Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 722: Đổ bộ lên đảo Luzon









Samoai – Paete đến thuyền lớn thì bị cho ăn bế môn canh. Chỉ huy của chúng tôi đang bận ngủ, các vị hôm qua quấy muộn quá phải ngủ bù.

Dĩ nhiên hai thằng này phải chịu rồi.

Cuộc đàm phán vào buổi trưa cũng không đơn giản vậy.

Ngô Khảo Bình không chấp nhận mấy cái giá cả mà người Maliwoa đưa ra.

“ Hai vị vất vả rồi, không còn chuyện gì để nói nữa, chúng tôi dự định đi về hướng đông tìm kiếm bộ lạc khác để trao đổi hàng hoá thôi”

Ngô Khảo Bình ra lệnh trục khách. Hắn cần quái gì cò kè mặc cả với ai, trên hòn đảo lớn này thiếu khỉ gì bộ lạc, sẽ không ít kẻ muốn xưng hùng xưng bá mà chấp nhận điều kiện Đại Việt đưa ra sau đó đổi lấy vũ khí, lương thực để mở rộng địa bàn.

Samoai cùng Paete cho dù thông minh thật, nhưng bọn họ tiếp xúc đi tiếp xúc lại cũng chỉ có mấy bộ lạc mà thôi, cái gì chính trị mưu mô, cái gì mưu kế bố cục, bọn họ thiểu tiếp xúc thì làm sao giỏi được?.

Lấy ví dụ như một bác nông dâm chỉ số IQ 125 nhưng cả đời chỉ tiếp cận đồng ruộng, lưỡi cày, con trâu cây lúa. Nay đột ngột vứt bác vào một căn phòng tự động hoá, toàn máy tính, thiết bị điện tử, dĩ nhiên bác dùng không nổi. Thế nhưng một thằng IQ lùn 100 người thành phố có tiếp xúc rồi công nghệ lại có thể ầm ầm vận hành mấy thứ kia, mở máy tính cũng chỉ là phục vụ chơi Game bắn súng, cần nhanh tay nhanh mắt hơn nhanh não. Sau đó thằng trẩu IQ 100 vỗ ngực tao thông minh hơn.

Nó không khác gì mấy thăng IQ lùn, vác tí kiến thức sơ đẳng thời hiện đại, xuyên không sau đó coi người cổ là ngu đần sạch muốn lừa ai thì lừa.

Bố khỉ gió, IQ thì 100- chính trị thì chưa đụng qua mà dám đú với các lão làng trên 130 mà cả đời lăm lộn trong quan trường. Ấy thế mà IQ thấp không kinh nghiệm vẫn lừa được IQ cao sỏi trong đầu, vậy mới ảo ma Nobita.

Quay lại mà nói, không biết Samoai và Paete có thông minh hơn Ngô Khảo Bình hay không nhưng chắc chắn kinh nghiệm thấp hơn.

Sự vội vã của hai người làm hé lộ nhiều thông tin. Tối qua hai người tách nhau mà đến, nay lại dắt tay nhau mà đến muốn ép giá Ngô Khảo Bình? Nghĩ Bình hắn là mấy thằng xuyên không não lùn kế vặt lừa thiên hạ?

Không có đâu, Bình hắn lăn lộn từ tầng lớp thân binh vượt qua bao gương mặt để có thể bước chân vào dòng chính Ngô thị Hoàng Tộc, đâu phải dạng vừa. Tư Lệnh một quân khu của Đế Chế mà có thể dễ bị ép thế sao?

“ Khoan đã chúng tôi chấp nhận điều kiện… một khu vực cạnh sông cùng 3 ngàn nô lệ” Samoai thực sự hơi hoảng, nếu người phương xa tiếp xúc bộ lạc Makatila sau đó đạt thành hiệp nghị thì quá nguy hiểm.

“ Đã muộn..mời đi cho” Ngô Khảo Bình kiên quyết tiễn khách, thái độ của hai thằng này càng lộ rõ điểm yếu của họ ở phía Đông…

Ở đó có bộ lạc nào? năng lực ra sao? Khiến Khảo Bình hết sức tò mò.

Paete đánh mắt nhìn Samoai, bọn hắn hiểu mình đã bị nắm yếu điểm rồi.

“ Ngài không cần phải đi hướng đông , nơi đó chỉ là Makatila bộ lạc nhỏ ít người, bọn họ không có đủ nô lệ cho ngài…” Paete chán nản cố gắng thuyết phục.

“ Thì ra là Makatila bộ lạc., xem ra các ngươi e ngại Makatila không ít. Thiếu nô lệ không sao cả, ta có thể cho bọn họ vũ khí, tin tưởng lúc đó toàn bộ nô lệ hiện nay của Maliwoa đều là của ta nhỉ?”

Ngô Khảo Bình cười, hai kẻ này đã thông minh nhìn ra mưu đồ của Đại Việt quốc thì cần gì dấu diếm nữa, nhe nanh nhọn mà đe doạ trực tiếp thôi.

“ Ngươi…” Paete tức giận muốn bật đứng dậy thì bị Samoai ghìm lấy.

“ Người phương xa. Ngươi muốn gì cứ nói thẳng, chúng ta đáp ứng là được” Samoai âm trầm.

“ Muốn biết sự thật?” Ngô Khảo Bình cười cười vắt chéo chân trê ghế tựa ung dung mà hỏi.

“ Rất muốn…” Samoai cúi đầu khuất phục rồi.

“ Thật ra các ngươi hiểu lầm, chúng ta không có ý đồ lãnh thổ này… quá nhiều bão.. dùng không được” Ngô Khảo Bình nói thẳng.

“ Vậy…” Cả Paete và Samoai đều ngơ người nghi ngại.

Hoá ra người phương xa cũng biết điều kiện tự nhiên ở nơi này.

“ Thật ra ta cũng muốn tìm một vòng xem xem bộ lạc nào đủ điều kiện để hợp tác , có điều ta thấy hai người các ngươi khá thông minh, mà làm việc với kẻ thông minh thì bớt nhiều phiền hà… vậy để ta cho các ngươi xem thứ này sau đó mới tiếp tục bàn điều kiện sao.?” Ngô Khảo Bình trong bộ quân phục phẳng phiu đứng lên đi ra cửa, đám thân binh dẫn theo hai ông thổ dân đi theo.

Thật cũng không có gì mới mẻ, nhìn hai tên thổ thân gần như sợ tè cả ra quần đang ngồi bệt trên sàn thuyền là hiểu rồi. Vẫn là trò bắt pháo biểu diễn thôi. Hai bốn mươi khẩu pháo cùng nhằm vào một cái thuyền trốn không người của thổ dân Philippines cách đó 200m mà nã pháo. Tiếng nổ như sấm rền khiến không ít thổ dân sợ hãi ngã lăn từ trên thuyền Catamaran xuống biển. Hai lão Samoai cùng Paete thì ở ngay trên thuyền lớn của Đại Việt cho nên càng cảm nhận được sự khủng khiếp của pháo súng mà ngã ngồi trên sàn thuyền.

Kinh hoàng qua đo chính là con thuyền gỗ của người thổ gân như bốc hơi, trên mặt biển chỉ còn lắn các mảnh gỗ vỡ toang trôi nổi, thực sự đó là sức mạnh kinh hoàng ngoài trí tưởng tượng của con người thổ dân Philippines lúc này.

“ Bây giờ thì hai người đã hiểu? Vốn dĩ chúng ta chẳng cần bàn điều kiện gì, bởi lẽ muốn xâm chiếm nơi này chúng ta đâu cần nhiều lời nói chuyện. Binh sĩ như vậy, chiến thuyền như vậy, Đế Quốc của ta có ngàn ngàn vạn vạn... “ Ngô Khảo Bình cười mỉa nhìn Samoai cùng Paete đang run sợ.

Ngô Khảo Bình nói thật, nếu Đại Việt muốn chiếm đóng ở đây nói thẳng vẫn có cách, thế nhưng bù chẳng được mất cho nên không muốn thôi, đây đang bàn về yếu tố lợi hại về dân chính và kinh thế. Còn về yếu tố quân sự nói thẳng thắn xung quanh khu vực không nơi nào đỡ được.

Cho nên tốt nhất đối với Philipines vẫn là nên xây dựng một thế lực biết nghe lời giúp Đại Việt khai thác tài nguyên, thế lực này không nên kẻ để kẻ đứng đầu là ngu dốt người, bở bọn ngu dốt nó điếc không sợ súng, nó sẽ chẳng vì Đại Việt cường đại mà không gây rối. Vì vậy trong tình huống này làm việc cùng kẻ thông minh , biết điều sẽ có lợi ích hơn.

Thêm một yếu tố thứ hai, không thể xây dựng thế lực độc bá, bởi độc quyền thế lực sẽ dẫn đến một lúc nào đó đối chọi mâu thuẫn cùng thực dân kiểu mới. Rất hay là Samoai cùng Paete cùng thỏa mãn điều kiện mà Ngô Khảo Ký đặt ra cho nên Ngô Khảo Bình không muốn phải đi tìm kiếm tốn thời gian nữa, chọn lựa hai kẻ này được rồi.

Thoả thuận hai bên rất nhanh đạt thành, kẻ thông minh luôn biết tránh hại tìm lợi.

Hạm đội Đại Việt không thiếu một binh một tốt có thể dễ dàng đổ bộ và có một mảnh đất tốt bên sông để xây dựng cơ sở. Tất nhiên nơi này thật sự nguy hiểm với gió bão cho nên vị trí được chọn đóng quân là trên một ngọn đồi thấp.. nền đất vững chắc. Ba ngàn nô lệ nhanh chóng được mang đến, nhưng Ngô Khảo Bình chưa có cung cấp vũ khí khôi giáp cho Maliwoa.

Trong thoả thuận, chỉ khi nào pháo đài xây xong, bến cảng dựng được thì vũ khí, đồ vật mới bàn giao.

Cho nên để nhanh chóng có vũ khí thậm chí cả Đông và Tây Maliwoa đều tích cực cử người đến giúp đỡ.

Lần này đến Philippines để khai thác tài nguyên, xây dựng căn cứ ban đầu, cho nên Ngô Khảo Ký chuẩn bị không ít máy móc cơ sở mang theo.

Máy nghiền bột pozzolan, máy dập đá, xi măng , thiết bị ban đầu để xây dựng lò nung vôi, máy ép gạch. Tất cả đều được chuyên trở đến, đều là hàng tốt nhất loại thép Molybden- Mangan.

Không thể dùng máy xấu được vì nơi này quá xa Đại Việt, không thể tiến hành bảo dưỡng thường xuyên được.

Đối với một con thuyền 600 tấn trọng tải, các sàn thuyền khổng lồ 14m rộng, 43m dài thì chứa đựng máy móc hàng hóa là chuyện rất đơn giản.

Tất nhiên việc chuyển vật liệu vào bờ rất không đơn giản, mỗi thuyền lớn chỉ có năm thuyền canoe nhỏ kích thước 8m dài 3m ngang ở trên sàng boong dùng để đổ bộ mà thôi. Nhưng thuyền đôi Catamaran quả thật là phương tiện chung truyển rất tuyệt.

Có bộ lạc Maliwoa giúp sức mọi chuyện trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Cho nên ấy mà, mấy ông thích chém chém giết giết ở đó mà cuồng, thực tế Ngô Khảo Bình đó là dùng việc giao dịch với đối thủ của Maliwoa để áp đặt bộ lạc này thôi, muốn tiến đánh bộ lạc này có mà còn lâu mới được.

Mỗi thuyền lớn chỉ có năm -bảy thuyền nhỏ để đổ bộ, mỗi thuyền nhỏ cùng lắm trở được hai mươi người, đó là không tính pháo, nếu trở pháo thì số lượng người sẽ ít hơn.

Nói thẳng 500 chiến sĩ Đại Việt đổ bộ có khả năng ăn được 3 ngàn – 4 ngàn thổ dân binh, nhất là trong tay có pháo có thể hù dọa người. Nhưng đó là điều kiện có thể đổ bộ được. Và có thắng cũng là thắng thảm.

Khoảng cách từ thuyền lớn vào bờ là 5km, trong khoảng cách này nếu 20 thuyền nhỏ của Đại Việt bị tập kích trên biển thì đó là tai nạn chết người.

Chính vì nguyên nhân này, để giảm thiểu rắc rối đổ bộ lập căn cứ, tốt nhất là nên hoà bình hợp tác với dân bản địa. Sách lược an toàn, từ tốn của Ký luôn có hiệu quả nhất định.

Để tạo mối quan hệ tốt thuận lợi cho hợp tác lâu dài, Tuy chưa giao vũ khí nhưng Ngô Khảo Bình không tiếc tặng lương thực cùng đồ hộp ngon lành cho dân ở đây coi như trả công.

Với người dân Philippines lúc này, lương thực thật quý giá, một năm 10-12 cơm bão đủ hiểu họ trồng lương thực vất vả ra sao. Thường là dẫn đến không đủ ăn chiến tranh nghèo đói cũng từ đó sinh ra…

Người Philippines lúc này không có văn minh lúa nước, văn minh của họ đúng là văn minh khoai sọ thuần chất người Polynesia ( tổ tiên của người Austronesian) truyền thống.

Tất nhiên người Polynesia lúc này đã trồng khoai lang du nhập từ Nam Mẽo chứa không còn nền văn minh khoai sọ nữa rồi.

Năm sửa năm xưa Lý Từ Huy nghe có thằng xúi dại trồng khoai sọ sản lượng cao lắm, ăn thay lúa đảm bảo tăng dân số vù vù, may mà không nghe nếu không giờ khốn nạn cả rồi.

Nếu khoai sọ nó tăng được dân số vù vù thì thổ dân Philippines đã không phải chờ đến lúa nước do người Mã truyền tới để bùng nổ sân số. Má ngáo đá mất thôi.

Lúc này nói thẳng người Philippines cực kỳ đói khổ, nông nghiệp chỉ dựa vào khoai sợ, một số vùng ẩm nước bên sông mới có thể canh tác, mà bão quanh năm, mất mùa là bình thường. Do đó bọn họ lại sống bằng săn bắn hái lượm là chính. Đến đây thì Ngô Khảo Bình mới nhận ra, lương thực mới chính là thứ mạnh mẽ nhất để khống chế người Philippines.





















— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.