Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 480: Ngô Khảo Tích thân binh




Bên bờ sông Hưng giang thành Hành Dương.

Tại sao Ký phải mạo hiểm xông lên?

Không phải nói địch bất động ta bất động sao? Có trận địa hoả pháo nơi này lại xây cao cứ điểm phòng ngự. 2 m cao đấy chạy đi đâu.

Đã nói binh pháp là chết. Người là sống.

Địch Viễn vì khiến Tích phải bày mưu đuổi đi cho nên Ký rất coi trọng và hỏi han thêm về hắn.

Tây Vực tướng, dẫn kỵ binh.

Vậy đã rõ vì sao trong cái cục này người Tống lại tự tin vậy.

Thật ra đây cũng chính là sơ hở duy nhất trong sắp xếp của Địch Vĩnh khiến Ký đoán được.

Nếu Địch Vĩnh ém bới chút tự tin này không quá hống hách mà điều luôn 100-2000 kỵ nghi binh thí mạng đánh tập kích quân công trại thì Ký đã không nhận ra.

Còn đưa 3000 kỵ đứng cổng thành thách thức thì đó sẽ khiến Ký nghi ngờ.

Mời đến Trại quyết chiến?

Quá tự tin rồi.

Hắn ở đâu ra cái tự tin ấy?

Có nhiều binh? Có quân khắc chế? Cả hai đều có?

Đã bị đoán trúng.

Nếu đoán trúng thì không đơn giản chỉ là lấy chiến hạm dụ đội hình pháo di chuyển rồi.

Nếu Ký đoán không sai chắc chắn Địch Vĩnh đã có một lực lượng khổng lồ Kỵ binh không xa phía sau Trại cũng không ở trong thành Hành Dương cũng không ở trong trại mà ở một nơi nào đó không có nằm trong tầm bao phủ pháo.

Lượng kỵ binh thứ hai ắt hẳn ém trong thành.

Khá đáng sợ độc xà rình rập.

Thật ra nếu đoán ra được người dẫn quân và chủng loại quân thì cũng không quá khó đoán kế hoạch của đối phương.

Dĩ nhiên lòng người thâm sâu, đoán là Ký đoán còn hết nước hay không tính sau rồi.

Đơn giản hẳn là một đám hải thuyền nhấp nhả câu càng nhiều pháo càng tốt.

Khảo cách cực đại của đạn pháo rất khó bắn trúng mục tiêu di chuyển.

Do đó phải tiến lại gần hơn để pháo kích.

Càng nhấp nhả nhiều càng thu hút nhiều pháo càng tốt. Giảm mọi mặt hoả lực từ trung quân Đại Việt.

Tiếp theo là cử bộ binh của Thẩm Tông Cồ tiến từ thành Hành Dương sẽ từ từ mài quân Công thành.

Nói không sai hắn sẽ không lôi Kỵ Binh ra tập kích lính công thành, Địch Viễn sẽ ém con bài này đến cùng.

Ba ngàn kỵ kia chỉ là kìm hãm không cho quân công trại của Đại Việt rút thôi. Rút sẽ bị bám theo , tàn binh sẽ giúp kỵ binh địch đột phá chính trung quân của mình. Nếu Ký ngu như vậy thì Địch Viễn sẵn sàng biến chiêu ồ ạt kỵ binh bám theo đám tàn binh mà công thẳng Vương Kỳ chém Ký dưới đao.


Tất nhiên hai bên đều không đánh giá thấp đối phương. Ký không cho rằng ai ngu cả, hắn chưa từng đánh giá thấp trí tuệ người khác nhất là kẻ thù. Địch Viễn càng không thể cho Ký là người thường. Cho nên cái này chuyện rút quân ngu xuẩn không ai làm trước mặt kỵ binh.

Vậy thì Địch Viễn sẽ để Thẩm Tông Cồ đánh ra từ Hành Dương.

Quân Công Trại Đại Việt vừa bị trong trại tập kích lưng lại hở cho Thẩm Tông Cồ đánh.

Ngô Khảo Ký đoán chắc Địch Viễn sẽ không để Thẩm Tông cồ ăn gọn nhánh quân công Trại. Mục tiêu của Địch Viễn là Trung quân Đại Việt, là trảm tướng đoạt cờ , là muốn lấy mạng Ký trong ngày này.

Chiến hạm nhấp nhả câu pháo.

Thẩm Tông Cồ nhấp nhả đánh câu quân cứu viện của Ký . Đại quân chỉ còn cánh phải và trung quân, điều quân tất hở. Pháo binh bị dụ, không còn đủ hoả lực.

Lúc ấy đại đội kỵ binh mới thực sự đột kích trung quân xông thẳng Vương Kỳ mà chém tướng.

Phát hiện kế hoạch thì sao? Giải được? Giải được đã không phải là Độc Lang Tây Vực.

Co cụm không tiến, không điều động pháo? Vậy thì lùa đám đang công trại về trung quân, tuy không còn yếu tố bất ngờ nhưng khả năng đột kích vẫn cao.

Nếu đám công trại quyết chiến đến cùng?

Thì diệt 1 vạn quân coi như là thắng sau đó bao vây còn lại quân Đại Việt. Mất đi vạn quân thì Đại Việt sống nổi?

Địch Viễn thám báo đã xem qua , quân Đại Việt vội vã tấn công không hề có dân phu xây công sự trại lính phía sau. Hai vạn quân còn lại của Đại Việt không có đường lui.

Hắn thắng chắc trận này.

Cũng vì Ký hơi quá tự tin tình báo cho nên muốn nhanh đánh chiếm trại lấy đó làm cơ sở mà không xây trại nghỉ ngơi một ngày hãy đánh. Nếu có trại sau lưng thì mọi chuyện đã khác xa.

Cho nên Ký phải mạo hiểm hành binh đột phá cục diện này.

Quay về với Lê Lăng Thành tình hình.

Tích đã hồi phục một phần. Ngày hôm nay hắn ngồi … xe lăn trực tiếp đến doanh của thân binh.

Một đám thân binh nhao nhao muốn ra đón thì bên cạnh Tích mấy tên Cẩm Y Vệ trừng mắt rút đao.


Nhân vật cỡ Tích mà không có Cẩm Y Vệ và bác sĩ đi cùng là thiếu sót.

Nhưng Cẩm Y Vệ này Tích không dùng cho Mân mà dùng đối phó Tống.

Trong hoàn cảnh lúc này của Tích nếu dùng Cẩm Y Vệ thâm nhập Mân Bắc sẽ rất mạo hiểm. Do thám đồng minh trên chính đất kinh sư của họ là điểm tối kỵ, nếu bin phát hiện thì mối liên minh này chắc chắn sẽ thành kẻ thù.

Không có ai chấp nhận loại hành vi so thám đồng minh trong hoàn cảnh này. Tất nhiên đề phòng nhau có thể nhưng nếu đi sâu xâm nhập kiểu Ưng vệ vào Mân là chưa nên, ít nhất lúc này chưa nên.

Vì Tích nghĩ như vậy nên thiếu sót mật thám thông tin về nội bộ Mân khiến Tích kém chút trả giá bằng tính mệnh.

Lúc này Tích cũng làm ra lựa chọn của mình.

Đám thân binh bị cản lại thì mặt xám như tro tàn, phải rồi, một con sâu làm rầu nồi canh, ai biết ai là trung, gian? Làm sao Vương gia có thể dam tin tưởng sử dụng họ nữa? Làm thế nào Vương gia có thể gần gũi bọn họ nữa.

Còn ngày nào mới đây, mọi người đoàn kết bên nhau hô một hai ba đẩy, một hai ba giết.

Mới ngày nào mới đây họ bên nhau vẽ ra một đường máu huy hoàng tạo nên phi thường chiến thắng.

Nhưng giờ đây giữa chủ tớ là vực sâu nghi kỵ. Giữa đồng đội cũng là nghi ngờ dè chừng theo rõi nhau. Có lẽ đây là ngày cuối của thân binh đội rồi.

Không ít hảo nam tư đội trời đạp đất máu chảy đầu rơi không chớp mắt lúc này đứng chôn chân tại chỗ nước mắt lã trã rơi.

“ Khóc cái gì … tập trung lại xếp hàng. Còn các ngươi lui ra đứng cạnh là được”

Ngô Khảo Tích quát lớn đám thân binh… lại quát Cẩm Y Vệ lui lại.

Cả đám thân binh như nghe thấy tiên âm lau đi nước mắt nước mũi nhanh chóng xếp hàng.

“Ngươi qua đây đẩy xe” Ngô Khảo Tích chỉ vào đội trưởng thân binh.

Thằng này chính là người nhanh nhất … không phải chế phục tên thích khách mà là lao đến che cho Tích sau đó.

Bắt thích khách? Ai biết ngươi có tâm giết người diệt khẩu hai không?

Những lúc đó quan trọng nhất là xông lên che chắn cho chủ nhân vì không biết còn có thích khách không.

Tất nhiên lao lên bảo vệ hay tiếp tục ám sát đều là câu hỏi nghi ngờ. Tất nhiên câu trả lời đã có. Lúc đó nếu tên đội trưởng này có ý đồ thành thích thì Tích không kháng được. Cho nên có thể tạm tin tưởng.

Xe đẩy qua hàng lính thân binh. Ngô Khảo Tích có thể cảm thấy sự căng thẳng của đội trưởng thân binh người Mân, ánh mắt hắn đầy nghi ngờ nhìn các đồng đội, trong mắt hắn ai cũng có thể là thích khách cho nên luôn chuẩn bị xuất thủ với đồng đội.

Chiểu theo tình hình này đồng đội không tin nhau lấy gì mà sát cánh chiến đấu. Thân binh nhóm bỏ đi?

Thật đáng tiếc, đây toàn là người trong chục vạn chọn ra, rất tinh nhuệ, mấy tháng dùng đã thuận tay.

Thân binh của Tích có gần 2 ngàn hết cho em hai lại cho thằng ba. Giờ còn có mấy trăm. Mà hắn còn chưa có thời gian ở Đại Việt xây dựng lại thân binh. Mấy trăm thân binh người Việt cuối cùng của Tích còn theo Ký đi Quế Lâm đó.

Lần này vì nhanh di chuyển hắn chỉ mang mấy chục Thân Binh Việt. Không có quá nhiều ngựa tốt, cưỡi ngựa xấu thì lại kéo cả đội hình. Cho nên vì tiết kiệm thời gian Tích chỉ đành vậy mà đi. Mấy chục kỵ mà Tích lấy đi là loại ngày đi mấy trăm dặm như loại tuyển ở Thăng Long, đám ngựa mà Ngô Trí Vinh ba ngàn không thể so sánh không thể trọng dụng trong tình hình Tích lúc đó.

Trong lúc đánh nhau ở Lê Lăng đám này phân ra khắp nơi lo việc cho Tích. Nào là quản lý các nhánh quân đội nhỏ, nào là liên lạc, thám báo. Cuối cùng trong tay Tích chẳng còn mấy Thân binh Việt rồi.

Cho nên đám thân binh này dùng thuận tay rồi bỏ đi đáng tiếc lắm.

Tích giơ tay muốn đấm vào ngực một thân binh nhưng chợt nhận ra mình đang ngồi xe lăn.

Thằng kia lập tức quỳ xuống một chân để cho Tích dễ dàng.

Soạt đồng loạt hơn 700 tên cùng quỳ xuống.

Đánh ngực từng thằng … nắm đấm run run.. quyết định.

“ Ta biết các ngươi lúc này lòng bàng hoàng, sợ hãi, có không can tâm, có tức giận, lại càng là nghi kị lẫn nhau”

“ Như vậy một đội quân, chủ tớ không tin tưởng, đồng đội nghi kị thì sao có thể tiếp tục”


Bảy trăm người run rẩy, bọn hắn đã đoán ra, chuyện này ai cũng có thể đoán ra, nhưng từ chính miệng chủ nhân nói vẫn làm họ khổ sở đau đớn.

Thân binh nhóm đến giờ kết rồi sao?

“ Muốn thân binh nhóm tiếp tục, các ngươi muốn tiếp tục theo ta để cùng nhau đồng lòng vượt qua mọi nguy hiểm đạt đến vinh quang chiến thắng vẫn có thể”

Ngô Khảo Tích nói tiếp. Giọng nói tuy còn yếu, còn thiếu lực nhưng lại là quyết tâm, là thuyết phục không thể kháng cự.

Không biết tên thân binh nào hét lên…

“ Tất cả vì ý chí chủ nhân, bọn bề tôi xin nghe”

Tất cả lại cùng hô vang.

“ Vậy tốt” Ngô Khảo Tích mỉm cười.

“ Sau đây nếu đã đồng ý thì tất cả sẽ trải qua một đợt tra vấn đặc biệt, vốn dĩ ta không nên dùng cách này nhưng vì để giản hết lòng nghi kị lẫn nhau giữa đội hữu, giữa chủ tớ thì ta buộc phải làm. Nếu các ngươi ai không đồng ý có thể bước ra” Ngô Khảo Tích lớn tiếng một chút nói.

“ Bề tôi nguyện nghe theo chủ nhân”


“ Bề tôi nguyện nghe theo chủ nhân”

“ Bề tôi nguyện nghe theo chủ nhân”


Tiếng hô lớn khắp nơi vang lên.

Ngô Khảo Tích giơ tay cản lại.

“ Chớ vôi quyết định mà hãy nghe ta nói. Lần truy vấn này không phải thông thường truy vấn, không có thể xác đau đớn tinh thần đau đớn, nhưng ta chưa từng nghe thấy người nào có thể dối trá mà qua được nó. Cho nên ở đây Ngô Khảo Tích ta nói lại một lần nữa. Ai là mật thám của các gia tộc thì ngay lập tức bước ra… rời đi. Nể tình trước đây cùng vào sinh ra tử bản Vương sẽ không truy cứu. Nhưng vẫn còn cố tình nán lại tránh né tức là có mưu đồ sấu, đến lúc đó vấn ra chỉ có một con đường…. CHẾT”

Ngô Khảo Tích rất kiên quyết.

Quả thật có ba bốn người lầm lũi cúi đầu tách hàng bước ra.

Họ không phải sợ bị tra vấn, đây toàn là tử sĩ, họ đã được đào tạo để chịu đựng những hình phạt đau đớn nhất mà không khai lộ tin tức. Họ đi ra chỉ là vì cảm phục Ngô Khảo Tích cách hành sự mà thôi. Thật thì đám này cảm thấy ở Mân không có ai bì được vị…. chủ nhân này.

Một đám thân binh tức giận chửi rủa họ, thậm chí còn muốn xông lên hạ thủ thì bị Ngô Khảo Tích giơ tay ngăn lại..

Ngô Khảo Tích gương mặt bạch ngọc cũng không lấy làm vui vẻ gì, hắn ra lệnh cho Cẩm Y Vệ cầm đến mấy cái bọc đưa cho bọn này.

“ Đi thôi… sống tốt… các ngươi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Tin tưởng chủ nhân các ngươi cũng không trách phạt” Ngô Khảo Tích gượng gạo mở một nụ cười vẫy vẫy tay để bọn chúng rời đi.


Phạch….

Một tên quỳ xuống gào lớn.

“ CHỦ NHÂN… CHO TA GỌI NGƯỜI LẦN CUỐI… NHƯ VẬY… CHỦ NHÂN HÃY SỐNG TỐT” Nói rồi tên này nam nhi lệ quay lưng mà đi, bước chân liêu xiêu vô hồn như không mục đích, không điểm đến, không điểm về.


Bụp bụp bụp.

Lại ba tiếng quỳ gối, dập đầu điên cuồng, nhưng không mở lời, chỉ dập đầu và đi.

Ngoài doanh có kẻ lén lút nhìn, vuốt ngực thờ phào….

“ May mắn…. may mắn là thằng ngu này còn biết đường lui ra…. nếu để tra được ta cũng cài thám tử vào thân binh của hắn thì….” Vua Mân thở phào vuốt ngực.

Tất nhiên phía sau đám Vua Mân cùng cận vệ có một đôi mắt từ lều nhỏ cạnh đó đang quan sát.

Cẩm Y Vệ thẩm thấu Bắc Mân.















Mời đọc , truyện hài hước. Nhảy! Nhảy! Nhảy!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.