Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 312: Khảo Trung muốn tàng hình



Chương 312:

Tích Tước đang cuống cuồng giải quyết hậu quả chiến tranh ở Liên Thành và các vùng lân cận thì cùng nhận được tin báo từ hai nơi Là Trịnh Châu cùng Thái Nguyên.


Chuyện đến quá gấp, quá quan trọng mà Tích bà Tước không ra mặt thì không được.

Thiếu người chủ trì đại cục một cách nghiêm trọng.

Ký ở Bắc Bình chợt nhận được tin báo không thể không trong đêm mặc vào quần áo để kệ A Đóa hờn dỗi mà chạy đi Tế Nam.

Thằng em làm bậy hố cha chằng anh đi chùi đít, đó là truyền thống nhà họ Ngô rồi, trước đây Ký làm bậy, cụ Kiệt đi chùi đít cho hắn nên Ký không có cảm giác, nay được đặt vào vị thế đi chùi đít ông em thì Ký mới hiểu được cảm giác bực mình là gì.


Thư tín từ Thái Nguyên rõ ràng là Lý Bỉnh Thường và Gia Luật Tuấn tranh chấp nói chính bọn hắn mới là người cứu Trịnh Tú Tú khỏi tay Gia Luật Hồng Cơ, kẻ còn lại chỉ là dính máu ăn phần. Ý đồ là muốn Tước cung cấp cho bọn hắn ít hoả pháo để có thể cân bằng sức chiến đấu với quân Tống ở Thái Nguyên.

Tước nhìn ra ngay hai thằn này bề ngoài liên kết đánh Tống nhưng trong bụng đều âm mưu bá chủ Thái Nguyên. Việc này Tước phải đích thân đến giải quyết thương lượng mới được. Vớ vẩn hai bên choảng nhau Tú Tú và Gia Bảo có chuyện gì thì Tước sẽ bị Ký làm thịt ngay lập tức . Cho nên nơi này Tước phải đi.

Phía Trịnh Châu thì thư tín tới, cướp được Trịnh Châu không thiệt một binh một tốt, ngay cả lực lượng Nam Ty cũng không cần vận dụng. Trịnh Châu lúc này đàn tổ chức Thẩm Án, Đấu Tố toàn các bản án khủng.

Nhưng có hai bản án siêu cấp khủng mà Khảo Trung không tự mình gánh được, Tri Phủ Trịnh Châu của Tống thì la lớn, ép hắn xử an này thì đừng mơ, giết toàn gia nhà hắn hắn cũng không xử.

Khốn nạn là dân chúng Trịnh Châu như thác như lũ ngày ngày diễu hàng Nha Môn yêu cầu Đại Tống, Bắc Nguyên sử án.

“ Các ngươi người Bắc Nguyên không phải hô hào ghê lắm cái gì cũng xử lúc này đụng đến siêu cấp quan lớn không dám xử sao?”

Quần tình tức giận biểu tình, biểu tình thì không sợ Quân Bắc Nguyên đàn áp. Với dân đen Bắc Nguyên cực quy củ hành sự.

Đây là nhận thức chung của người dân lưu vực Trịnh Châu Huỳnh Dương.

Thế gia cường hào , qua lại Đại Tống coi Bắc Nguyên người như hùm như beo, như ác lang ăn người không nhả xương, nhưng dân đen đại Tống lại coi Bắc Nguyên là chính nghĩa hiện thân không hại bọn họ.

Hệ quả là lá gan của dân đen Trịnh Châu lớn thêm một vòng, không vừa ý là dám quát mắng quân Bắc Nguyên như con đẻ.

Vật cực tất phản đây là cái lý đó. Nhưng Bắc Nguyên vẫn rất kiên trì giải thích.

“ Bà con bình tĩnh, vụ án này liên quan đại nhân vật, cho nên phải có các vị đại nhân ở cấp cao hơn đến xử mới được, chúng tôi lăng đầu bịn xử không được án này”

“ Đại nhân vật? Là ai? Chúng ta nghe nói em trai của Hoàng đế bắc Nguyên đang ở trong thành, hắn không đủ to để xử? Bớt nói xàm… nhanh xử án… mười mấy vạn con em Hà Nam chết không nhắm mắt không phải chuyện đùa. Bắc Nguyên người không nhờ miệng cọp gam thỏ”

“ Ấy ấy lão bá tánh này sao nói vậy? Bắc Nguyên ta cao thấp dựa vào công lao mà tính, không dựa vào thân thuộc, Ngô Tướng quân tuy là đường đệ của Hãn Đế nhưng mà chức vụ trong quân cũng là vạn phu trưởng chấp chỉnh 2 vạn quân, ngài ấy sao dám vượt quyền xử án này”

“ Vậy ngươi nói xem , ai đến xử án, chẳng nhẽ Đại Hãn Bắc Nguyên đích thân đến xử?”

“ Lão bách tính, ta đã nhận được thông báo rồi, là Đại Tướng quân Bắc Nguyên sử án, ngài ấy đang trên đường đến, xin đợi mấy ngày mấy ngày”

“ Hừ hừ tiện nghi ngươi, mấy ngày lão lại đến, con trai lão không thể chết oan như vậy…. các huynh đệ về, mấy hôm nữa lại đến”

Lính Bắc Nguyên thở phù một hơi. Mệt chết rồi, chém chém giết giết hắn không ngại, làm mấy cái này việc quả là mệt mỏi vô cùng.

Chuyện phải kể lại từ lúc Lý Thanh Xương vào thành hắn được bọn thế tộc trong thành đón tiếp nồng hậu.

Đây là hãn tướng biên quân từng đánh với Liêu Đông và toàn mang từ bờ Bắc trở về.

Lúc này theo bọn thế tộc thì Lý Thanh Xương và gần bảy ngàn bịn của hắn chính là lực lượng trung kiên và mạnh mẽ nhất để thủ vừng Trịnh Châu.

Lý Thanh Xương dĩ nhiên lá mặt lá trái cùng đám thế gia sau đó là tìm hiểu thông tin trong thành Trịnh Châu để mưu đồ.

Một toà thành lớn như vậy Lý Thanh Xương sẽ không hồ đồ hấp tấp.

Đêm đó hắn gặp một số bằng hữu là sĩ quan cấp trung của quân thủ thành Trịnh Châu.


Lạ lùng thay một đám bằng hữu này ánh mắt đầy oán trách nhìn Lý Thanh Xương.

Mẹ kiếp vấn đề gì đang xảy ra vậy?

“ Lý ca đang yên yên ổn ổn ngươi mang cường binh hãn tốt về Trịnh Châu làm cái gì?” Một tên bằng hữu có thể là nối khố tắm mưa cùng lớn của Thanh Xương lên tiếng.

“ Ta về thủ thành bảo vệ Trịnh Châu, không phải tốt sao?” Tất nhiên Lý Thanh Xương không tín nhiệm quá ai trong Trịnh Châu cho nên hắn không có bộc lộ ý đồ của mình.

“ Haizzzzz”

Phía dưới tiếng thở dài sườn sượt của đám bằng hữu khiến Lý Thanh Xương ngẩn người.

“ Lý ca, ai muốn đánh đâu, đánh rồi người chết vô số mà cuối cùng có thủ nổi đâu?”

“ Đúng đó, vốn dĩ chúng ta đã không muốn đánh rồi, ngươi đem cường tốt về đó là ép chúng ta phải theo đánh”

“ Đánh làm cái gì, Bắc Nguyên họ vào thành để xử án cho dân nghèo bị thế tộc ức hiếp. Bọn họ naod cướp phá, giết hiếp ai đâu? Liên quan chó gì đến chúng ta mà quan thành liều chết với bọn họ?”

“ Thật Lý ca hay ngươi rời thành đi, đánh cái gì đánh, mấy thành trì bên ngoài có ai đánh đâu, toàn giả vờ bắn mấy mũi tên xuống đất sau đó để mặc quân Bắc Nguyên phá cửa vào thành sau đó hai bên ngồi uông rượu trò chuyện xử án vv… Xử án xong người Bắc Nguyên lặng lẽ rút, có vấn đề gì đâu?”

Lý Thanh Xương ngáo như chơi một tấn đá, hắn đang vắt óc chiếm cổng thành sau đó đưa Bắc Nguyên quân vào trấn áp Trịnh Châu sau đó mới công bố tội lỗi Quách Quỳ cùng bè lũ Đại Tống.

Nhưng tình hình này, mưu đồ cái con quỷ gì nữa.

“ Đây là ý nghĩ của các ngươi hay của nhiều người khác” Lý Thanh Xương nghiêm túc.

“ Lý ca, cùng là huynh đệ lớn lên ta nói thẳng, mấy vạn quân trong thành phần lớn xuất thân nông hộ, giờ có ai tâm tư đánh nhau, đều muốn quân Bắc Nguyên vào thành sớm còn kiện cáo đòi công bằng đâu.? Giờ ngươi về khiến chúng ta phải làm sao?”


“ Phải làm sao là làm sao, Lý mỗ rõ ràng cũng bần hàn xuất thân, trên mặt còn thích chữ binh không giả, các anh em đã nghĩ vậy thì Lý Mỗ theo các huynh đệ cùng khổ mà hành động chứ nào dám kéo huynh đệ đi chết?” Lý Thanh Xương thăm dò.

Tiếng vỗ tay hoan hô ầm ầm vang lên.

“ Tốt quá không phải đánh rồi”

Lý Thanh Xương trong lòng nghĩ thầm, Đại Tống nát bét rồi.

“ Nếu các huynh đệ đã quyết định, gặp nhau không bằng gặp ngày, giờ ta đi cướp cổng thành mời Bắc Nguyên nhập Nha?”Lý Thanh Xương lộ chút mưu đồ.

“ Ấy chế không được, cái này là tội mưu phản, Bắc Nguyên thẩm án xong rút đi Trịnh châu thì sao giờ? Tội danh này chúng ta không đánh được. Phải chờ Bắc Nguyên công thành rồi chúng ta làm bộ chống chống một chút , danh nghĩa là cố đánh mà không cự được… khà khà”

Một tên Tống Kỳ cười gian.

“ Chờ? Chờ đến lúc nào, bọn họ không tới thì sao bây giờ? được rồi tội danh tạo phản này để mỗ gánh, mỗ dẫn sáu ngàn binh bắt lấy hai cổng Đông và Nam, các huynh đệ làm ra vẻ chống cự một chút, chiếm xong cổng mỗ ra thành mời Bắc Nguyên nhập nha” Lý Thanh Xương quyết định.

Đại doanh Bắc Nguyên ngoài thành Trịnh Châu.

“ Khởi bẩm tướng quân, Bên cổng Nam và cổng Đông của Trịnh Châu có khói lửa , tiếng chém giết vang trời, có nên đem binh nhập thành không ạ?”

Một tên thâm báo đầy mồ hôi đàn chạy vội đến báo cáo cho Hô Luân Bối Đa, Hoàng Nhan Thác Bạt Lý và Ngô Khảo Trung đang ngồi một chỗ.

Hai tên liêu đông lão tướng đánh ánh mắt nhìn về Khảo Trung, thằng này chính là trùm mật thám nắm trong tay Nam Bắc nhị ty, việc công cổng thành chính là thằng này chỉ huy.

“ Ta nào biết, ta không ra lệnh mở cổng Trịnh Châu” Ngô Khảo Trung bất ngờ.

“ Số Bốn ngươi mau đi xem đám huynh đệ Sở nào Ty nào tự ý hành động vậy?” Ngô Khảo Trung nói bâng quơ một tiếng một tiếng dạ từ bóng tối vang lên rồi tắt ngấm.

Nam ty nơi này đâu đâu cũng thẩm thấu đến rồi, đám Hô Luân, Hoàng Nhan khá kiêng dè.


Chẳng bao lâu bên ngoài đã có tiếng báo cáo vào.

“ Thưa Phó Đô Đốc, là quân Tống tự binh biến, sáng nay vào thành sáu ngàn gần bảy ngàn binh từ Biện Kinh tới đã nổi loạn chiếm hai cổng thành Đông, Nam. Quân trong thành kháng cự yếu ớt. Nha Môn các hộ sở ở Trịnh Châu đều bị nhóm này khống chế”

Cái quỷ, theo kế hoạch thì chưa đánh Trinh Châu gấp, vì còn mấy chục vạn dân Hà Bắc xung quanh bên ngoài Trịnh Châu đang cần xắp xếp, công việt bù đầu cả, anh rảnh để ý chiếm Trịnh Châu.

Phải lo xong việc cho người Hà Bắc mới có thể vào Trịnh Châu xử án, vì Trịnh Châu là siêu cấp toà thành lớn, án xử nơi này sẽ rất nhiều rất bận. Ngô Khảo Trung hắn đã bận đến vắt chân lên đầu rồi . Không muốn cõng thê việc ở Trịnh Châu lúc này.

“Thằng khốn nào đánh Trịnh Châu cho ông thêm việc? Mẹ kiếp xé nó” Ngô Khảo Trung hung hăng nghĩ trong bụng.

Ngay lúc này có tiếng báo cáo vang lên.

“ Bẩm các vị tướng quân, Lý Thanh Xương gì đó quân Đại Tống dẫn theo hương thân phụ lão mấy vạn người đèn đuốc đến trước quân doanh cầu Bắc Nguyên vào thành xử án”

“ Moá” Ngô Khảo Trung phun máu tươi ba thước.

Nhưng ác mộng chỉ bắt đầu.

“ Cái gì , xử án Quách Quỳ dâng nước dìm chết mười bốn vạn binh Hà Nam? Bản tướng quân không biết” Ngô Khảo Trung chối bay. Chuyện này sâu xa có liên quan Đường Huynh Ngô Khảo Tước.

Lý lẽ vặn vẹo lừa đám dâm đen hay trí thức rởm được, lôi ra công đường là không được, lúc đó khơi ra là rất nhiều chuyện phức tạp. Ngô Khảo Trung không tiếp.

“ Ngô tướng quân, mười mấy vạn xác người trôi nổi lấp kín Hoàng Hà , chết không nhắm mắt, gia quyến của họ cần một câu trả lời, ngài không tiếp ngày mai sẽ có bốn trăm năm trăm ngàn người đến nơi này nói chuyện cùng Bắc Nguyên quân không phải chỉ có mấy vạn lão bách tính như hôm nay” Lý Thanh Xương o ép.

“ Bản tướng quân chức bé xử khôn được cái nayd, không tiếp” Ngô Khảo Trung chơi trò nhây nhưa, mặt dày.

“ Vị đại nhân này thì sao?” Lý Thanh Xương nhìn qua Hô Luân và Hoàn Nhan nhị lão.

“ Bản Tướng quân chợt nhớ có công vụ cấp tốc phải đi Huỳnh Dương” Hô Luân Bối Đa nửa đêm quân vụ, trời tin, nhưng lão là chủ tướng, lão nói có là có.

Lên ngựa đưa theo thân binh đi một mạch.

@@

“ À Lão tướng tự nhiên bắp chân vết thương tái phát … ái ôi. Bọn chó con kia còn không đỡ lão phu đi quân y doanh?”

Thân binh của Hoàng Nhan Thác Bạt Lý bấm bụng cười chạy vội đến khiêng lão lên vai đang la oai oái chạy biến đi.

(-.-) Khảo Trung .

“ Mẹ kiếp hai tên khốn không nghĩa khí, chờ ta điều động Nam Ty theo dõi nhất cử nhất động các ngươi, chỉ cần lỗi nhỏ có rồi…. Hừ Hừ Hừ” Ngô Khảo Trung hung hằn nghĩ trong lòng.


@@

“ Các vị hương thân phụ lão, không phải ta không muốn vào thành mà lúc này bên ngoài công việc rất bận, gần triệu con dân Hà Nam của Bắc Nguyên cần sắp xếp sao… bận… bận lắm” Ngô Khảo Trung kiếm cớ.

“ Chỉ là sắp xếp Hà Nam huynh đệ không nhọc lòng tướng quân, chúng ta dân Trịnh Châu mấy triệu giúp ngươi một tay, vị tướng quân này vào thành thôi”


“ Ta không đi” Ngô Khảo Trung muốn hét lớn. Nhưng hắn chống không được số đông, vẫn phải xuất lĩnh hai vạn kỵ nhập thành.

“ Lý Thanh Xương, bản tướng nhớ kĩ tên ngươi, cảm ơn ngươi ban tặng ân huệ này” Ngô Khảo Trung rít qua khẽ răng đe doạ.

“ Ngô Tướng yên tâm, xong việc này hai trăm cân thịt của mỗ , tướng quân muốn dóc thì dóc”

Ngô Khảo Trung cạn lời.

Chuyện chưa xong.

Quách Quỳ chuyện một bản án chưa bắt đầu thì dư đảng Trịnh Gia lao đến Trịnh Châu, kiện án nhà Trịnh Gia diệt tộc, mười mấy thế gia liên quan bị lôi lên mặt bàn, băng chứng có, nhân chứng có yêu cầu Ngô Khảo Trung xử.


Ngô Khảo Trung…. Bố mày tàng hình giờ


Cấm kỵ buông xuống, chúng thần trở về, quần long hội tụ, hào kiệt tranh phong.

Giữa hồng trần vạn trượng, mưu kế trùng trùng, ai sẽ là người vấn đỉnh!

Đón xem tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.