Vấn đề thứ ba này không đơn giản, bởi nó liên quan đến học thuật rất nặng và còn liên quan đến nhiều luồng tư tưởng các nhánh Nho học khác nhau cho nên cãi nhau không có hồi kết.
Lê Văn Thịnh nói có lý, có chứng cứ có dẫn chứng, chứng tỏ học thức của hắn là uyên thâm.
Nhưng dính đến học thuật và cãi nhau trong nho học thì nhiều người còn khủng hơn hắn, ví như Phùng Ích Khiêm là một, việc sửa hay không nên sửa thánh Hiền nguyên thuỷ Nho Học cơ sở đều là đang còn cãi nhau chí choé. Cho nên Phùng Ích Khiêm luôn dựa vào điểm li kinh phản đạo luận điểm để sắc lém công kích lại Lê Văn Thịnh.
Cũng may Thịnh không đơn độc chiến, bên hắn còn có Phạm Trọng Mưu ông ngoại của Ngô Khảo Tích, não già này là đại Nho, lại theo trường phái ủng hộ Hàn Dũ Lý Ngao, vì vậy lão hăng hái tham chiến.
So với Thịnh thì Phạm Trọng Mưu khả năng cãi cọ khủng bố hơn nhiều, điển tịch điển cố, thánh hiền lời nói hắn vận dụng như mấy trôi nước chảy. Khả năng dùng ngôn từ bẻ cong mọi định luật của tên này phải thuộc đẳng cấp boss rồi.
Vì vậy trận này ngang tay.
Hai bên biết nói đến sáng mai đều không thông não được nhau nên dừng lại.
Vấn đề thứ tư vấn đề thứ năm thực tế không cần cãi nhiều.
Ngôn ngữ thô giáp thì biên soạn lại là được, ở đây thiếu gì giới học thức Hàn Lâm Viện không phải sinh ra để biên soạn sách sao? Do đó đây chỉ là lý do phụ không đáng cãi.
Điểm thứ năm là về khí chất, tu tâm dưỡng tính, nặng về Siêu Hình học, nhẹ về Lý Học nhưng cũng khá quan trọng, Phạm Trọng Mưu cười khẩy, không có thì thêm vào là được, một là viết thêm vào quyển Giáo Dục công dân mục này. Nếu không thích thì viết một quyển riêng bổ xung giáo trình là xong.
Có đồng minh, Lê Văn Thịnh đỡ hẳn sức ép cùng mệt mỏi, nhưng hắn ẩn ẩn bị đá khỏi minh chủ võ lâm giới… á nhầm minh chủ Tân Cách Nho Lâm.
Tất nhiên Lê Văn Thịnh can tâm, hắn tài chưa tới Phạm Trọng Mưu, quyền lại càng cách xa mười vạn tám ngàn dặm, do đó Lê Văn Thịnh lui lại, hắn nhất trí vị trí phó Minh chủ Cách Tân Nho Lâm Đảng. Ha ha ha …
Phạm Trọng Mưu thân là thế gia, hắn hiểu làm theo ý Lý Từ Huy sẽ có nguy hại gốc rễ thế gia, nhưng hắn đã được Ngô Khảo Tích chào hỏi và biết được thế gia vẫn có cửa sinh tồn nhất là thế gia thư hương như hắn, cho nên Phạm Trọng Mưu kiên định bên này doanh tuyến.
Điểm quan trọng nhất là Phạm Trọng Mưu biết được Ngô Khảo Ký cùng Lý Từ Huy rất cường, ngạnh kháng vô ích, thà nhuyễn theo tìm đường cho gia tộc mới là thượng sách.
Cuối cùng lại phán quyết vẫn là Lý Từ Huy, một mảnh giấy nhỏ nghệch ngoạc chữ , mở đầu bằng thiên tự xin lỗi, can tâm tình nguyện chịu phạt, hứa không tái phạm cùng, mãi mãi cắt đứt quan hệ với ai đó. Cuối cùng là mấy chữ dặn dò về triều nghị…
“ Hừ …” Lý Từ Huy hừ mạnh khiến Sùng đế giật bắn người. Nàng viết mấy chữ cho Lý Thuận bảo hắn mang tới cho Ngô Khảo Ký.
“ Bản Cung tự biết làm gì, người không cần lắm lời. Tối nay tiếp tục ngủ bên ngoài”
Ngô Khảo Ký ôm trán thểu não rụng rời.
“ Chữ Việt mới sẽ được chính thức sử dụng, hạn cho các quan viên trong ba tháng phải thông thạo chữ , số , tính toán. Sẽ có ban khảo hạch. Không đủ trình độ loại bỏ”
Lý Từ Huy đanh thép nói, Ngô Khảo Ký sợ hãi, Lý Từ Huy quá cấp tiến . Hắn muốn mở mồm thì bị Lý Từ Huy lừ mắt doạ nạt nên câm.
Lạ thay quan viên đều lặng yên không quá phản đối, ngay cả phe bảo cũng lặng lẽ thu binh.
Có lẽ nào….
Đúng lúc này Hà Công Tiến , Chỉ Huy Sứ Trấn Thủ Châu Phong hùng dũng đứng ra.
“ Bẩm Nhiếp Chính Vương, Bệ Hạ, Bề tôi có tấu”
Cũng không đợi Lý Từ Huy chuẩn, tên này nói liền tiếp.
“ Dịch bệnh qua đi Châu Phong bị ảnh hưởng giờ đây lương thảo binh mã đều khó khăn, người Mường phía Tây quấy phá, thực Châu Phong Phủ không ra nổi năm ngàn Sương Binh, xin Nương Nương Lượng thứ.”
Hà Công Tiến đứng ra lập tức một loạt thế gia chư hầu lộ mặt
“… Thần Đào Văn Long Đô Hộ Sứ Lâm Tây, gần đây quân Đại Lý nhiều lần xâm lấn bờ cõi, thần quả thật không thể phân thân, Năm ngàn Binh Lâm Tây không thể tới hẹn, mong Nương Nương thứ tội.”
“ Thần Lê Đạo Thúc Đô Hộ Sứ Vị Long có chung cảnh ngộ , Đại Lý biên giới xuất hiện tặc phỉ không rõ có phải quân Đại Lý Hay không liên tục quấy phá biên giới , Năm Ngàn Lộ Binh không thể theo hầu tiến Thượng Nguyên, xin Nương Nương Trách Phạt”
“ Thần Lê Đạo Trung Trấn Thủ Lộ Thanh Hoá, Trước đây không lâu loạn Hoa Lư vì tránh hiềm nghi, Thần đã giải tán tạm thời Sương Binh, lúc này chưa thể kịp tập hợp, Hội quân Phú Lương quân Thanh Hoá không thể đến mong Nương Nương Trách phạt”
“ Thần Dương Đình Vũ Trấn thủ Nghệ An , muốn cáo Lý Thường Kiệt vô cớ tấn công Nghệ An giết hại 3000 quân bắt bớ vô tội ba ngàn quân, lại còn ngang nhiên chiếm cứ Hoan Châu, Thần sau khi bị đánh vô lực xuất binh đi Phú Lương”
Dương gia là bức xúc vô cùng.
“ Thần Đỗ Thần Trấn thủ Tân Hưng, Tân Hưng bị ảnh hưởng dịch bệnh, Sương Quân không thể tới hẹn Mong Nương Nương trách phạt”
…..
Đến rồi…
Thế gia quân sự cuối cùng trực tiếp nhảy ra vật tay.
Ngô Khảo Ký nhướng mày.
Đỗ Thần này họ Đỗ nhưng không phải nhánh nhà Đỗ Như Thanh mẹ đẻ Ngô Khảo Ký.
Đỗ gia đất Tân Hưng ( Hải Dương) rất mạnh chỉ cần thấy hắn ở không xa Thăng Long nhưng Lý gia bao năm bào mòn không được chỉ đành để Lý Kế Nguyên đi Lộ Hải Đông đầu đuôi bao lấy Tân Hưng từ từ gậm nhấm.
Đỗ Thần này Ngô Khảo Ký phải gọi một tiếng dượng vì gã cưới Ngô Chi Huyền cô ruột của Ký.
Trong lịch sử thì Đỗ Thần đẻ ra Đỗ Tướng, Đỗ Tướng gọi Lý Thường Kiệt là cậu đó, và Đỗ Anh Vũ nổi danh thời Lý chính là con trai Đỗ Tướng.
Hồng Châu chính là đại bản doanh của Đỗ gia ( Chí Linh ngày nay).
Thái độ Đỗ gia thông qua lời nói là cực kỳ ngạo mạn.
Nhóm thế gia này nhảy ra mục đích không có gì khác, tạo sức ép về vấn đề tiến cử quan viên thôi.
Mắt thấy quốc ngữ được Lý Từ Huy thông qua thì sau đó sẽ là vấn đề tự do thi cử, mà đã tự do thi cử thì thế gia coi như toang hẳn rồi. Lúc ấy có quân quyền cũng dần dần bị bào chết thôi. Quân quyền lại được với sức mạnh của Bố Chính hợp lưu Thăng Long, Thiên Trường, Long Hưng không?
Vốn lập thân của thế gia đó là chia sẻ quyền lực tại triều đình, thông qua tiến cử quan viên, thế cử , mua quan mà chiếm cứ vai trò lãnh đạo cùng Hoàng Tộc, quân sự là dụng cụ để duy trì đặc quyền kia, có đặc quyền kia thì mới có sức duy trì quân sự.
Đây là một vòng luẩn quẩn tương hỗ nhau. Nay mắt thấy đặc quyền tiến cử quan viên sắp bị chặt hoàn toàn thì bọn chúng phải dãy, vì vòng tròn tương hỗ kia mất một góc thì sẽ mất đi tính cân bằng. Đã mất quyền chi phối triều đình thì chỉ có làm phản, nếu không làm phản thì trước sau gì quân quyền cũng bị thu và trở thành bình thường gia tộc thôi.
Phản thi không dám vì Thăng long hợp với Bố Chính quá mạnh, cho nên phải tìm cách thương lượng cùng đem bài tẩy ra đánh.
Lý Từ Huy giận tím mặt, lúc này thiên tử quân thất thất bát bát tổn thất quá nửa, quân Bố Chính xuất đi đi vạn rưỡi đã là quá nhiều, Bố Chính nở thêm Hoan Châu cần trọng binh canh gác, quả thật không thể phân thêm binh.
Lúc này đánh Quảng Nguyên Thượng Nguyên chỉ có thể sử dụng quân của Ngô Khảo Ký mang về, 1 vạn quân bao gồm Hán Nô, Triều Tiên, Châu Âu, đám này lại không quen đánh rừng núi chuyện mắc kẹt ở Chi Lăng đã nói lên điều này.
Quân đánh được chỉ có một vạn quân Lý Hoằng Chân, sáu ngàn quân của Ngô Thường Hiến, năm ngàn quân mường của Ngô Cẩm. Thăng Long , Thiên Trường, Tân Hưng, Khoái, Luy Lâu cần phải thủ, nhất là Hoa Lư cần nắm trong tay, không thể thiếu trọng binh đến đó.
Cho nên mấy vạn quân trong tay Huy là động không được. Mà muốn động cũng không xong bởi lẽ số này chỉ có 8 ngàn thiên tử binh cùng 1 vạn quân Bố Chính là thiện chiến phải bảo vệ Thăng Long, số còn lại có sáu Ngàn quân thiên trường phải về Thiên Trường canh phòng, sáu vạn quân này còn dùng uy hiếp và thu phục Hoa Lư.
Số Cấm quân còn lại là ô hợp + chim non dùng không nổi.
Cho nên nếu chỉ dùng hai vạn quân đi đánh Thượng Nguyên đồi núi thành cao hào sâu là khó khăn, lại nói gì đến đánh Lưu Kỷ.
Đám thế gia làm khó khiến Lý Từ Huy rất bực dọc, không phải vì nàng không có phương án giải quyết nhưng nếu dùng phương án đó… Lý Từ Huy liếc nhìn mẩu giấy trong tay.
Phương án đến từ Ngô Khảo Ký… ghét không muốn dùng.
Nhưng lúc này không dùng không được nên mới cáu giận tím mặt như vậy.
Lý Từ Huy cười lạnh lùng.
“ Vốn dĩ đang muốn bàn về vấn đề tỉ quan viên tiến cử, quan viên thi cử, nhưng hành động của các ngươi khiến bản Cung vô cùng thất vọng, vấn đề tiến cử chắc hẳn để bản Cung nghĩ nghĩ thế nào xoá bỏ luôn thôi”
“ Các ngươi nghĩ mình là ai, dám lấy thứ này làm điều kiện với bản Cung sao?”
Lý Từ Huy quát lớn.
“ Dạ bẩm nương nương, thật là chúng thần khó khăn , nào dám điều kiện cùng triều đình”
“ Phải .Thưa Nương Nương, chúng thần không dám”
“ Mong Nương Nương bớt giận suy xét”
Lý Từ Huy đột ngột phát hoả, lại nói toạc móng heo mọi chuyện khiến thế gia cũng bất ngờ.
Cái này là đàm phán mà, người treo giá cao tả trả giá thấp, mọi người không xé da mặt mà cùng nhau bình tĩnh đối thoại tìm cân bằng.
Có ai như Lý Từ Huy, hở ra là xé da mặt, nói toạc nội tâm bẩn thỉu của Thế gia, lại còn ngay mặt doạ dẫm cắt hết tiến cử con đường.
Cách làm việc của Lý Từ Huy quá lôi lệ phong hành quá khác Ỷ Lan khiến cho đám thế gia cực bối rối.
Trước đây toang là thế gia, hoàng gia vật tay, bóng gió nói chuyện, trả giá, luôn để cho nhau đường lui.
Cách nói chuyện của Lý Từ Huy quá tổn âm đức mà, mội lời không hợp là vỗ tay ly tán. Nhiếp Chính Vương ngài không hiểu rằng kiểu nói chuyện này rất dễ dẫn đến chiến tranh sao? Ngài muốn Đại Việt nồi da nấu thịt? Ngài muốn ép thế gia hội quân công Long Thành một sống hai chết với ngươi sao?
Chúng tôi biết Bố Chính mạnh, Thăng Long cũng mạnh, nhưng hai nơi cộng lại quân số đủ bảy vạn không? Tụ quân bảy vạn các người thủ Long Thành hay Bố Chính? Chúng tôi tụ quân có thể hai mươi hai lăm vạn đấy.
Tất nhiên hai mươi hai lăm vạn nhưng không có lãnh tụ, không ai phục ai thì cũng bằng thừa, cho nên Thế gia kiên dè Bố Chính – Thăng Long là vậy.
Đánh nhau rồi thế gia sợ nhất Thăng Long từ từ tiêu tiệt từng thế lực.
Nhưng cách nói chuyện của Lý Từ Huy rất dễ gây nên nội chiến. Đám thế gia đang cân nhắc về tình hình xấu nhất có thể.
Ngô Khảo Ký thì chửi cha trong bụng, mẹ kiếp nàng dâu này muốn làm gì đây, tại sao không theo kế hoạch mà động?
“ Các ngươi có cái gì không dám, dám ở Thăng Long mở miệng ép bản Cung, ai cho các ngươi cái gan này?”
Lý Từ Huy mặt đẹp nhưng sát khí um tùm, cái này Minh Phượng Vương danh hiệu không nói đùa.
Lúc này Ngô Khảo Kí mới để ý Càn Nguyên điện tràn ngập lụa đỏ dũ xuống. Nãy giờ hắn không chú ý bố trí nơi đây.