Lại nói đến Ngô Khảo Tích đạn xong trận lưỡng bại câu thương 12 ngày thì quân Ngô Khảo Ký mới đến Vĩnh Thành.
Tin tức bế tắc khiến cả Ký và Tích không tận dụng cơ hội được nếu không lúc đó Tích lại liều mạng xông ra , Ký lại đánh lên thì mười mấy vạn quân Tống đang bàng hoàng sao có sức chịu đựng?
Chỉ là Tích sau một trận xém chết nên cũng bất mãn sức chiến đấu và kỷ luật quân Mân , lại kiềng quân Tống đông nên thay đổi sách lược muốn trang bị tốt hơn cho quân Mân sau đó thời gian ngắn huấn luyện, chỉnh hợp lại mới đánh. Nếu hắn có thông tin quân Tống đang loạn và sợ hắn như Hung Hổ thì có lẽ Tích lần nữa liều mạng xông ra rồi.
Còn về Ký hắn càng bế tắc thông tin. Thứ hắn thu được mới chỉ là mấy quân tốt tham chiến ở Lê Lăng, quân tốt chỉ trần thuật lại cái gì họ thấy thôi. Trận chiến Lê Lăng bên ngoài trong mắt người dường như lưỡng bại câu thương, Tống hơi thiệt mà lui lại. Nhưng quân Tống còn mười mấy vạn ai dám khinh. Binh tốt thì làm sao biết được lắt léo trong cấp cao hệ thống. Cho nên cả Tích lẫn Ký đã bỏ qua cơ hội này. Quan trọng nhất là họ chưa liên lạc được với nhau, không thể phối hợp hành động.
Cho nên để nối thông liên lạc Ký phải mạo hiểm đánh Hành Dương.
Chuyện phương Bắc không nói.
Vương Đạo Hàn bị cử đi sứ 20 ngày thuyền bè lênh đênh không ngừng với hệ thống hải đăng đã tới Long Thành hùng vĩ của Đại Việt.
Hắn tất nhiên bị thu hút bởi quá nhiều thứ mới lạ của Đại Việt.
Nhưng hắn bị thu hút hơn bởi nhan sắc tuyệt đại vô song của Hoàng Đế Đại Việt.
Trong lần đầu tiên tiếp kiến Lý Từ Huy hắn đã cố gắng nhưng ánh mắt hắn vẫn không tránh được thi thoảng vẫn trộm nhìn Lý Từ Huy gương mặt.
Thậm chí tà hoả trong bụng nổi lên khiến hắn không kìm được mà nghĩ.
“ Hoàng Đế này nghe nói xa chồng 7-8 năm, nàng không thèm sao? Hoàng đế nữ thì không giống như Võ Tắc Thiên hậu cung nuôi mỹ nam hầu hại sao? Ta đây được sao, giá mà được… đè lên nàng….”
Vương Đạo Hàn bỗng giật mình sợ hãi với suy nghĩ này. Quá nguy hiểm, hắn vội vàng gạt đi, nhưng suy nghĩ đã nảy sinh nó như ròi bọ mà bám trong tâm.
Lý Từ Huy rất khó chịu, nàng đã nhìn ra sự bất thường cũng như bất kính của tên này nhưng không có bằng chứng. Không thể nào trị tội vì ánh mắt được vì thằng này lén lút nhìn, lại luôn cúi người thể hiện cung kính cho nên nàng thôi gạt qua, đằng nào cũng là con tin bị nhốt thôi sau này từ từ chỉnh được rồi.
Kết luận trao đổi đôi bên rất nhanh định ra .
1,2 vạn bộ giáp La Mã
2 vạn bộ giáp cấp 3 gồm giáp lưới và phiến che ngực.
200 pháo ngắn nhỏ nhẹ bộ binh.
Một số tiền khổng lồ vét hết ¾ ngân khố của người Mân và trang trải hết hợ nần cho Ngân Hàng Thăng Long , khoản Tống Kiệt và Kiều Thạc ăn trộm cũng được bổ xung.
Lần này là Bắc Mân nợ thật chứ không phải là giả nợ, họ chỉ dùng ½ ngân khố của mình để trả, số còn lại còn giữ để duy trì hoạt động quốc gia.
Sở dĩ số hàng này cao giá đến vậy như đã nói vì giáp La Mã có thể bóp giá rất rất cao.
Và trong thời đại mà vũ khí lạnh vẫn là chính yếu này thì không ai, không một ai có thể kháng cự sức hút của loại chiến giáp này. Càng nhiều sẽ càng là không đủ với họ.
Lý Từ Huy thì muốn giải phóng kho giáp Lorica Segmentata dạng cũ để dần thay thế bởi loại mới nhất Lorica Segmentata có khung tán trọng lực vào hông cho nên phải bán đi. Số còn lại có lẽ Medang hay Lavo sẽ là khách hàng kế tiếp. Hai thằng này muốn mở rộng thế lực chắc chắn phải đánh trên bộ với quân Pegan cho nên sẽ khát khao thứ này.
Nhưng hai thằng khốn này vừa mua quá nhiều chiến hạm Carrack kiểu cũ cho nên không đủ sức mua tiếp đồ, phải để bọn hắn có thời gian hổi Mana mới được.
Đuổi đi Vương Đạo Hàn về dịch quán nghỉ ngơi, chờ đợi Đại Việt chuẩn bị hàng hóa vận chuyển Bắc Mân. Vốn dĩ không có gì nhưng một chuyện lại xảy ra.
Vương Đạo Hàn ở Thăng Long cái gì cũng mới mẻ, trong hai ngày vẫn chưa biết mình bị giữ lại làm con tin lại ăn chơi các nơi kết giao Hủ nho ở Thăng Long tiệc tùng thơ ca.
Phải nói Vương Đạo Hàn có tài văn thơ, hắn là tài hoa của Vương thị mới được chọn làm thừa kế, sau này hủy là vì Ngô Khảo Ký cho chơi thuốc quá đà gây ngáo ngáo một thời gian mà bị phế thôi. Chứ bản chất thằng này ngọc thụ lâm phong, tài hoa lắm.
Cho nên kết bạn “danh sĩ “ Đại Việt thượng quốc ngâm thơ làm phú khoe tài năng thì là sở trường rồi.
Vương Đạo Hàn trong lúc say xưa tà hỏa lại nổi lên , vậy là cầm bút đề thơ dài… tất nhiên có ám chỉ.. trong thơ có đoạn.
“Cố lai tương quyết tuyệt. Kim nhật đấu tửu hội, Minh đán câu thủy đầu. Huy huy ngự câu thượng, Câu thủy nam lưu luyến.”
Tạm dịch đoạn này nôm na là
“Ta đành đoạn tình này. Hôm nay chén sum họp, Sớm mai đầu sông tiễn. huy huy chảy theo dòng nước, Lõng mãi nghĩ về phương Nam”
Ở đây có ai là không hiểu ý gì? Cả đám hủ nho Đại Việt sợ hãi chạy bằng sạch….
Dám mạo phạm thánh uy Đế Quân Đại Việt bọn họ theo vào chỉ có chết.
Nhưng chạy nào có thoát.
Cẩm Y Vệ đã bao vây toàn bộ.
Bắt tất cả giải chiếu ngục.
Phó sứ Bắc Mân sợ hãi tìm đến cửa hoàng cung thì bị đuổi về.
Lát sau cả sứ đoàn ở dịch trạm bị Cảnh Vệ lăm lăm binh khí bặt đầy sát khí bao vây.
Đến lúc phó sứ nhìn thấy bài thơ kia thì đã hét lên một tiến “ Khốn nạn Đạo Hàn lầm chết Bắc Mân ta” sau đó là phun một búng máu ngất tại chỗ.
Bác sĩ Thăng Long phải đưa hắn đi cấp cứu ở bệnh viện.
Ngày hôm sau đó là Lý Từ Huy sát khí ầm ầm tiếp còn lại phó sứ thứ hai Bắc Mân mặt xám như tro tàn đàn quỳ gối lắp bắp run rẩy dưới sàn.
“Đây tuy là sai lầm cá nhân, nhưng thân phận hắn là con trai của Vua Mân, đây là dám làm nhục quốc thể Đại Việt Thiên Triều, không cho chúng bây bài học thì Uy danh Thiên Triều cò đâu?”
“ Nay chém đầu kẻ kia ngay lập tức thị chúng. Toàn bộ sứ đoàn Bắc Mân mỗi người mười trượng trước toàn dân. Gửi thư cho Vua Mân nói hắn tự đóng cửa xám hối 30 ngày, dạy con không nên là lỗi cha mẹ”
“ Các ngươi nghe rõ sao?”
Lý Từ Huy lên tiếng lạnh lùng đầy sát khí.
“ Khởi bẩm Bệ Hạ, đám man di này lễ nghi không có dám phạm thiên uy theo vi thần hay là Diệt quốc”
Lê Văn Thinh đứng ra uất ức gào lớn thưa lên.
“ Phải diệt quốc”
Cả đám văn võ đại thần Đại Việt lúc này quần tình rất hung dữ mở lời là muốn diệt quốc.
Phó sứ thứ hai của Bắc Mân đang quỳ ở Thiên An điện nghe tiếng hô như sấm Diệt Quốc mà sợ đến lăn ra đất rất muốn ngất tại chỗ. Nhưng hắn cố nén lại không thể ngất, lúc này vận quốc quan đầu không thể để mất bình tĩnh.
“ Khởi bẩm Thánh Đế Thiên Triều khai ân. Bắc Mân …. Man di.. chưa giáo hóa … chúng thần biết sai mạo phạm Thánh Uy. Nhưng đó là lỗi cá nhân, mong Bệ Hạ rộng lòng xem xét xin đừng chút giận lên con dân Bắc Mân vô tội”
“ Không phải nói con dã thì cha mẹ dạy sao? Mắc Mân như con cái Đại Việt như cha mẹ, con cái không hiểu chuyện thì cha mẹ dạy dỗ đòn roi, nào có…. Nào có cha mẹ giết tuyệt con cái….Mong Thánh Đế Thiên Triều khai ân… chúng thần về quốc sẽ chăm chỉ giáo hóa con dân không để một tia bất kính hiểu lầm như vậy”
“ Nếu có lần sau … diệt tộc thì tội thần cũng không dám kêu oan”
Rất hay rất giỏi cho một phó sứ miệng lưỡi linh hoạt. Lấy đạo nghĩa phụ mẫu con cái ra để biện hộ.
“ Nói không phải không có lý. Có điều Trẫm đính chính lại”
“ Lê Văn Thịnh Ái Khanh. Từ nay không được gọi các quốc gia khác dân tộc là Man Di. Trẫm không muốn nghe thấy hai từ này. Đại Việt chúng ta xưng Thiên Triều Thượng Quốc, vạn quốc triều bái nhưng chúng ta không giống Đại Tống Hán Tộc luôn coi khinh dân tộc khác. Trẫm ở đây cũng muốn nói cho các khanh nghe lòng Trẫm”
“Mỗi dân tộc đều có hay có dở, có người anh hùng, có người tài năng, có kẻ bại hoại. Chỉ là tỉ lệ các nhóm người này khác nhau mỗi dân tộc mà thôi. Cho nên tư tưởng kinh thường coi Lân bang là Man di nên bỏ. Tôn trọng bọn họ, giáo hoá bọn họ mới là đạo lý. Cái gì bọn họ vì chưa học, chưa đọc tới, chưa hiểu thì giảng cho bọn họ hiểu, giúp bọn họ đọc, tráng tái sai là ổn”
“ Còn nếu vẫn cố tình tái sai, cố tình ngu dốt mông muội thì .. DIỆT ĐI TỘC ĐÓ”
Nói đến đây Lý Từ Huy lộ rõ ý chí cùng sắt đá lãnh huyết, không phải nàng chỉ có bao dung mà còn có khí phác cùng quyết đoán và rất sát tính. Đây là Ảnh đang dần hoà nhập vào Huy. Không cần Ảnh hiện thân, cái tính cách đó đã có sẵn trong Huy rồi.
“ Còn về sứ thần nói đạo lý cha mẹ dạy con cái không sai. Rất sáng ý.. rất tiền đồ. Ngươi có nguyện qua Đại Việt làm quan học cái tốt sau đó chủ trì quay về giáo hoá Bắc Mân người không?”
Lý Từ Huy uy nghiêm hỏi.
“ Tội thần vạn vạn nguyện Ý. Cảm ơn Thánh Thiên Đế bao dung, cảm ơn Thánh Thiên Đế trọng dụng tội thần… chuyện … chuyện giao dịch Bắc Mân”
Thằng này vẫn luyến tiếc sợ vấn đề giao dịch bị huỷ.
“ Không phải lo lắng, con cái hỗn hào cha mẹ giận nhưng sẽ không chấp nhặt quá nhiều . Giao dịch vẫn tiến hành. Hình phạt thì như đã nói. Tội đồ Đạo Hàm trảm thủ thị chúng, gạch tên khỏi Vương Thị gia phả. Không cho vào tông miếu Vương thị. Quan viên Bắc Mân chịu mười trượng đổi thành 10 roi, riêng ngươi khá khen cho lòng trung nên đặc cách tha. Vua Mân đóng cửa tự hối một tháng. Cứ thế tiên hành”
Lý Từ Huy bãi triều.
Quan Lại Đại Việt dạ vang nghe lời dăn của Thánh Đế mà nghiền ngẫm đạo lý trong đó.
Sứ thần giữ nguyên tư thế quỳ gối mà lui bò ra ngoài điện, không ai bảo hắn làm vậy. Chỉ là hắn cảm thấy mình nên làm vậy mà thôi.
Vương Đạo Hàn cứ như vậy bị trảm thủ, sứ đoàn Bắc Mân bị lôi ra đánh một trận trước bàn dân Thăng Long nhưng không ai cảm thấy là nhục nhã, ngược lại họ vui mừng chịu đòn quỳ hướng Hoàng Thành Thăng Long cảm ơn Thánh Đế nhân hậu bao dung.
Bắc Mân thoát hoạ diệt tộc. Thực sự họ chỉ giận không bằm thây thằng khốn Vương Đạo Hàm ma thôi.
Đến cả xác thằng này thì sứ đoàn không ai đi nhận mang về nước . Cuối cùng là Cảnh Vệ Thăng Long không thể để ô nhiễm mà đóng hòm ướp vôi mang đến Dịch Quán ép vào tay đám sứ thần Bắc Mân.