Vương Triều Tiến cũng không phải muốn xung đột cùng Thái Thị, nhưng chuyện Đạo Hàn làm đúng là ngu dốt trời đất căm phẫn.
Chỉ xém chút nếu Thánh Đế Minh Huy không rộng lượng thì Bắc Mân có thêm đại cường địch. Lúc này thêm Đại Việt đánh tới thì Bố Mân cũng đỡ không được.
Không không… không cần Đại Việt đánh tớ, chỉ cần Đại Việt khoanh tay đứng nhìn thì Bắc Mân cũng diệt quốc.
Cho nên Thái thị nếu không ngu sẽ không nháo, chỉ có ngu phụ này nháo thì không thành vấn đề. Vương Triều Tiến là sẽ nháo cùng mụ.
Còn Đạo Hàn thằng chó ngu dốt tưởng mình thông minh tài giỏi kia thì chết cũng chết rồi. Đắp cái mộ bia không cho vào từ đường là được.
Đế Vương nhà thật lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng sự việc không đơn giản vậy.
Thái thị vương phi nằm trên đất cười gằn.
“Không phải ở đây có Vương gia Đại Việt hả, bọn hắn giết con trai ta, ta giết vương của bọn hắn coi như huề…. Ha ha ha ha ha”
“ Con mụ điên này ngươi làm gì?”
Vương Triều Tiến điên cuồng ánh mắt xông lên bóp cổ Thái Thị. Nhưng con mụ này đã điên rồi không hề chống cự mà không hề nói lộ.
Miệng chỉ há há đớp đớp như muốn nói “ sát … sát sát…”
Vương Triều Tiến sợ hãi buông mụ này ra mà xông ra ngoài hò hét…
“ Thái Thị điên, các ngươi nhốt nàng vào ngục cấm không cho ai tiếp xúc…Mau chuẩn bị xa mã đi Tân Dương”
Vương Triều Tiến cuống quýt chạy ra ngoài đồng thời dặn dò thân tín.
“ Vương đệ , an nguy Vương gia lúc này dựa vào ta ngươi hai người. Ta phải đi Tân Dư – Lê Lăng chuyện này ta không đi không ai giải quyết được. Chỉ mong Tây An Vương hắn không sao. Hấn có chuyện gì chúng ta chết chắc.”
Vương Triều Tiến nhanh chóng tóm tắt sự việc cho em trai hắn Vương Triều Vũ nghe.
“ Chi dâu bin điên rồi chăng ? Việc như vậy cũng làm nổi. Thái thị … Thái Thị?”
Nhị đệ của Vương Triều Tiến lắp bắp.
“ Chuyện này ta tin chắc Thái thị không tham dự, nhưng nếu thực sự Tây An Vương bị ám sát dù chết hay sống bị thương nặng hay nhẹ thì Thái Thị đều phản. Cho nên chuyện lúc này anh em ta phải chia nhau ra làm. Ngươi phải làm hai việc một là bí mật điều quân Trương gia từ Thái Châu vào Hồ Bà Dương. Chiến hạm sáu năm qua Vương Thị ta đóng đủ nhiều đủ tốt . Đại pháo một bộ phận là mua của Đạo Việt vừa lắp vào. Nhưng chúng ta không có đủ thuỷ binh mạnh cho nên phải mời Trương Thị quân vào đó trấn thủ.”
“ Bây giờ ta sẽ đi nói chuyện cùng Trương Thị Phi để nàng nói giúp bên nhà ngoại”.
Vương Triều Tiến vội vã. Vì sao Thái thị tất phản. Chuyện đã rồi, nếu có hành thích sảy ra thì Ngô Khảo Tích có chết hay không chết, có bị thương nặng hay nhẹ thì Đại Việt vẫn cứ trả thù tàn khốc
Có thể lúc này đang chiên tranh cần ổn định nội bộ nên Vương thị chưa làm gì Thái Thị, nhưng chỉ cần chiến tanh dứt chắc chắn Vương thị sẽ bán Thái Thị ngay lập tức.
Không ai chịu nổi Đại Việt cùng đại Tống đánh hội đồng cả.
Nếu Ngô Khảo Tích chết. Có thể lúc này may mắn đẩy được quân Tống lui. Nhưng Đại Việt chỉ cần mở lời với Tống muốn diệt Mân thì Tống có mệt cũng nhảy lên đánh.
Nếu Ngô Khảo Tích bị thương thì chính Tích sẽ dùng Đại Việt ép Vương thị trừng hung thủ, Địa Việt có bao năng lực thì ai ở Mân đều thấy hết. Cho nên trái hay phải muốn sống Thái Thị nên đầu Tống mở cổng Cửu Giang cho Tống vào Bà Dương Hồ.
Đây là đường sống duy nhất của Thái Thị, thà làm một cái bình thường thế gia ở Tống còn hơn một cái hoàng thân quốc thích thế gia bị diệt ở Mân.
Vì sống còn chắc chắn Thái Thị nghe tin sẽ phản cho nên Vương Triều Tiến phải nhốt kỹ Thái Thị Phi vào mật ngục không cho tiếp xúc ai cùng phong toả mọi tin tức.
Điều binh Trương thị vào Bà Dương Hồ.
“ Nhưng nếu Phúc Kiến quân vào Bà Dương ai thủ Thái Châu?” Vương Triều Võ băn khoăn.
“ Còn bao tiền trong quốc khố?.” Vương Triều Tiến hỏi lạ.
“ Còn tầm 40 vạn lượng…”
“Ngươi cho người cẩm 20 vạn lượng đi Liêm Châu mời quân Đại Việt đánh Ninh Ba- Hàng Châu. Cử người giỏi ăn nói thuyết phục. Chỉ là bọn họ cho hải quân quấy nhiễu vùng biển Ninh Ba – Hàng Châu là đủ… Nói nếu thiếu hải quân có thể để hải quân Trương Thị ở Phúc Kiến lên tàu đánh giúp.” Vương Triều Tiến ánh mắt nham hiểm.
“ Nhưng Tây An Vương bị ám sát Đại Việt nào chịu xuất binh, họ không đánh chúng ta là may rồi” Vương Triều Võ giãy nảy lên.
“ Ngươi ngu vừa thôi, việc ám sát giờ này ai biết ngoài ta và ngươi, ám sát là ở Lê Lăng đến lúc nào mới có thể truyền về Liêm Châu? Chỉ cần bế tắc tin 1 -2 tháng là đủ để chúng ta bình ổn tất cả.” Vương Triều Tiến rất gian xảo.
“ Đại ca ngươi vẫn rất gian, từ bé đến lớn vẫn vậy…”Vương Triều Võ giơ ngón cái tán dương.
“ Cút đi làm việc, nhớ an nguy cả tộc ta trong tay ngươi”
“ Đại ca yên tâm”
Vương Triều Tiến hồ hởi, hùng hục, hàm hạp chạy đến Tân Dư thì tin Ngô Khảo Tích bị ám sát thân trọng thương truyền đến….
Vương Triều Tiến rụng rời tay chân dù cho có bò trên lưng ngựa lọt mấy lớp mỡ vẫn cố chạy đến Lê Lăng.
Thật không phải nói gì nhưng số Ngô Khảo Tích rất đen đủi.
Đánh từ Bắc Chinh Đại Tống bảy năm trước đánh lên đến Liêu Đông, đánh cả Hà bắc hắn không một lần trúng thương, tính ra là thằng này chưa hề đổ máu cho Đại Việt trong mấy năm qua.
Nhưng ở trên đất Mân đánh cho người Mân hắn đổ máu liên tục. Thật không biết bình luận ra sao về chuyện này.
Đây là lần thứ ba mà Ngô Khảo Tước nằm xuống ở cái mảnh đất xa lạ này.
Ký đúng là thương hơi nặng thật.
Lần này hắn bị đâm thủng bụng.
Nhưng theo bác sĩ Đại Việt thì không có thủng ruột hay nội tạng nên vẫn tan toàn.
Vì sao? Nếu thủng ruột máu mủ , phân sẽ rơi phúc mạc, đến lúc đó viên, nhiễm trùng dính ruột coi như chết.
Phải mở ổ bụng khâu ruột rửa phúc mạc. Trình độ mấy anh bác sĩ Bố Chính đi theo Tích làm được nhưng ở đây thiếu dụng cụ. Sợ là khả năng sống không có cao.
Cũng may chỉ là thủng thành bụng. Ký luôn mặc áo giáp lưới siêu cấp bên trong cho nên tránh thoát một kiếp.
Ba ngày theo dõi, thành bụng không phản ứng gõ bụng không chứa dịch, vết thương đã khâu, kháng sinh liều lượng lớn đã uống cho nên sẽ không ngại nhưng đi đứng hạn chế trong 2-3 tuần là bắt buộc. Đau bỏ mẹ ra đi lăng quăng sao được.
Thật vết thương này đối với người thời đại này khả năng chết rất cao do nhiễm trùng. Mũi đao không độc nhưng chẳng sạch sẽ gì. Đâm vào da thịt sức đề kháng còn cao. Đâm vào thành bụng xuyên phúc mạc thì đây là cơ quan nhạy cảm rất dễ gây viêm quá mức khiến một loạt phản ứng thuộc hệ thống phản vệ cơ thể bị kích hoạt. Viêm dính, mà dính ruột thời này là toi mạng.
Cho nên có kháng sinh diệt khuẩn cùng một số bài thuốc kháng viêm mà Ký để lại đủ giúp Tích vượt qua.
Lại nói đến nguyễn giáp mặc trong đây là giáp thử cho các nhân vật cấp cao Bố Chính.
Các vòng thép rất bé chỉ cỡ đường kính 5mm , các vòng sau khi đan thì được tỉ mỉ chấm thép hàn mối kín vòng. Cho nên phòng ngự là kinh người, mặc khá thoải mái khôn gây vướng bận.
Lúc Vương Triều Tiến đến Lê Lăng thì quân doanh không quá loạn.
Vương Đoan Vĩnh đã đứng ra tạm ổn tình hình. Tin tức Tích không ảnh hưởng tính mệnh cũng được loan ra cho nên toàn quân vẫn thở phào một hơi không loạn hẳn.
Lúc này 700 thân binh của Tích đều bị giải giáp nhốt vào lồng gỗ, cả đám mặt mày ủ rột căm phẫn nhìn một tên đồng bọn bị trói nghiến ở một căn lồng phía xa.
Đây là người hành thích Ngô Khảo Tích. Điên cuồng thay lại là một thân binh đã vào sinh ra tử cùng hắn.
Lúc này thân binh nhóm của Tích không biết ai ngay ai giam cho nên bị Vương Đoan Vĩnh nhốt cả lại. Mấy ngày nay thi thảo có quân Mân đi qua đều nhìn bọn này bằng ánh mắt khinh bỉ cùng chửi mắng thậm tệ.
“ Chó sói mắt trắng, chủ nhân cho vinh dự cho cuộc sống còn quay lại cắn chủ nhân”
“ Mạ các ngươi ngày thường hống hách lắm? Sao không hống nữa đi?”
“ Mạ chúng bây, không có Tây An Vương thì cái Tắc này bị quân Hán đập tan lâu rồi, người nhà phụ nữ trẻ em người Mân chúng ta lại làm nô lệ chó, nam nhân thì bị giết như cẩu. Thật không hiểu các ngươi ăn phân lớn lên hay sao vô ơn vậy?”
“Thân bịn đi đâm chủ? Không làm được thân bin thì cút mạ đi chúng tao làm. Tranh dành rồi đi đâm chủ… lũ chó”
Đây mới là tiếng lòng thật. Đám Mân binh đều muốn được chọn làm thân binh của Tích nhưng đã từng bị loại cho nên qua đây chửi rủa.
“ Con rể…con rể .. ta đến muộn. Ngươi không sao chứ…” Vương Triều Tiến mất vài cân thịt tức tốc ngựa đến đây. Người phờ phạc liêu xiêu cũng thấy tội. Làm Vua như hắn cũng thấy đáng thương.
Tích hôm nay đã tốt hơn nhiều , không còn chút sốt nào, cơ thể tốt hơn. Chẳng qua là vết thương trong trận ác chiến với quân Tống chưa lành nay lại thêm thương cho nên mới nằm lâu.
Với thể chất của Tích dĩ nhiên không sốt sẽ bình phục nhanh thôi.
“ Ngươi biết chuyện gì?” Tích đang yên đang lành bị thân binh bí mật chém.
Nói hắn không tức là giả.
Thằng chó thân binh này thân thủ quá linh hoạt. Đầu tiên là cắt cổ một chiêu nhưng Tích phản ứng lẹ đỡ được , hộ oản của hắn bên ngoài là da nhưng giữa hai lớp có lamellar tấm thép đính bằng đinh tán vào da cho nên đỡ đao là chuyện thường.
Dĩ nhiên nếu không thương sẵn trong người Tích phản đòn chết mịa thằng này rồi nhưng cơ thể hắn thương chưa lành cho nên chậm một nhịp bị thằng chó biến chiêu đâm vào bụng.
Dĩ nhiên Tích kịp đạp thằng này văng ra. Quân sĩ thân binh lúc này mới phản ứng bắt thằng kia lại.
Không có giáp lưới đúng là đi đời nhà ma thật, truỳ thủ thật sắc, lực đâm đủ mạnh. Không có giáp chỉ cần đâm xuyên xoáy một vòng cắt ruột thì trời cứu.
Vương Triều Tiến xạm mặt kêt lại chuyện từ chỗ Vương Đạo Hàm làm thơ dâm dục về Từ Huy sau đó bị giết, rồi Thái Thị cử người hành thích Tích còn Vương Triều Tiến khi biết tin vội nhốt Thái Thị rồi chạy đến đây ngăn cản.
Thấy Vương Triều Tiến thật sự mệt mỏi phờ phạc thì Tích tin thằng này khả năng thật lòng. Tất nhiên Tích vẫn có chuyện cần làm.
“ Đầu tiên thả thân binh của ta ra, không cho bọn hắn khôi giáp vũ khí là được, để bọn hắn vào một doanh nhỏ canh gác bên ngoài là đủ… chuyện điều tra thì để ta lo”
Tích nhìn Vương Đoan Vĩnh mà nói.
Tất nhiên lời hắn nói không ai dám từ chối.
Binh sĩ thân binh của Ngô Khảo Tích toàn bộ được thả ra trừ tên trực tiếp hành thích. Bọn họ được dồn vào một doanh đặc biệt cô lập, cung cấp đủ nước sạch, thức ăn, quần áo ấm, nhưng không có khôi giáp vũ khí. Bên ngoài thì được canh phòng cẩn mật như mẹ nó canh khủng bố quố tế.