Cuối cùng vẫn là một phen kẻ tung người hứng của Lý Từ Huy và Lý Thường Kiệt, Cụ Kiệt đau khổ đóng vai mặt nạ đen , kẻ phản diện lạnh lùng sắt đá trong câu truyện để tôn Huy lên làm nhân vật chính diện, bao dung và độ lượng.
Vẫn là cụ Kiệt thân già gánh còng lưng, nhưng cụ cũng vui vẻ lắm, hoá ra cháu dâu, à không con dâu đi, vì khả năng cao lần này Ký về Đại Việt sẽ nhận Lý Thường Kiệt làm cha và hắn làm con thừa tự cho dòng của cụ.
Cụ gánh còng lưng từ chap 1 rồi không hiểu lúc nào tác mới cho cụ nghỉ … hu hu hu.. xin thưa cụ còn sống thọ thì cụ còn gánh còng lưng.
Lần này con dâu biểu hiện rất rất hài lòng cụ, có ân , có uy, có lẽ có tình. Tuy đôi lúc sát khí quá nặng, rất bá đạo nhưng là điểm riêng giữ nàng và Ỷ Lan. Nhu hoà hay bá đạo đều có cái hay của nó miễn cân bằng là được.
Tất nhiên cụ hiểu, kẻ quản lý một nơi quân sự hoá như Bố Chính lại từng tự thân đao thật thương thật xông pha chiến trường chỉ đạo mấy vạn binh mã phải khác hoàn toàn Ỷ Lan dựa thế lên ngôi, Ỷ Lan thái hậu cực thông minh, giỏi đây là điểm phải công nhận, nhưng bà ta thiếu về mặt quân sự không thể phủ nhận.
Ỷ Lan cả đời hẳn chưa tới quân doanh chứ đừng nói dẫn quân đánh trận. Đấu tranh chính trị của bà ta là dựa vào Lý Thường Kiệt tay nắm trọng binh chứ không phải bà ta trực tiếp quản lý binh mã.
Điều này khác hẳn Lý Từ Huy rất coi trọng quản lý khống chế binh mã trong tay.
Làm Nhiếp Chính Vương bận rộn nhưng một tuần 2 lần đều đặn thăm quân doanh Cấm Vệ Quân, kiểm tra binh sĩ, xem duyệt binh, tham gia luyện binh.
Riêng độ khống chế của nàng đối với Cấm vệ quân là tuyệt đối.
Nơi này chỉ còn lại 1 vạn quân Bố Chính có tư tưởng nửa Ngô Khảo Ký nửa Lý Từ Huy, còn lại 3 vạn quân mới Cấm Vệ Quân là chỉ biết Lý Từ Huy.
Ba vạn quân này có bộ phận từ Thiên Trường, Hoa Lư , Tân Hưng, Thiên Đức nhưng nhiều nhất là Thăng Long người những người đã chịu ơn Lý Từ Huy.
Cho nên kể cả Ngô Khảo Ký có về đây hò hét cũng chỉ có bộ phận nhỏ nghe theo hắn mà thôi.
Không hẳn nàng cố tình làm điều này để chống đối gì Ngô Khảo Ký cả, sao nàng lại đi chống hắn? Chỉ là nàng làm như vậy để phòng ngừa tình trạng như Ngô gia đệ tử ngu ngốc suýt nữa bị kẻ gian mờ mắt điều khiển thôi.
Cho nên sát tính cùng quyết đoán của Lý Từ Huy có nhỉnh hơn Ỷ Lan thì Lý Thường Kiệt hiểu.
Ông cũng tin tưởng sau lần đối thoại nội bộ Ngô Thị này thì đệ tử Ngô gia sẽ sáng mắt ra và thấy họ thua Lý gia ở điểm nào. Đã xứng đáng làm tông thất Đại Việt chưa.
Cuối cùng Lý Từ Huy giơ cao đánh khẽ khiến cả đám Đệ tử thiên ân vạn tạ.
Đầu tiên sáu tên Ngô gia đệ tử bị thao túng hình phạt được Lý Từ Huy giảm nhiều lắm. Ví như đi dày ở Hoa Lư hai người lớn tuổi thì cho một là Trấn Thủ một là Phủ Doãn nơi này. Hẹn sau ba năm không chỉnh hợp nổi Hoa Lư về tay Ngô Thị thì… đi Kottabun chơi với voi và khỉ.
Hai là nhóm đi Cửu Long Đô Hộ Phủ chia ra ba người đi Kottabun làm chủ bạ nơi đây quản dân chính. Ba người đi Cửu Long thì được phân làm Đô Hộ Chỉ Huy Sứ, Chủ Bạ các chức tiến hành xây dựng khai hoang đồn điền quản lý xây, vận hành bến cảng v.v….
Tuy có khó khăn nhưng vẫn là có chức tước…
Điều này là tận dụng nhân tài. Ngô gia đào tạo đệ tử rất kĩ về học thức, võ công nhất là 6 năm theo học ở Bố Chính đa phần đã trung cấp, đại học cả. Cho nên kiến thức mới cũ đều chắc chắn. Không dùng phí.
Ngô gia chỉ thiếu là kinh nghiệm xử lý những chuyện chính trị lớn. Phải thông cảm họ mới là thế gia bị đánh tan, trung hưng 6 năm tại Bố Chính làm sao thích hợp ngay với địa vị Tông Thất Đại Việt? Không bị lợi dụng mới lai, cũng may còn cụ Kiệt gánh, không thì phen này dù đau lòng nhưng Huy cũng máu nhuộm Ngô gia mà thôi.
Ngô Thường Tung em trai Hiến và bác Kiệt thì bị cắt hết tước nhưng vẫn được giữ chức Chuẩn Tướng giữ Trấn Thủ Thượng Nguyên, Quảng Nguyên.
Ngô Khảo Tỳ điều về Thăng Long nhưng được làm Trung Tá quản một doanh 2 ngàn Cấm Vệ quân lên Phú Lương đóng quân tự rèn luyện.
Nói chung là giơ cao đánh khẽ khiến cả đám bị Lý Thường Kiệt ném xuống vực thẳm lại bị Lý Từ Huy trong lúc hấp hối vớt lên.
Cả đám thiên ân vạn tạ rút lui ra ngoài chỉ còn lại Lý Từ Huy và Lý Thường Kiệt.
“ Bệ Hạ sức khoẻ thực không sao chứ” Lý Thường Kiệt hỏi, ở đây chỉ có ông dám nhìn thẳng Lý Từ Huy cho nên ông thấy dị dạng của nàng.
Lý Từ Huy đứng dậy long hành hổ bộ đi xuống bên cạnh cụ Kiệt mà cười.
“ Đại bá , ở đây không còn người ngoài , Bá giả trang gì nữa còn không biết mệt. Có cái gì mà Ký dấu con đâu. Ký đã muốn làm con thừa tự của ngài, thì con trước sau gì cũng con dâu ngài. Ngài gọi một tiếng bệ hạ, con dâu lại tổn ít phước” Lý Từ Huy đỡ lão Kiệt dậy mà nói.
“ Ha ha ha sảng khoái.. cuối đời ta vậy cũng coi là có hậu, có con trai tài năng lại có con dâu hiền đức” Nói đến con dâu , con thừa tự chuyện mà lão lệ thực nhoà rồi.
“ Nào nào… con thay hắn nhận trước cha chồng, người thật khổ , đến tuổi này vẫn còn phải gánh vác cho mấy đứa trẻ vô dụng bọn con” Lý Từ Huy đỡ tay Cụ Kiệt đứng dậy. Cả hai rảo bước ra ngoài Tuyên Đức điện, nô tài Cấm vệ quân , nữ tỳ đều đã rút lui xa xa.
“Ngoan ngoan.. con dâu ngoan” Cụ Kiệt nước mắt là tuôn… đây là điểm mềm yếu cả đời cụ.. thân thể không toàn vẹn không thể hưởng hạnh phúc điền viên . Nay có cả con dâu, cả con trai không vui sao đành?
“Hừ hừ… cha chồng biết con dâu ngoan thì phải xử lý con trai người thật hư” Lý Từ Huy không hay biết Lý Thường Kiệt đã biết chuyện nàng không thể có con, cho nên A Đoá mới là hi vọng của cụ Kiệt.
“ Hắn đáng phạt… nhưng con dâu giơ cao đánh khẽ hắn một lần được không? Coi như nể cái mặt già này của Cha chồng … ta cam đoan quản kỹ hắn không có lần thứ hai hồ nháo như vậy” Lý Thường Kiệt hiểu nhầm cho nên dày mặt xin cho A Đoá.
Lý Từ Huy cũng nhiều chuyện xuôn sẻ xuống. Sự việt tí nữa Ký mất mạng khiến nàng sợ hãi lắm, lúc ấy nghĩ chỉ cần hắn sống cái gì cũng tha được, cảm giác ấy vẫn nhũn trong nội tâm.
Lại nói nàng lúc này đã có hi vọng con cái cũng không quá chấp nhặt A Đóa chuyện. Cho nên tạm thời bỏ qua xem sao. Ảnh cũng không có quấy nhiều nên nội tâm Huy nhũn.
Nói cho cùng nàng không phải tuýp người nữ bá mà chỉ là ghen tuông bình thường, nếu là nữ bá không coi Ký ra gì thì nàng chém A Đoá lâu rồi. Bắt hắn quý ăn roi ấy là hai vợ chồng vui ấy, kiểu đóng kịch giả nhau ăn vui. Cuối cùng đánh được mấy roi, toàn vụt đất, đến lúc vụt được hai cái vào mông hắn nhảy dựng lên phá cửa chạy mất tiêu. Đúng là con trâu khó bảo , cửa lớn không đạp mà đi phải húc đổ mất tấm cửa nhỏ. Sửa bao công đâu… phù phù cái con trâu ưa nặng Ngôn Khảo Ký. Còn hại nàng lo hắn húc cửa bị thương, sáng hôm sau đã nhảy nhót tưng bừng vào chơi cùng Lý Càn Nguyên.
“ Nể cha chồng.. tha cho hắn lần này” Lý Từ Huy đáp.
Lý lão cười ha ha cười đến sung sướng bàn tay vỗ vỗ mu tay Lý Từ Huy mà cười …
“ Cha chồng .. nghe hắn nói sẽ đánh qua Đại Tống… chuyện này có nguy hiểm sao?” Lý Từ Huy lo lắng.
“ Không chịu nổi một kích.. không cần lo lắng…. Ta đã xem qua chiến trận sa bàn, Quân Tống không có ý muốn chiến, phương bắc đang tuyết lớn nếu không có ý chiến mà chạy chỉ có chết không đường chôn thây.. có điều còn đánh còn vất vả quân nhu. Cần rất lớn quần áo rét , găng tay, dày dép, thuốc chống lạnh…” Lý Thường Kiệt thổn thức.
“ Vậy an tâm… quân nhu con dâu đã chuẩn bị tốt lắm, cả triệu đôi dày ấm đang đuổi lên phía bắc , hai trăm ngàn găng tay áo bông mũ vải. Còn có thuốc cảm rượu mạnh đều tức tốc đưa lên” Lý Từ Huy vểnh mặt tự hào.
“ Nhiều như vậy?” Lý Thường Kiệt há hốc mồm.
“ Từ lúc hắn chuẩn bị lên Bắc con đã chuẩn bị, thằng này tặc đánh lâu, đánh dây dưa mở rộng lung tung chiến cuộc cho nên con quen rồi , chuẩn bị trước khỏi lo” Lý Từ Huy cười.
Thật nàng hiểu tính Ký hơn ai hết, thằng này luôn biến chiêu không ai lường được, sự việc ở Hoa Bắc- Liêu Đông là rõ nhất.Chạy theo sau đuôi hắn thà chuẩn bị thừa ra còn hơn. Đại Việt quốc lực mạnh giàu, cho dù bị Tống Kiệt và Kiều Thạc bòn là bòn bạc, bạc thứ này Bố Chính nhiều, còn về mặt vật tư thiết bị công tượng còn đó, lấy không đi được cho nên tổng lực không giảm.
Nhất là một năm này Lý Từ Huy kinh doanh Thăng Long quốc lực càng bùng nổ . Thăng Long cùng Bố Chính liên kết thì dày áo ba thứ lằng nhằng ấy đáng kể gì. Cùng lắm chế dùng không hết bán lại cho Bắc Nguyên, Triều Tiên, Nhật Bản. Đâu chả cần.
Lúc này Gia Luật Tuấn cùng Lý Bỉnh Thường mà nghe thấy liền hô vang. Chị ơi bán em với sao kể thiếu tên em, em là đồng minh sắp bị thịt của Bắc Nguyên đấy. Em Tên Tây Liêu, còn em Tên Tây Hạ.
Lý Từ Huy đáp: Các chú xa quá chị chịu.
Bắc Nguyên thưa: Chị dâu cứ giao hết em , em khắc bán được sao phải khổ công đi giao hàng. Em mở đại lý phân phối cấp 1.
“ Ha ha nàng dâu ngoan, có con chuẩn bị như vậy thằng nhãi ấy còn không đánh thắng trận thì không cần về nữa….” Lý Thường Kiệt lại cười, hôm nay ông cười lớn nhiều bằng cả sáu năm qua cộng lại, thật sảng khoái thật vui vẻ, tối nay phải làm vài ly ngọc lộ tửu chôn 6 năm mới được.
“ Cha chống.. tối qua con cấp tốc gửi tin cho ngài… ngài đã xem qua?” Lý Từ Huy quay về chính sự.
“ Chuyện của Ỷ Lan rất khó nói, ta cũng không đủ thông tin cho nên cũng không đánh giá nổi nang đi đâu, nhưng hướng con cho Cẩm Y Vệ đi tìm là sai rồi.” Lý Thường Kiệt trầm ngâm.
Lý Từ Huy không muốn bắt Ỷ Lan nhưng phải tìm ra bà ấy ở đâu, tiếp xúc thế lực nào để còn theo dõi, khống chế. Nhưng mà mất dấu.
“ Con tìm theo hướng sông Hồng là không đúng, Ỷ Lan rất thông minh lại có ngoại ứng, bà ta không đi đường đó đâu. Chắc chắn bà ta lợi dụng lúc con làm lễ đăng cơ, lại vòng một vòng về thành Nam mà hòa vào đám người dân đến xem lễ, cuối cùng mới từ đó mà đi ra theo đám đông.” Lý Thường Kiệt rất hiểu Ỷ Lan.
“ Thật sơ sót… để con tìm hướng này…” Lý Từ Huy vội vã.
“ Không chậm… giờ có tìm là mò kim đáy bể, với người thông minh như bà ta cứ chạy sau sẽ không tìm nổi… cần phải đoán được bà ta sẽ hiên hệ thế lực nào từ đó mới có kế hoạch đối ứng. Có bốn nơi bà ta có thể đi, một là Tân Hưng liên hệ Lý gia tông thất cành xa còn lại, hai là Lý Nhật Trung, ba là Lý Kế Nguyên bố là Lý Hoằng Chân. Nhất là Lý Kế Nguyên cực kỳ chung thành với Ỷ Lan.” Lý Thường Kiệt kể ra mấy cái vị trí.
Lý Từ Huy đúng là vẫn còn non lắm.
“ Việc bây giờ là con cần gấp rút tìm ra ai là nội ứng trong cung của bà ta, thế lực nào làm điều đó sau đó thanh tẩy đi. Còn việc bà ta đi đâu, cứ từ từ tính toán bủa lưới cũng được, tốt nhất nên giết” Lý Thường Kiệt sát khí, ông rất e ngại người phụ nữ này.
“ Giết?” Lý Từ Huy bịt miệng hơi sợ hãi.
“Giờ đã phát tang bà ta chết cháy trong cung, lúc đó bà ta không lên tiếng thì bà ta ở bên ngoài thân phận chúng ta không thừa nhận, cứ giết là xong, người này giữ lại là họa không phải phúc” Lý Thường Kiệt quyết đoán.
“ Con dâu nghe dạy bảo” Lý Từ Huy nhu thuận, nào có như lúc trên long ỷ bá khí.
“ Chuyện Ngô Khảo Ký nhận con thừa tự của ta vẫn chưa chính thức. lúc đó trên triều đường cha con ta vẫn phải diễn… thôi lão đi về… xương già này quá mệt rồi…” Lý Thường Kiệt duỗi duỗi lưng ưỡng người mà nghênh ngang đi, ông lẩm nhẩm hát cái gì dân ca không ai nghe thấy được.
Lý Từ Huy thì vui vẻ nhìn ông rồi bước vào cung chuẩn bị bố trí mới… hài nhà có người già đúng là bảo mà. Nghe cụ Kiệt giải thích mọi chuyện sao nó cứ dễ đâu… đỡ nhức đầu hẳn. Lý Từ Huy cũng ngâm nga làn điệu hiện đại nào đó mà bắt đầu về phòng làm việc. Cả Thăng Long đang chơi đó, chỉ mình nàng phải khốn khổ công việc thôi.
Đạo lộ là cô đơn, phàm trần là tịch mịch. Dành cho đọc giả thích Ma Tu, có tu đạo thiết huyết, có nhân sinh hoá phàm, có sinh tử luân hồi... Mời đọc: