Kế hoạch săn hunter của Ngô Khảo Ký ra sao thì từ từ nói sau, nhưng kế hoạch này quyết không thể để Đại Việt loạn, cho nên thế gia quân phiệt vẫn có cửa sống tạm. Tất nhiên là nếu biết điều nếu biết phối hợp.
Ngô Khảo Ký rất nhanh khôi phục sức khoẻ.
Thật ra hắn có bị gì đâu mà khôi phục, cơ năng hoàn hảo chỉ là nằm nhiều tê người mà thôi. Thằng này thì như con trâu nước hung thú, ra ngoài vận động một chút là lại sinh long hoạt hổ nhảy nhót tưng bừng.
Đám thế gia vội vàng qua thăm hỏi, Ngô Khảo Ký chỉ là hàm hồ nói bản thân có chút bệnh nhẹ các ngươi quan tâm quá loạn thôi.
Nói rồi động viên các thế gia một chút khen tặng bọn này biết “ cẩn trọng” phòng thủ khi chủ tướng lâm bệnh là tốt, lần sau cứ thế phát huy.
Ký không hề đề cập chuyện bọn này bốn trại ru rú đề phòng Tả Trung Trại như đề phòng hổ.
Đến lúc này Ngô Khảo Ký phân lại binh lực, Đông Trại sẽ tiên phong đánh Hạ Châu cho nên binh lực giữ nguyên 2 vạn không đổi. Trung quân Tả Trại đã thành ba vạn vì Cấm Vệ quân đã điều qua bọn này một nửa là người Bố Chính một nửa là người Thiên Trường tin được cho nên giữ lại luôn.
Nếu vậy Hữu Doanh thiếu một vạn lại từ Tây- Nam Bắc Trại mỗi nơi 3000 điều qua . Mọi người đại gia sốc lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
Thật sự sức ảnh hưởng của Ngô Khảo Ký trong tầng lớp quân sự của Đại Việt rất mạnh, hắn chính là thần tượng của mọi binh sĩ miễn là mang dòng máu Việt hoặc sống trên đất Việt mà triều đình có khống chế tốt.
Binh sĩ nơi này có Bình Nguyên, Vị Long , Lâm Tây là ban đầu không có ấn tượng gì với vị ảo ma nobita Ngô Khảo Ký Thống Chế, nhưng mấy tháng ở chung với các quân đội bạn thì họ cũng bắt đầu quay qua thần tượng vị này thông qua các câu truyện , sự tích về huyền thoại Chiến tướng bất bại này.
Điều này cực nguy hiểm với thế gia quân phiệt nhưng họ ức chết không nổi. Nếu Ngô Khảo Ký chết không sao , nếu hắn còn sống, nếu phải đối đầu Ký thì sẽ có 1/3 sợ không dám đánh, 1/3 bỏ theo Ký, 1/3 dám đánh có lẽ chỉ là thân binh nuôi từ bé trong nhà của Thế gia thôi.
Có thể thấy Ngô Khảo Ký tuy không có mặt ở Đại Việt nhưng những sự tích anh hùng của hắn đã được Cẩm Y Vệ phóng lên một chút và len lỏi vào mọi tầng lớp dân cư. Cho nên sức lan toả, ảnh hưởng của Ký quá mạnh, khiến thế gia luôn nơm nớp sợ hãi.
Lúc này Ký đang ở công binh khu trong Tả Trung doanh để xem xét. Hắn quá hài lòng gật đầu tán thưởng công tượng Bố Chính.
Bên ngoài loạn thì loạn, họ mười ngày nay vẫn cần cù đúng theo mệnh lệnh Ngô Khảo Ký đã ban trước đó mà sửa pháo nòng dài thành sơn pháo lai.
Trung bình mỗi ngày sửa được 4 khẩu giờ ước lượng đã có 40 khẩu nòng dài Thăng Long biến thành pháo mới.
Quan trọng là đám công tượng hàn thêm ngàm pháo mới cạnh ngàm pháo cũ khiến cho có thể thay đổi vị trí đặt pháo lên giá của cả hai loại.
Tức là sơn pháo bị cưa ngắn cho nên điểm cân bằn trọng lực sẽ lui về khoảng giữa của 1m pháo , phải hàng ngàm vào đây đặt lên giá pháo mơi có thể gật gù chỉnh góc bắn. Rất thuận tiện.
Quân công tượng Bố Chính đi ra ngoài sec được trang bin hệ thống máy móc nhỏ, động lực dê bò kéo cho nên khoan hay cắt không quá khó với họ. Nhất là khoan đai thép mềm rất dễ dễ hơn khoan nòng pháo nhiều.
Có Ngô Khảo Ký lượn lờ xem xét binh tình các trại, sĩ khí quân Đại Việt lại nâng cao vô cùng. Lúc này lại qua thêm mười ngày, toàn bộ các trại Đại Việt quân đều ở trạng thái đỉnh phong, ngày giờ xuất binh đã gần trước mắt.
Hạ Châu tình báo đã về từ lâu quân số mười vạn chia làm 2 trại bên ngoài và một doanh trong thành tạo thành Tam giác phòng thủ, chủ tướng cũng không quá xa lạ. Triệu Tiết.
Phía Sâm Châu quân Tống có 7 vạn chủ tướng Trương Thủ Tiết chỉ huy.
Phía Trường Sa quân tống đông đến 15 vạn do Địch Viễn một chiến tướng chỉ huy, người Việt không biết quá nhiều về người này. Vẫn như thường lệ, quân Tống luôn luôn áp đảo số lượng nhất là khi bọn hắn ở xân nhà đánh tới lại càng đông.
Tình hình bây giờ không phải cứ muốn đánh Hạ Châu sẽ đánh được.
Cần quá nhiều yếu tố và chuẩn bị.
Mười ngày Ngô Khảo Ký nằm bệnh là mười ngày lỡ cho nên cần kĩ càng chuẩn bị hơn.
Vương Khạm Kiết lại xuất hiện, thằng này đúng là người Ngô Khảo Ký trông mong nhất vào lúc này, không có hắn thì đúng thật là không biết đánh cái kiểu quái quỷ gì.
Vị trí người Miêu nơi này rất éo le, rất rất quan trọng trong quân sự nếu biết lợi dụng tốt.
Đi vào Quế Lâm có ba con đường Con đường độc đạo phía bắc cũng là thông qua một thung lũng hẹp hai bên là Ngũ Lĩnh sơn cao vút, đây là con đường duy nhất Đại Tống có thể đánh trực tiếp vào Quảng Tây. Nếu không đi đường này bọn Tống Béo phải đánh vòng qua cả Vương Mân lẫn Đông Mân của Thân Cảnh Phúc mới vào được Quảng Tây.
Tất nhiên còn con đường thứ hai có thể vào Quảng Tây đó là đánh Hạ Châu bên cạnh Quế Lâm cách phía đông Quế Lâm tầm 200 dặm.
Nhưng đánh Hạ Châu chắc chắn bị quân Vương Mân đánh ép sau lưng cho nên người Tống bình thường sẽ không dám đi đường này.
Điều này nói lên rằng Liễu Châu, Quế Lâm – Hạ Châu chính là mộ cái tam giác và có lộ thông với nhau.
Các lộ này đều là lối đi heo hút bên trong thung lũng, hai bên đều là rừng cùng núi cao.
Mà ngọn núi ở giữa ba cái cạnh tam giác này chính là Miêu Nhân Lĩnh mệnh danh đệ nhất linh Hoa Nam cao nhất nơi này.
Cho nên có thể nói nếu biết đánh đường rừng, nếu thông thạo địa hình Miêu Nhân Lĩnh có thể cắt đứt bất kỳ con đường nào nối thông ba vùng này.
Vốn dĩ ban đầu Ngô Khảo Ký mua chuộc Miêu Nhân là muốn họ ra tay đánh vào hậu quân của Lưu Kỷ khi Ngô Khảo Ký công vào Quế Lâm, đồng thời Người Miêu sẽ quét tước khu vực núi khiến quân Tráng của Lưu Kỷ không thể ở đây phục kích quân Đại Việt .
Nhưng lúc này vai trò của Miêu Nhân quan trọng hơn nhiều.
Muốn đánh Hạ Châu nói thẳng không có Miêu nhân đánh không được.
Quân Tống ở Hạ Châu rất đông không thua quân Đại Việt, chưa biết chất lượng quân ra sao nhưng bọn hấn đã đóng quân nơi này đủ 2 tháng đã lập trại xây dựng phòng ngự kiên cố. Nếu không dốc toàn lực, e rằng Đại Việt không dễ thắng.
Nhưng dốc toàn lực thì Liễu Châu trống không, nếu Lưu Kỷ lao ra chiếm lấy thì đúng thật bị khẹp, cô quân bị chặn hai đầu.
Còn nữa nếu quân Đại Việt có tiến vào Hạ Châu quần nhau với Tống nhưng từ Quế Châu quân Lưu Kỷ theo thung lũng Miêu Nhân Lĩnh- Giang Cái Lĩnh đánh vào hậu phương quân Đại Việt thì lúc đó tính sao.
Ba cái thành ở vị trí 3 đỉnh tam giác công nơi nào cũng sẽ bị hai đỉnh còn lại khoá đầu đuôi. Không giải quyết được bài toán này chỉ có thể xây công sự phòng ngự Liễu Châu.
Nhưng không , có Miêu Nhân trên núi sẽ giải quyết tất cả. Bọn hắn có thể giúp phong bế hay giúp khai thông mọi con đường tròn ba con đường cạnh tam giác này.
Đánh trên núi nếu đủ vũ khí người Miêu chưa sợ quá ai. Chặn đường thung lũng có sơn pháo, có đá lăn gỗ lăn, lại thông thạo địa hình ai hơn được họ?
Lại nói khai thông đường, Miêu nhân trên núi ra soát càn quét ổ phục kích, nếu là đối phương vào thung lũng đường chặn mặt thì Miêu nhân có thể giúp từ trên núi chặt lưng hoặc cắt đuôi quân địch.
Rõ có thể thấy người Miêu ở đây quan trọng như thế nào đối với chiến dịch quân sự này.
Người Tống không ngu, họ cũng nhận ra tầm quan trọng của Miêu nhân, thận chí họ còn trước tiếp xúc người Miêu so với Ngô Khảo Ký.
Nhưng người Tống thành ý không đủ, cao cao tại thượng coi thường người Miêu, lại nói người Tống sao thật tâm đưa pháo cho người Miêu như Đại Việt đã làm được?
Còn về Lưu Kỷ, hắn không thiếu nợ máu với Miêu tộc, Tráng- Miêu nơi này là tranh chấp nhau. Làm sao Lưu Kỷ dám đưa vũ khí, khôi giáp cho Người Miêu.
Cho nên Đại Việt thừa thế mà vào tuy đến sau nhưng vào trước, đạt thành hiệp nghị với Vương Khạm Kiết.
Vương Khạm Kiết không thể đại diện miêu tộc ở mấy cái lĩnh như Miêu Nhân Lĩnh, Giang Cái Lĩnh. Lệ Phố Lĩnh , hắn chỉ là một Trại mạnh nhất nhì ở Miêu Nhân Lĩnh thôi.
Nhưng Ngô Khảo Ký chơi lớn, có thể cấp cho hắn chiến giáp vũ khí tốt nhất, pháo cũng thuộc dang tốt nhất ở phương Bắc. Cho nên chỉ trong một tháng Vương Khạm Kiết dám vỗ ngực tự xưng Vua ở Miêu Nhân lĩnh, thậm chí còn mở rộng qua cả Giang Cái.
Lúc này quân số của Vương Khạm Kiết đã lên đến hai vạn, gấp bốn lần trước kia mà hắn có. Nên nhớ hai vạn này là hai vạn tráng đinh chứ không phải hỗn tạp cả phụ nữ và thiếu niên như cách tính trước đây của người Miêu.
Cho nên lực lượng của Vương Khạm Kiết là tối quan trọng đối với kế hoạch của Đại Việt.
Tất nhiên Ngô Khảo Ký sẽ không nói điều này ra tránh cho thằng này kiêu ngạo rồi khó thuần phục.
Thật ra Ngô Khảo Ký biết không chỉ mình hắn thành công thuyết phục người Miêu. Đại Tống – Lưu Kỷ chỉ thất bại thuyết phục trại của Vương Khạm Kiết mà thôi, không thể nói bọn họ khôn thuyết phục được trại khác.
Nhưng cách làm của Đại Tống và Lưu Kỷ đó chính là thuyết phục từng trại gom vào thành một quân. Tốn thời gian mà chưa chắc kết quả ra sao. Tất nhiên cách làm này sẽ không phải trang bị gì cho người Miêu cả chỉ cần dùng chút tiền bạc lương thực, muối để thuyết phục mà thôi.
Ngô Khảo Ký thì đi đường khác hẳn, đó chính là thừa nhận độc lập, thừa nhân Vua Miêu địa vị của Vương Khạm Kiết và còn buff hết cỡ cho hắn để thằng này thay Ngô Khảo Ký đi quản người Miêu.
Không phải Tống cùng Lưu Kỷ không thông minh bằng Ngô Khảo Ký. Không phải họ kém hơn Ngô Khảo Ký, không phải họ nghèo hơn Ngô Khảo Ký mà là lối tư tưởng khác nhau dẫn đến phương pháp làm việc khác nhau từ đó dẫn đến kết quả khác nhau mà thôi.
Đại Tống -Lưu Kỷ không bao giờ muốn có Vua Miêu trong vùng đất của họ, đó là điều phải thống nhất với nhau, họ không muốn người miêu ở mấy cái lĩnh này thống nhất. Đứng trên lập tường của người Tráng và Người Hàn thì đây là có hại. Nên họ sẽ tận lực không cho điều này xảy ra.
Nhưng đứng trên lập tường Ngô Khảo Ký , tính toán cho người Việt một triệu muốn đứng vững chân ở Quảng Tây thì cần đồng minh mạnh. Người Tráng dĩ nhiên không chịu vì nhiều nguyên nhân trong đó tranh chấp không gian sinh tồn là chính. Cả Tráng- Hán-Việt đều lấu Đồng Bằng định cư làm chủ đạo. Do đó tranh chấp nhau. Cho nên muốn đứng đây thì Ngô Khảo Ký hợp tác cùng người Miêu là chuẩn đạo.
Người Miêu chưa đủ mạnh thì dựng họ mạnh lên, khi người Việt đứng vững thì Miêu hay Tráng hay Hán gì đó đi qua một bên xếp hàng.
Chính vì lối suy tính bước xa này của Ký đã khiến hắn thành công ngoài sức mong đợi.
Vương Khạm Kiết không những quản Miêu Nhân Lĩnh mà đến 3/5 Giang Cái hắn cũng quản, nên nhớ muốn từ Quế Lâm mà xuất quân trợ giúp Hạ Châu phải đi qua thung lũng giữa Miêu Nhân Lĩnh và Giang Cái Lĩnh. Giờ người Miêu hai bên đều nghe lời Vương Khạm Kiết và giúp người Việt thì…. Lưu Kỷ qua sao nổi.
Nghe tin tức thu phục được Giang Cái thì Ngô Khảo Ký vui quá đỗi, thưởng nóng cho Vương Khạm Kiết 20 khẩu Sơn Pháo đa chức năng có nòng có thể tháo rời.
Áo giáp không cho thêm vì Ngô Khảo Ký đã nghe Ưng Vệ báo về, thằng Vương Khạm Kiết rất tặc, hắn chia một bộ áo giáp Đại Việt thành hai, giáp lưới cùng giáp miếng che ngực bụng, từ đó một vạn bộ hắn tách thành 2 phần chia ra có thể trang bị 2 vạn người.
Thật ra trang bị vậy không có sai đã đủ cường.
Nên nhớ chỉ có Thiên tử binh, thân binh của các thế gia quân phiệt mới được trang bị song trọng hai lớp giáp, còn lại lộ sương binh bình thường ở Đại Việt chỉ là một tấm giáp ngực bụng bằng thép thôi.
Chỉ có Bố Chính là dị loại, 100% giáp la mã cùng giáp lưới, chỉ là giáp La Mã giày mỏng khác nhau và độ bao trùm khác nhau giữa các cánh quân. Cho nên nhìn quân Bố Chính rất dễ phân biệt.
Tất nhiên lúc này Cấm Vệ quân Thăng Long cũng đi theo con đường Bố Chính có điều giáp sơn thêm màu xanh cho phân biệt cùng Bố Chính quân.
Lại nói về Ngô Khảo Tích.
Hắn đến Vương Mân được trọng vọng quá cả thượng thượng thượng khách.
Thậm chí Vương Triều Tiến còn xưng Đại Việt là Thượng Quốc, là Thiên Quốc loạn cả lên.
Cho nên Ngô Khảo Tích đạp tới bàn điều kiện rất nhanh đối với Vương Mân.
Muốn Đại Việt bán báo, xuất quân đánh thốc từ Hạ Châu giúp Vương Mân giải vây diệt quốc thì xưng thần Đại Việt đi.
Vương Triều Tiến xưng liền, quan trọng gì đâu Đại Việt ở xa tít tận đẩu đâu, có muốn can dự quốc gia hắn cũng không được, mà trong khối tam Mân giờ chỉ còn nhị Mân, nhất Việt ( Bắc Việt). Nhất Việt nhất Mân đã xưng thần Đại Việt, còn mình hắn lẻ loi một cánh nơi đây sắp diệt quốc đến nơi, còn khư khư cái gì.
Xưng thần đi ít ra nhị Mân nhất Việt phương Bắc cộng chủ Đại Việt. Tức coi là người một nhà tự đó có thể đoàn kết kháng Tống. Như vậy chẳng hay quá sao?
Còn cái gì danh hào? Vương Thị chưa từng xưng đế, cho nên xưng thần với Đại Việt Đế Quốc thì có gì mất mặt?
Vấn đề xưng thần qua đi thì bàn qua qua vấn đề tiến cống. Đại Việt cần nghi thức mà thôi, nhưng Tích khôn lắp hắn biết Bố Chính cần gỗ tốt đóng chiến Hạm mà Chiết Giang thật nhiều gỗ đặc biệt tốt cho nên hắn dặn dò nhất thiết phải tiến cống Đại Mộc cổ thụ lâu năm.
Ủa vàng bạc không cần, chân châu mã não không cần, đi cần củi? Thượng quốc này món ăn quá có vị, đúng là nam bắc có khác nhau. Vương Triều Tiến đồng ý mạnh mẽ.
Pháo thuốc nổ là bán không cho, đây là mặt hàng chiến lược.
Động đất à? Không!!! Đây là địa chấn của tháng này!!! Đây là siêu phẩm của tháng!!!