã là ngoại ngữ bắt buộc cần phải biết đối với chính khách của Đại Tống. Việc một viên quan Đại Tống có thể nói vài câu ngọng ngọng tiếng Việt xin mọi người chớ thấy lạ lùn hay ngạc nhiên cái gì cả.

Vị binh sĩ không thèm bí mật gì cả, hắn có trách nhiệm… quảng cáo hàng hóa của Đại Việt, câu hỏi này hắn gặp nhiều lắm rồi, sứ thần nào sau khi bị dọa sợ chẳng chạy đến mà hỏi.

“ Không xa lắm , đạn 50kg bay được hơn mười kí lô mét , theo như quốc gia các ngươi mà tính toán thì tầm hơn hai mươi ba dặm. Ở chỗ kia có bảng giới thiệu, nếu biết chữ Việt thì sứ thần ngươi tự ra đọc hiểu thôi. Thứ lỗi ta đang làm nhiệm vụ không nói nhiều được” Lính canh Đại Việt không kiêu không nịnh trả lời, hắn như cái máy lặp đi lặp lại câu nói này thành thuộc lòng rồi.

Hít.. hà…hít….

Xiêu vẹo..

Kém chút sấp mặt ngã…

Hai…. Mươi… ba… dặm….. trời của ta ơi….

“ Lưu… Lưu Chí đaị nhân, mau tới có việc nhờ…” Lý Hiến cố hít một hơi lấy lại tinh thần , hắn vội vã vẫy gọi phó sứ của mình.

Vị phó sứ nổi tiếng học rộng tài cao lại am hiểu ngoại ngữ, Tiếng Việt thông thạo làu làu cho nên Lý Hiến muốn ông ta đọc giúp những thông tin về Đại Đế Pháo nơi đây. Thật qua tiện, Đế Quốc không coi đây là bí mật mà công khai như vậy, hay là có cơ hội mua được đó.

“Thăng Long Đại Đế Pháo dài 4,5m tức là tương đương khoảng hai bộ một xích bên ta. Lòng pháo 350mm tương đương một xích ba thốn. Thân pháo dày trung bình 23cm tức bằng 7 thốn nước ta. Trọng lượng 13 tấn nòng không trang trí tương đương… 2600 đảm … ôi trời mẹ ơi nạng vậy sao? Thật khủng bố quá” Lưu Chí không hổ thông thạo thuật toán có thể quy đổi đơn vị cho Lý Hiến dễ hình dung, hắn vừ đọc vừa khiếp sợ kinh hãi.

“ Ông bớt than thở đi, tiếp tục đọc thật kỹ các thông số bắn bao xa, uy lực ra sao…” Lý Hiến thúc dục, hắn bên quân sự cho nên thực tế hơn nhiều.

“ Đạn 50-60kg có thể bắn xa 10-12 km tương tương 20-24 dặm của chúng ta… ôi trời, xe nát tường thành như xé vải vụn… Khủng bố quá … nếu nếu Đại Việt đem thứ này đi bắn…. chúng..” Lưu Chí lắm bắp…

“ Xuỵt.. im lặng… đi ra đây bàn việc..” Lý Hiến ôm lấy Lưu Chính kéo ra một góc thì thụt.

“ Lý Hiến lão thất phu nhà ngươi điên rồi, chúng ta đã bàn rõ qua đây để lựa ý Đại Việt – Bắc Nguyên có tham dự việc chúng ta thu phụ Tây Hạ cùng Thái Nguyên hay không. Giờ ông lôi vấn đề mua Đại Đế Pháo khác gì nói Đại Tống có dã tâm tranh bá lần nữa? Hợp lý sao? Đại Việt có thể bán loại vũ khí kinh khủng này cho Đại Tống sao? Làm không khéo một câu hỏi đủ phá vỡ hết bang giao bấy lâu gầy dựng”. Lưu Chí văn quan sợ phiền hà cho nên nhảy dựng lên mắng Lý Hiến, đừng thấy hắn chức thấp hơn, nhưng nếu muốn Lưu Chí có tầm chục cách đè bẹo Lý Hiến đó.

“Bình tĩnh, vì thế tôi mới bàn bạc cùng ông. Chúng ta đâu nói là mua về đánh trận… là mua về làm pháo lễ, pháo lễ nhớ chưa… đặt ở Kinh Sư lúc nào có lễ lớn thì bắn. Tính chất khác hoàn toàn đúng không, kiểu cách thì nhỏ hơn của Đại Việt một chút 9/10 được rồi. Thể hiện chúng ta không dám vượt họ, để cho họ lơi là… ông ăn nói lanh lợi cho nên nghĩ cách đi. Có thứ này đem về, chỉ cần lén đưa một hai khẩu ra chiến trường tôi đảm bảo lấy xuống Tây Hạ thậm chí Thổ Phồn mà không có bất kỳ trắc trở nào... Lưu Chí… ông nghĩ cách đi, toàn bộ tướng sĩ Đại Tống trông chờ cả vào ông đó…” Lý Hiến hạ tư thế đau khổ cầu tình.

Lưu Chí thì bóp não đi đi lại lại nghĩ cách tới tay loại vũ khí “ siêu cường” này….

Nếu Lý Từ Huy mà biết hai thằng này đang “tìm kế” mua Đại Đế Pháo thì hẳn là nàng đã nhảy cẫng lên mà mắng.

“ Hải thằng khốn này, hỏi mua trực tiếp là được, cần gì lòng vòng, chị chế pháo đặt đây là để quảng cáo hàng rồi đem bán mà. Nghĩ cái gì mà nghĩ… bọn mày hút nhiều thuốc quá rồi ngáo cả hết rồi”

Lại nói hai vợ chống nhà này nham hiểm chẳng kém nhau bao nhiêu, hay nói dúng hơn là Lý Từ Huy bị lây bện từ Ký.

Cái quỷ này nặng vô đối, thời đại không có xe cơ giới coi như khỏi di chuyển làm gì cho mệt, giá trị quân sự rất rất thấp. Cho nên Lý Từ Huy mới chế tạo đặt ở đây, đầu tiên là để dọa, thứ hai để quảng cáo hàng. Bắn xa 24 dặm thật, nhưng khoảng các ấy ngươi bắn trúng cái gì thì chị không đảm bảo lắm nhé. Còn chuyện vận chuyển thì tự nghĩ cách đi.

Khốn nạn là chế pháo đã lâu, bắn đã nhiều, nhưng cái tư tưởng vũ khí “siêu cường” hẳn Đại Việt sẽ không bán đâu ăn sâu vào tiềm thức của các sứ thần, cho nên mối làm ăn Đại Đế Pháo vẫn đắp chiếu khiến Huy rất bực.

Chào hàng?

Không được, con hàn này có hoa không quả, tự chào hàng có vấn đề sẽ bọ bọn khốn này bắt đền, thân là đại quốc không thể chơi bẩn được, rất mất mặt cho nên quyết không thể chào hàng.

Chỉ có thể khiên bọn hắn quỳ xin lạy lục muốn mua, đến lúc đó ban ơn mà bán, có vấn đề gì thì tự chịu…

Hôm nay tập đoàn Đại Việt tếp đón tập đoàn Đại Tống các đại diện đến bàn việc làm ăn. Lúc này Đại Tống Sứ Thần đang lom khom gập người hành lễ, nói chung có cái bản án của Vương tử Bắc Mân nhìn đểu Nữ Đế cho nên bị chém tại chỗ làm gương, đám sứ thần rất giữ ý không dám thẳng nhìn vị Nữ Đế quyền lực nhất khu vực này.

“ Khởi Bảm Thánh Thiên Đế Bệ Hạ, bề tôi Lý Hiến tại chức Khu Mật Xứ Đại Tống, nay đại diện Chính Sứ dâng lên quốc thư tù Cao Tuyên Thái Hoàng Thái Hậu Đại Tống.” Lý Hiến thẳng người nhưng cúi đầu dâng lên quốc thư…

Lý Từ Huy ngồi phía trên vẫy tay ý bảo đồng ý.

Nữ quan hô lớn “ Chuẩn, ban ngồi”

Đại Việt Đế Quốc triều nghị giống như đi làm công ty thôi, có chỗ ngồi thoải mái có bàn ghế, có điều hoà. Thậm chí Thiên An Điện cũng có điều hoà rồi. Đơn giản là dọn ra một khu ở phía Đông Đào cái hồ lớn nhúng dây đồng ruột mèo mà thôi.

Thiên An Điện mát rồi thì không cần chui rúc ở Càn Thiên Điện bé tí phía Tây mà họp nữa.

Đám thần sứ Đại Tống câu nệ ngồi vào chỗ, cảm giác thần tử ở Đại Việt nghị triều thật sướng quá đi thôi.

Lý Từ Huy nhíu mày đọc qua quốc thư, y như dự đoán. Đại Tống kể lệ mười đại trọng tội của Tây Hạ? Tây Liêu và nêu ý đồ muốn đánh hai nơi này. Hi vọng Đại Việt ủng hộ.

Thật sự là bi ai, trước kia Đại Tống muốn đánh ai thì đánh, làm gì phải hỏi qua ai, nhưng lúc này Đại Tống muốn động binh Tây Liêu – Tây Hạ lại phải hỏi qua ý của Đại Việt.

Đúng là thời thế thay đổi thật rồi, trước kia Đại Việt đánh Chiêm còn phải dâng thư về Biện Kinh giải thích… nay thì ngược lại.. Đại Tống muốn đánh Tây Hạ lại phải làm tương tự Đại Việt năm xưa.

“ Chính-Phó sứ thần Đai Tống nghe hỏi” Lý Từ Huy lên tiếng, hôm nay phá lệ giọng điệu của nàng uy nghiêm hơn mọi ngày.

Cả Lý Hiến- Lưu Chí lật đật dứng dậy dạ vang cúi người.

“ Thập đại trọng tội của Tây Hạ và Tây Liêu các ngươi cam đoan đó là sự thật?” Lý Từ Huy nhàn nhạt lên tiếng hỏi, nhưng mà mỗi chữ đều cần đối phương căng nhĩ chú ý mà nghe, chỉ cần hiểu nhầm một từ hậu quả sẽ rất thảm. Bởi lẽ hiểu nhầm từ thành hiểu nhầm ý, hiểu nhầm ý sẽ trả lời nhầm. Cho nên mấy thằng tinh tướng chỉ nhao nhao cho mình là đúng, nói nhiều hơn nghe thời hiện đại xuyên không về thời này… khả năng chết cực cao.

“ Bề tôi đảm bảo mỗi lời mỗi chữ trong quốc thư đều chính xác” Lý Hiến khẳng khái hô vang…

“ Ừm… vậy thì diệt đi… nhiều tội ác đến vậy không cần tồn tại. Có điều một nửa phía bắc Thái Nguyên cùng phần Tàn Liêu do Gia Luật Hồn Cơ đang nắm thì… nên hỏi qua Bắc Nguyên. Bản Đế nghĩ Bắc Nguyên Hãn Quốc sẽ quan tâm nơi đó. Tránh mù quáng gây chuyện can qua không đáng có làm dân chúng trong khu vực lầm than” Lý Từ Huy đồng ý..

Thực tế nàng còn chẳng thèm đọc mấy cái lý do bịa đặt kia. Nàng muốn Đại Tống mau mau đánh tới Tây Tạng đi sau đó chết lầy nới băng tuyết đó, như vậy Đại Việt bớt phải nghĩ nhiều hơn về Phương Bắc.

“ Cảm ơn Thánh Thiên Đế Bệ Hạ thấu hiểu, cảm ơn bệ hạ lòng dạ nhan từ thương sót chúng sinh. Yên Vân Lục Châu phí Bắc Thái Nguyên là thuộc về Bắc Nguyên sau khi Bắc Nguyên Kế thừa Đại Liêu. Cho nên Đại Tống sẽ không mơ tưởng tới. Còn về phần Thượng Kinh của Tàn Liêu Gia Luật Hồng cơ thì chúng thân nghĩ Đại Tống càng không với tới” Lưu Chí tài ăn nói đứng ra đỡ lời cho Lý Hiến.

“ Vậy tốt.. chờ 2-3 ngày trung thư tỉnh Đại Việt sẽ có quốc thư phúc đáp cho các ngươi mang về . Đại Tống theo đó mà làm là ổn… Nếu không có chuyện gì thì bãi triều…” Lý Từ Huy gật đầu coi như Đại Tống biết điều thì Đại Việt không cần can thiệp chuyện này.

“ Bẩm bệ hạ thần có tấu.”

“Bẩm bệ hạ thần có tấu, mong bệ hạ bớt chút thời gian”

Cả Lý Hiến và Lưu Chí bật dậy khỏi bàn, lao đến chính sảnh dùng đại lễ quỳ vái ầm ầm….





















Thông Báo: metruyenchu.com sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.