Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 472: Hi sinh con cả



Chương 472 Hi sinh con cả

“ Con rể con rể…. cái chiến phủ này của ngươi thợ bên ta sửa không được”

Đúng lúc này Vua Mân xộc bước vào.

“ Á … à… hai ngươi…. Tiếp tục.. lão phu đi ra ngoài… khục khục…”

Vua Mân ho khan khệ nệ vác theo chiến phủ đã mẻ mẻ nứt nứt toan đi ra ngoài…

“ Á cha … ngươi thật xấu”

Vương Chiêu Hi ( chap trước nhầm tên) đã vốn hay xấu hổ. Nay lại bị bắt gặp nên mặt đỏ mà chạy…

“ Khà khà…” lão Vua Mân cười xấu quay lại.

“ Bác sĩ của Đại Việt thật tài, thương như vậy mà mấy ngày đã khôi phục” Vua Mân đi vòng quanh Tích quan sát.

“ Cái chiến phủ này bỏ đi” Tích ném chiến phủ qua một bên. Đây là hàng thửa dùng thép tốt nhất mấy lớp tôi trong tôi ngoài là tinh tuý của Bố Chính mà thành ra như thế này.

Không hiểu ngày đó chiến tranh kịch liệt thế nào nữa.

“ Thứ này sao bỏ, để lão phu giữ làm kỷ niệm, ngươi không biết giờ cả quân doanh gọi ngươi là chiến thần, còn cái chiến phủ này họ coi là thần khí. Vốn muốn cho thợ thủ công sửa nhưng họ nói công nghệ phức tạp quá sửa không đặng.. Bổ xung chỗ mẻ chỉ để thêm đẹp thôi chất lượng khôn thể so ban đầu” Vua Mân liến thoắng.

“Đã nói vứt đi, ngài muốn làm sao làm. Chiến Thần .. buồn cười.. sơ với nhị đệ của ta ta còn không bằng phần mười của hắn.. hắn có thể cầm chiến phủ nặng gấp đôi ta chém vài trăm phát không đổ một giọt mồ hôi” Tích diễu.

“ Là Bình Nam Vương? Chồng của Hoàng Đế thượng quốc? Ông ta mạnh đến vậy sao?” Vua Mân hỏi.

“ Hắn mạnh thì rõ rồi, nhưng hắn còn mạnh hơn nữa ở chỗ này” Ngô Khảo Tích chỉ chỉ vào não đầu.

“ Ha ha ta không cần biết ông ta mạnh bao nhiêu, con rể ta mới là Chiến Thần người Mân ta. Ngươi biết ngươi chém bao nhiêu mạng không? Nghe bên cạnh thân bịn của ngươi tính sơ là 50-60 mạng người… quá khủng khiếp.. đến cả chiến phủ như vậy còn vỡ nát” Vua Mân than thở.

“ Thân binh của ta sao rồi?” Tích bỗng lo lắng, tuy bọn họ là người Mân nhưng tình cảm họ dành cho Tích là thật, hắn cũng không phải người bội bạc gì.

“ Còn lại 650 người thương tổn nặng nhẹ đàn được bác sĩ của Đại Việt chăm sóc, phải nói chiến giáp của Đại Việt quá tốt, nếu không có khi chết sạch rồi. Lúc Ngươi bị vây khốn bên Tống tổ chức đoạt cờ liên tục mà không được”

“ Tích.. chúng ta có thể mua một chút chiến giáp loại này không?”

Vua Mân đang hỏi về Trọng giáp La Mã. Hắn cũng muốn thân binh của mình trang bị như vậy.

“Ta đang muốn nói về trang bị đây. Mân quân không phải chê bai nhưng chất lượng bộ binh yếu quá. Nếu không lấy trang bị bù lại đánh không nổi. Ngươi còn tiền mua đồ không? Ta viết lá thư ngươi cầm đi mua ở Thăng Long, sợ số lượng lớn Liêm Châu không đủ. Còn nữa Vương Hữu Lượng chỉ huy cánh trái chém hay chưa chém?” Ngô Khảo Tích nhớ lại mắt hổ lại trợn ngược, thằng chó ngu không nghe lệnh làm toàn quân suýt diệt.

Hắn có là chau ruột Vua Mân cũng phải chém. Tích tí nữa hẹo vì thằng này.

“ Hắn bị quân Tống chém chết rồi, dễ gì sống được. Tiên sư bố thằng ngu.”

Trận chiến đó Vua Mân đứng trên Lê Lăng Quan là nhìn thấy hết. Hắn kém chút là bỏ quan chạy về Tân Dư rồi.

“ Chết tiện nghi cho hắn, Vương Đoan Vĩnh lần này làm rất khá, nhưng hắn có hơi quá liều mạng với thân phận là thế tử Bắc Nguyên, hắn bị ai uy hiếp địa vị hay sao lại phải vậy?”

Thật Ngô Khảo Tích thấy thằng này đi lại rất gần người Việt nếu hắn có thể làm chủ Bắc Mân sau này mới là tốt, cho nên cái chuyện liên quan thừa kế này đáng ra người ngoài không nên hỏi, nhưng nếu mà Bắc Mân xưng thần Đại Việt thì thừa kế trên thực tế Đại Việt có thể chỉ định đó. Nhưng tất nhiên làm vậy sẽ gây ức chế nhau cho nên không nên làm như vậy.

Đại Việt với Bắc Mân khác Đại Việt với Chiêm Thành.

Với Chiêm Thành là Đại Việt trưởng khống do thằng khốn này năm lần bảy lượt gây sự, nay Đại Việt đánh què chúng mới phục mà quy Đại Việt làm chủ xưng thần. Đây là quan hệ chủ tớ thật, Đại Việt hoàn toàn có thể can thiệp nội bộ triều đình Chiêm.

Nhưng Vương Mân thì khác, vẫn xưng thần , vẫn tiến cống hằng năm nhưng quan hệ lại giống như phụ thuộc thế lực lớn nhỏ mà không phải quan hệ quân thần chủ tớ. Xưng thần ở đây như một nghĩa tôn trọng nhiều hơn là quyền lực thực tế.

Cho nên Tích hỏi có hơi quá nhưng nói chung nếu Vua Mân hào phóng vẫn có thể trả lời.

“ Ồi chuyện nhức đầu anh em tranh nhau, nói tới cũng liên quan vị kia Bình Nam Vương đấy”

“ Vương Đoan Vĩnh là con trai hai nó còn có đại ca là Vương Đạo Hàm. Từ nhỏ Đạo Hàm vẫn hơn tài trí cho nên gia tộc là bồi dưỡng hắn làm đời sau chi chủ”

“ Sự kiện bảy năm trước ở Bắc Hải. Đạo Hàm bị Bình Nam Vương bắt một thời gian, về tới nhà điên điên khùng khùng cho nên phế đi để Đoan Vĩnh lên thay. Nhưng nay Đạo Hàm hắn lại phục hồi manh nha tụ tập thế muốn lần nữa phấn đấu thôi, dù sao cũng phải cạnh tranh mới tốt”

Vua Mân ánh mắt loé lên đầy vẻ thâm tường.

Đúng chất thế gia, lấy đá mài dao, còn ai là dao ai là đá chưa biết.

Tích cũng xúc động việc này hắn cũng dám nói cho mình nghe.

Vậy đá mài rõ là Vương Đạo Hàn rồi, nên nhớ Hàn là bị Ký phế , hắn sao có tình cảm tốt với Đại Việt được. Có lẽ đây là lý do bao lâu Vương Mân không qua lại Đại Việt. Lúc này họ bị dồn đến chân tường mới hiểu ai có thể cứu họ đây.

Mài cái gì đao cái gì Tích không hay. Không quan tâm, có thù với Ký thì hắn sẽ không tha rồi.

“ Đánh xong trận này hai bên vô lực tái chiến trong thời gian ngắn. Bên Tống phải đổi chủ tướng cùng thay quân, chủ tướng mới của Tống là ai ta chưa có nắm bắt nên sẽ không chủ động đánh. Giờ cần thiết là luyện binh. Binh Mân dũng có thừa mà kỷ luật yếu, trong một tháng này ta sẽ luyện lại binh mân. Vương Đoan Vĩnh làm phó tướng theo ta học tập. Đi Đại Việt mua đồ lần này không tầm thường số lượng lớn và toàn là thứ quan trọng . để Vương Đạo Hàm đi đi” Tích bâng quơ nói, hắn lại tự mình viết một bức thư… nhà…

“ Bệ Hạ em dâu.. nay Tôi đánh ở Bắc Mân gặp thứ khó khăn. Kính nhờ Bệ Hạ giúp đỡ.

La Mã Trọng giáp 6000 bộ.
Giáp lưới, giáp bản 4 vạn bộ.
Đao khiếm chất lượng 4 vạn thanh.
Cần nhất hoả pháo ngắn nhẹ có bánh xe di chuyển cơ động để bộ chiến 200 thanh.
Thuốc nổ 10 tấn

Mong bệ hạ giúp đỡ”

Thư ngắn nhưng nội dung kinh hoàng.

Số lượng toàn là kinh khủng đáng sợ.

Vua Mân ném sau đầu chuyện Vương Đạo Hàm mà hắn còn bối rối trong đầu.

Đây là trắng trợn trao đổi.

Có số lượng này vũ khí Bắc Mân lại tự tin lần nữa đập Tống.

Nhưng Đại Việt vì cái gì bán cho người? Chỉ vì xưng thần? Sao có thể. Đây là trang bị một quốc chiến lực. Thậm chí nó khiến Bắc Mân có thể tự bảo không sợ Tống trong thời gian dài.

Vẫn biết tiền giao cháo múc, nhưng người ta nguyện bán cháo mới được. Đây là quốc gia trọng điểm quân sự tài nguyên ai dám san xẻ.

Vua Mân không ngu.

Trắng trợn nói.

Ta muốn xử Vương Đạo Hàn, ngươi ok thì cái thư này đi , không ok thì sửa lại thôi.

Hít một hơi sâu.

“ Cái này sợ không đủ tiền, hay để Đạo Hàn ở lại Đại Việt làm con tin, lúc nào đủ tiền chuộc về?”

Nói láo, tiền có đủ, Vương Mân là đất thương gia, tích rất nhiều vàng bạc lại có mỏ đồng siêu lớn… tiền hẳn trả được. Nhưng vẫn phải kiếm cớ , vẫn phải nợ một phần sau đó để Đạo Hàm ở Việt. Có tiền chuộc về còn lúc nào có … thì chịu.

“ tốt”

Viết tiếp.

“ Xin Bệ Hạ giúp đỡ, nay Vương Mân không đủ tiền, kính xin trả trước….”

Tích viết đến đây dừng lại nhì Vua Mân.

“ Tám phần.. à không chín phần”

Cắm cúi viết tiếp

“… trả trước chín phần, xin để con trai cả của Vua Mân là Vương Đạo Hàn làm con tin ở Bố Chính đến lúc nào đủ tiền chuộc về”

“ Kính thư: Ngô Khảo Tích”

Đây là viết cho Vua Mân đọc và hiểu cho nên dùng Hán tự.

Tích đưa thư cho Vua Mân, hắn cẩn thận thổi phù phù cho khô mực.

Đây chính là tương lai cường hat nhục của người Mân. Hi sinh một đứa con đã phế lại còn đắc tội người Đại Việt có là gì.

Thật Tích dựa cớ nhất tiễn song điêu thôi. Không có việc Vương Đạo Hàm hắn cũng phải mua mới đánh được.

Hắn biết Đại Việt cốt lõi không bán được là gì, còn mấy thứ này coi là thương mại bình thường thôi.

Bắc Mân cái thằng này vị trí muôn đời là kẻ thù của người Hán đông đảo, muốn sống muốn tồn tại phải dựa vào Đại Việt. Thế thôi.

Thật gia giáp của Bố Chính- Thăng Long có thể mô phỏng, hẳn là đám Mân cũng đã mô phỏng. Công nghệ người Mân Hán chỗ này không yếu.

Nhưng mô phỏng nổi sao?

Có thể chế một hai bộ mô phỏng hẳn được dù chất lượng thép không ra gì. Nhưng muốn trang bị cho một đạo quân thì bất lực . Ngay kể cả với Tống.

Không có cán thép máy móc, không có búa máy. Khuôn cắt khuôn dập. Mười đại Tống cũng không thể mô phỏng trang bị toàn quân chứ đừng nói người Mân.

Như đã nói trọng giáp La Mã của quân Đại Việt đã đi quá xa. Có thể nói họ không còn nguyên bản là Lorica Segmentata nữa, dùng tên giáp La Mã để tôn trọng chút bản quyền thôi.

Trọng giáp La Mã kín thân là kết hợp của Loại Lorica Segmentata cùng Armor full plate thế kỉ 14-15 Châu Âu.

Đầu tiên nói đến lớp tròn cùng dĩ nhiên là áo lót, lót đầu, lót cánh tay. Sau đó là một lớp giáp lưới cả chùm đầu lẫn ngực cánh tay. Tất nhiên loại giáp lưới này hơi mỏng giảm trọng lượng vì chúng mang tính chất phụ trợ bảo vệ là chính.

Tất nhiên có những chỗ giáp lưới đặc biệt giày và chắc như đùi, hai nách và cổ, đây là các khe hở của giáp phiến. Bên ngoài để lại.

Công nghệ không phức tạp. Chỉ cần lúc đan chú ý thay loại vòng thép phù hợp mà thôi. Những chỗ kể trên vòng thép thường nhỏ, xít và đường kính ống thép dày hơn.

Mũ giáp không phải kiểu Roman mà là mũ Giáp Medieaval kín cổng cao tường.

Thân giáp vẫn là truyền thống Segmantata dễ chế tạo , dễ mặc dễ tháo nhưng có dài thêm các tấm segmantata che bộ phận đùi.

Tiếp theo khó khăn trang bị nhất là giáp tay. Là những tấm Segmentaya lợp mái nhà đến tận quá khuỷu tay. Còn cẳng tay mu bàn tay lại là kiểu full plate Medieaval bảo vệ.

Cẳng chân cũng có ủng che tấm thép thường thì đi dép sandal da có gắn đế đinh tán đồng chống mòn.

Khiên cầm họ không trang bị kiên lớn của người La Mã mà là khiên cỡ trung, nhẹ hơn có hai lớp một là thép mỏng bên trong nguyên khối bên ngoài là gỗ tốt đinh tán vào thép mỏng .

Thứ này phòng cái gì cũng tốt mà không quá nặng.

Đây chính là trang bị cho tinh nhuệ Thăng Long – Bố Chính . 100% quân Âu-Phi binh là thứ này trang bị.

Hai ngàn thân binh của Tích cũng là trang bị này nếu không Tích chết lâu rồi và quân Mân cũng không có cơ hội bật lại.

Thứ này với công nghệ ngoài Thăng Long- Bố Chính có thể chế tạo sao?

Một câu chắc chắn là có nhưng không thể trang bị đại trà quân đội. Có thể trang bị vài tướng lãnh một số ít ít thân binh là có thể.

Câu hỏi đặt ra là: Người Hy Lạp đã có công nghệ Bronze Cuirass từ lâu, người La Mã kế thừa nó và đã tạo ta Lorica từ cách kết hợp người Hy Lạp giáp cùng sao chép một phần người Celt. Tại sao người La Mã không chế ra Full plate Amor?

Giải thích ngắn gọn, có 3 nguyên nhân chính.

1 . Nguồn cung nguyên liệu có hạn.

2 . Luyện kim vấn đề Với kiêut lò Bloomery không thể cho ra sản lượng sắt phôi như ý. Người Châu Âu chưa có kỹ thuật rót gang thành thép giòn.

3. Kỹ thuật rèn đúc.

Một bộ giáp nguyên tấm full không thể tạo ra trong một sáng một chiều ngay cả với công nghệ của Bố Chính. Nó là quá trình mệt mỏi đau đớn chế tạp với sự thử sai liên tục của các khớp nối. Cho nên Full Plate Armor chưa từng là lựa chọn cho quân Roma khi họ tiến lên chính quy ( chính phủ trang bị giáp cho bịn sĩ) . Không bao giờ đủ thời gian , tài lực để trang bị số lượng cho bịn sĩ cả ngay cả chỉ là một nhánh quân tinh nhuệ.

Bố Chính- Thăng Long giờ này kết hợp sức mạnh đã tăng lên nhiều, sao họ không trang bị một đội quân Full Plate Armor?

Nhiều nguyên nhân chủ yếu trong đó là triết lý quân sự, điều kiện thời tiết hai cái nguyên nhân.

Triết lý quân sự về trang bị của Ký đó là hệ thống vũ khí, Áo giáp phải được chế tạo theo module tương thích toàn quân.

Ví dụ như lính chuyên môn và lính thường trang bị khac nhau là do số lượng module tạo thành chứ không phải do cấu tạo khác nhau của chiến giáp, vũ khí tạo thành. Tức là các module riêng rẽ có thể bổ xung cho nhau và kết nối lẫn nhau giữa các loại quân.

Ví dụ như quân trọng giáp Âu -Phi Legion và quân Trọng giáp Bố Chính Legion là một loại quân cao cấp nhất. Nhưng nếu họ tháo đi giáp tay, giáp đùi, tháo đi mũ medieaval thay mũ Cuirass, bỏ đi giáp lưới ở đầu thì bọn họ chính là quân kiên trinh Cấm Vệ Quân của Lý Từ Huy hay là quân nòng cốt của Bố Chính.

Còn tiến thêm một bước nữa tháo đi Segmentata ngực vai thay vào đó là một tấp phiên che ngực bụng đơn giản thì bọn họ chính là quân hạng ba như Hán Nô- Triều Nô, Trang bị này tương đương với Thiên tử binh đời cũ của Lý triều Ỷ Lan.

Còn tiến thêm một bước cuối cùng, nếu tách rời Giáp Lưới và giáp phiên che ngực, nếu mặc lưới không phiến che ngực, nếu mặt che ngực phiến thì không lưới. Đây là trang bi chủ yếu của thế giới này các quân đội.

Người Tống là che ngực giáp không phải kiểu phiên là kiểu Lamerllar các mảnh gang, thém dòn từ công nghệ dót thép được khâu lại với nhau. Người Nhật cũng là loại này nhưng là Lamerlar toàn thân cho Samurai cùng binh sĩ cùng là một tấm ngực không khác Tống, Mân- Triều Tiên tương tự.

Chỉ riêng hệ thống đi theo Đại Việt sẽ khơi khác, họ có hai lựa chọn cho trang bị, một là mặc giáp lưới full thân, hai là một tấm giáp thép cứng nguyên tấm che ngực bung. Đây chỉ được xếp vào đẳng cấp 4 thấp nhất ở Đại Việt. Điển hình cho loại này đó là Lộ Binh, Sương Binh, Quân địa phương, quân phụ thuộc như Miêu- Tráng- Mân của Thân Cảnh Phúc.

Cho nên có thể nói nếu vua Mân lấy được những thứ kia theo đúng số lượng mà Ngô Khảo Tích viết thì mấy vạn quân của hắn đã nhảy lên bậc 1 trang bị 6 ngàn quân. Bậc ba trang bị 4 vạn quân so với Đại Việt. Sợ hay không sợ? Quá sợ hãi. Quá hưng phấn, cho nên con trai hay cái gì đó… không quan tâm lắm, dù sao Vương Đoan Vĩnh rất tốt, rất khá có thể kế nghiệp.
















Một bộ truyện thể loại Tận Thế nhưng lại khai thác một góc nhìn mới với những chủ đề mới lạ. Các tình tiết được xâu chuỗi và liên kết cực kỳ hợp lý, thích hợp với những đọc giả đã quá chản với thể loại truyện mì ăn liền.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.