Trên đỉnh dốc đồi quân Đông Khmer thấy hết, nhưng lúc này họ chẳng thể làm gì cả. Công xuống cánh phải vòng xuống rừng đước che chắn mà tập kích ngay khi quân Tây Khmer đổ bộ đã muộn rồi, mà giờ nếu công thẳng mặt xuống lại càng không được , một loạt chiến hạm sắt thép kì lạ vẫn đậu nơi kia sẵn sàng hạ thủ. Quãng đường từ đỉnh đồi xuống chân đồi gần 1km quá xa để có thể vượt qua làn mưa đạn tiếp cận quân Tây Khmer.
Chúng tướng Đông Khmer mặt xám như cho tàn.
“ Thân Vương, ta đã nói từ đầu nên tập kích ngay khi bọn hắn mới đổ bộ chưa ổn định đội hình, giờ biết tính như thế nào?” Một tên lãnh chúa bất mãn lên tiếng. Harshavarman cũng khá khó nghĩ nhưng hắn không lo lắng vẫn có thể bình tĩnh trả lời.
“ Đổ bộ thì sao? Cùng lắm chúng bố trí được vạn quân là cùng , nếu đổ bộ nhiều hơn chắc chắn phải tràn lên giữ dốc mới có thể bố trí. Nếu tràn đến đó chúng ta xua voi xuống đánh. Hoả pháo của các thuyền thép kia sẽ không dâm bắn vào khu vực giữa đồi, chẳng nhẽ chúng dám không phân địch ta ma bắn phá?”
“ Thứ cần quan tâm lúc này là bãi lầy phía Tây không được để cho quân địch đột phá hướng đó. Khu vực ấy bằng phẳng lại đất mềm, voi không có mấy tác dụng.” Harshavarman trầm ngâm lên tiếng. Chúng tướng một lần nữa bị thuyết phục, vì thằng này nói tặc có lý. “Hay chúng ta lui lại thủ thành trì?” Một tên lãnh chúa khác lên tiếng. Hắn cảm thấy bất an, có lẽ tường thành sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
“ Vạn lần không thể, hoả pháo của địch quá mạnh quá nhiều các ngươi đều đã thấy rõ. Nếu thủ thành là chết chắc, vả lại người Khmer chúng ta không thiện thủ thành” Harshavarman phản đối ngay.
Hắn nói không sai đâu, Khmer không có thói quen xây tường thành bao vây chỗ ở. Thật cũng không hiểu tại sao như vậy. Họ thường dùng là kiến trúc rắc rối phức tạp đền đài cung điện khiến thành phố của họ như mê cung vào cũng khó biết lối.
Duy nhất có Suryavarman I là xây tường thành ở Angkor vì hắn gánh chịu quá nhiều sự tấn công sau thời gian đăng vị. Người Khmer thật không thiện thủ thành, họ thiện hơn là dã chiến, bố trí trận địa voi xông vào nhau sát phạt.
Cũng có lẽ voi là nguyên nhân họ ít xây thành trì chăng, bởi lẽ voi là thiện công không thiện thủ, voi thủ trong thành bằng vứt đi. Cho nên thói quen này khiến người Khmer ít xây tường thành quây lại thành phố? Tất nhiên đây chỉ là suy luận thôi, thói quen này vẫn chưa được giải thích.
Nhưng chính tập tục này khiến người Khmer có một sự cường đại đáng kinh ngạc , mỗi thành phố của họ luôn mở rộng luôn được xây dựng to ra, dân chúng liên tục tập trung đông hơn mà không tản mát ( vùng trung tâm Khmer).
Tường thành có chức năng bảo vệ, đúng không sai, cường đại bảo vệ là khác . Nhưng nó lại cũng là nguyên nhân giới hạn cho sự phát triển đô thị thành phố, luôn có giới hạn diện tích thành trì. Tất nhiên thói quyen này của người Khmer sẽ thay đổi trong 1-2 thế kỉ tiếp theo. Khi người Lang Xan và Thái tràn xuống sẽ mang theo lối văn hoá thành trì, hoà cùng người Khmer tạo nên đặc sắc khác biệt.
Cho nên vẫn nói lúc này người Khmer không quen thủ thành là vậy, Lý Từ Huy dặn thằng khốn Jayavirahvarman xây tường thành mà hắn có nghe đâu.
“ Vậy hay lúc này chúng ta rút quân về chỗ Vua Suryavarman I?” Một tên quý tộc lãnh chúa khác lên tiếng, thằng này sợ hãi hoả pháo quân Bố Chính muốn chạy rồi.
“ Chạy? Bỏ lại Angkor? Ngươi muốn chết sao?” Harshavarman trừng mắt , nếu bỏ Angkor mà chạy không biết sẽ gặp sự trả thù ghê gớm đến chừng nào từ Suryavarman I đấy.
Bỏ chạy, thủ thành, đánh tiếp đều khó khăn, nhánh quân Đông Khmer này rất thảm.
Đúng như Harshavarman dự đoán quân Tây Khmer không thể đổ bộ quá đông nếu không họ sẽ tràn lên giữa dốc.
Ngô Khảo Ký lúc này thân trinh đến trận địa chỉ huy quân sĩ xây dựng công sự.
Đừng thấy quân trên bộ này chỉ có một vạn nhưng trên bè gỗ thành nổi nhấp nhô cũng tám ngàn sẵn sàng tràn lên ứng cứu. Đâu đơn giản mà công phá lúc này được.
Lúc này đã là 12 giờ trưa nhưng quân Tây Khmer chỉ dám thay nhau nghỉ ngơi. Một phần ba lao động, một phần ba canh phòng , một phần ba ăn uống nghỉ ngơi.
Trên bờ lúc này không ít quân Bố Chính tinh nhuệ, ít nhất là ngàn người, phần lớn là pháo binh , còn lại là một bộ phận nhỏ công binh tinh nhuệ đang chỉ đạo Lính Tây Khmer xây công sự.
Vì có sự liên thông giữa bè gỗ nổi và nơi trú quân trên bờ nên nguyên vật liệu rất dễ vận chuyển, lại thêm người mệt mỏi thay phiên lên bè gỗ nghỉ ngơi, người khoẻ mạnh thay phiên lên lao động, cho nên mặc dù trên cạn đúng là chỉ có 1 vạn người nhưng sức lao động tính chung phải là hai vạn.
Hàng rào gỗ rất nhanh được thành hình trôn xâu cùng cao đến 3-4 m. Gỗ nơi này đúng là không thiếu, Đông tây Angkor đều bao trong rừng nguyên sinh. Thuỷ binh của quân Đông Khmer đã bị đánh tàn, nhóm người Lavo, Pahang , Medang mấy vạn chỉ có nhiệm vụ chặt cây mà thôi. Nhưng các bạn biết đám củ chuối Đồng Minh quân này chặt cây gì làm tường rào không? Chặt dừa… nơi này rất nhiều cây dừa đốn nhanh, thân cao thẳng, rất thích hợp xây công sự loại dùng mấy ngày vứt đi. Không thể tưởng tượng nổi chỉ nội chi tiết nhỏ này Ngô Khảo Ký cũng tính sẵn. Xin thề là thân cây dừa xây tường rào nhanh thật nhanh, tặc nhanh. Sức bền thì… e hèm, nhanh rẻ bằng chất lượng không quá ra gì.
Thời này xây công sự mệt nhất không phải thiếu nhân lực, đánh nhau toàn tính bằng vạn người nhân lực sẽ không quá thiếu. Sợ hãi nhất là thiếu dụng cụ, cho nên toàn là dân phu đi theo xây công sự, vì cuốc xẻng là bọn họ màn theo. Nhưng xẻng công binh là Bố Chính rất phổ biến, với quốc gia khác lượng sắt là lượng tiền, đối với Bố Chính thép chỉ là thép mà thôi. Xẻng công binh nhỏ gọn, trên thuyền không thiếu, công các dễ . Một người khoẻ đào một mét sâu một khối đất trong 2 giờ là bình thường. Cho nên nếu một ngàn người có thể đào 500m chiều dài sâu 2m trong hai giờ là bình thường.
Ở đây là hai vạn người đó.. cho nên cái tường thành gỗ dừa này đến 3 h chiều với sự cố gắng thay phiên lao động của 7 ngàn người đã hoàn thành. Tức là hơn vạn vẫn còn sức chiến đấu giữ nguyên không mệt mỏi.
“ Bắn pháo hiệu cho bọn Daksamavamca Triển khai kế hoạc đi” Ngô Khảo Ký thấy tường thành đã hình thức ban đầu thì ra lệnh cho binh sĩ bắn pháo hiệu.
“ Đại ca đã cho bắn pháo hiệu thông báo, chúng ta triển khai thôi” Daksamavamca cười cười nói chuyện cùng quốc vương Lavo, thằng Kyansittha II vẫn là biết điều ngồi một chỗ, ai gọi thì dạ, ai sai việc thì làm. Tiểu quốc nó khổ vậy đấy.
Chủ quân doanh trên đỉnh đồi Đông Khmer.
Lúc này thám báo mặt tái nghoét xông đến.
“ Thân vương, thân vương… không hay rồi..” tên thám báo sợ hãi không nói lên lời mà lắp bắp.
“ Chuyện gì bình tĩnh nói” Harshavarman vẫn tỏ ra trấn định.
“ Quân giặc cho xây bè gỗ lớn ở phía bãi cạn, tốc độ xây rất nhanh, e chừng đến tối nay sẽ cập bờ” tên thám báo vừa từ bãi cạn phía tây quay về.
Y như rằng sợ thứ gì thì thứ đó đến.
Nếu bên bãi cạn quân địch dùng đúng cách sáng nay đổ bộ bãi sâu thì đúng là quân Khmer không có cách nào khắc chế. Pháo bắn không lại bị áp chế, chỉ có thể lui dần để quân địch đổ bộ.
Bãi cạn đổ bộ chỉ có thể xông lên chém giết cận thân, voi không thể tiến vào, mà tiến vào được cũng không mấy tác dụng, không có dốc yểm hộ thì pháo binh quân địch sẽ bắn chết hết hoặc bắn cho chúng loạn lên trước khi tiếp cận trận địa địch.
Chém giết cận chiến người Khmer không sợ, nhưng trước khi cận chiến họ phải vượt qua mấy trăm thậm chí là cả ngàn mét bị pháo kích. Chịu nổi sao.
Sợ hãi, đến lúc này đúng thực là quân Đông Khmer không biết phải làm gì. Quân giặc vừa mạnh lại vừa tiến quân chắc chắn, không có khe hở nào.
Bãi cạn ngoài xa cách 400 m bờ. Các chiến thuyền vẫn hoạt động tốt đi tới lui chuyển gỗ, tre luồng xây đựng công sự nổi. Lúc này không thiếu người dân Khmer xung quanh đây giúp xây dựng, nửa thúc ép, nửa lợi dụ, đã có năm ngàn dân phu được tụ tập nơi này.
Người dân Khmer nơi này quen việc sông nước xây nhà cho nên họ xây tặc nhanh và đẹp.
“ Xây từ từ từ từ thôi…” Daksamavamca gào thét nói đám gân Khmer giảm tốc độ xây. Đám này quá lành nghề cho nên tốc tộ xây vượt quá chỉ tiêu.
Đây chỉ là nghi binh đòn. Lấy máu ra đủ gỗ, vật liệu xây đựng siêu bè gỗ thành trì mới, lại còn phải xây cả phao cầu vào bờ.
Chỗ kia thành trì bè gỗ là tích lũy cả tháng mới dựng được, muốn xây y đúc như vậy cần thêm một tháng tìm nguyên liệu nhé.
Điểm quan trọng là nơi này càng đi vào bờ càng rất nông. Đôi khi ngước chỉ 50cm, 30 cm lầy lội. Không dễ vận chuyển bè gỗ tạo cầu phao. Không hề thích hợp cho lối đánh này.
Tất nhiên nếu cố tình đánh vẫn được. Kiểu xây lấn cầu phao từng thanh từng thanh gỗ cũng có thể hoàn thành, nhưng xây kiểu ấy không biết mùa nào mới vào được bờ đấy.
7 giờ tối. Lúc này hàng rào bằng thân dừa đã hoàn công mĩ mãn. Các ụ đất cao 3m được đắp lên. Thân dừa bắc qua các ụ đất tạo nên một bề mặt phẳng phía sau tường cho quân sĩ tác chiến. lại có không ít hơn mười tháp canh cao vút, cái này tháp canh là làm bằng thân cây gỗ thật mà không phải dừa.
Một khu quân sự hoàn chỉnh cứ vậy mà thành hình.
“ Đại ca, quân Đông Khmer tối nay chắc chắn sẽ cướp trại chứ?” Jayavirahvarman hưng phấn đi lại trong lều trướng mà hỏi, hắn chân tay xoa loạn cả lên. “ Đã nói bao lần rồi, chúng sẽ cướp trại, ngươi mở to măt mà canh, đừng có đến lúc đó lại gật gù” Ngô Khảo Ký quát lên.
“ Đệ theo lời dặn của đại ca đã cho 1 vạn quân trên thuyền ngủ sớm từ chiều, một vạn quân trên bè cũng ngủ cả . Đến ta cũng đánh một giấc dài, làm sao có thể ban đêm ngủ quên được? Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao Đại ca chắc chắn đêm nay bọn chúng cướp trại?” Jayavirahvarman vẫn tò mò.
“Ngươi ngu thật hay cố tình kiếm chuyện phiếm nói với ta? Ta đã hạ lệnh Daksamavamca và Chiên Bàn Phú Thái iii nghi bịn xây thành gỗ ở bãi cạn. Cho nên Đông Khmer người chỉ có hai lựa chọn, một là bỏ chạy ngay đêm nay, hai là cướp trại nơi này. Nếu chúng ở lại chỉ có con đường chết.” Ngô Khảo Ký bực mình giải thích.
Đúng vậy, hắn giả đò xây bè gỗ bãi cạn là ép Đông Khmer quyết chiến hoặc chạy ngay, tỉ lệ 50/50. Nhưng Ngô Khảo Ký nghiêng về mặt người Khmer sẽ quyết chiến, đám này rất máu chiến đấy. Ít nhất sẽ đáng một trận ra trò mới quyết định chạy hay không.
Quân Tây Khmer trong đêm âm thầm thay quân, 2 vạn binh ngủ ngon say ban chiều lúc này thay cho đám binh mệt mỏi mà đứng đầy trong doanh và xếp trên bè gỗ, thành gỗ. Chúng đã sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào, giáp mão không cởi vũ khí không rời tay.