Lý Thanh Xương đang đối diện cùng Quách Quỳ quyết chí tử mà tuyệt thực.
“Quách Soái hay là ngươi vẫn tiết kiệm sức mà ăn đi, ngươi không phải trung thành với Triệu Húc lắm sao? Ngươi chết rồi cái nồi này ai cõng, ngươi chắc muốn thấy cả thiên hạ này đều biết gã chết tiệt hoàng đế cao cao tại thượng kia hạ lệnh dìm chết mười bốn vạn sĩ binh Hà Nam, nay lại tiếp tục hạ lệnh cho năm vạn còn lại Hà Nam tự dìm ở Biện Kinh?
Lý Thanh Xương cười khằng khặc như điên dại.
“ Ngươi .. loạn thần tặc tử, các ngươi muốn làm gì?” Quách Quỳ muốn gào thét chửi mắng, nhưng tuyệt thực đã lâu lại quá mệt mỏi cho nên hắn chỉ có thể thều thào.
“ Ha ha ha, hắn còn có ngươi, còn có đám ăn trắng mặc trơn ở trong triều cả ngày lên mặt chỉ điểm giang sơn, các ngươi đã từng xem bọn ta là người để đối xử?”
“ Hắn không coi bọn ta là thần dân thì bọn ta sao phải coi hắn là quân, đã không là quân thần thì làm sao gọi là loạn thần tặc tử... nghĩ đi Quách Soái, muốn chết đợ giản ở đây có một cây đao, muốn sống thì ăn uống tử tế vào chờ ngày đền mạng cho huynh đệ Hà Nam chúng ta”
“ Nhớ kỹ nếu ngày hôm nay ngươi chết, ta sẽ loan tin người sai khiến ngươi dìm chết mười bốn vạn bịn sĩ Hà Nam là Triệu Húc. Ngươi còn sống sẽ còn có cơ hội cõng nồi khăng khăng mình ngươi là người có tội, cẩn thận lựa chọn Quách Soái... thử xem ngươi có thể Trung đến đâu ... khặc khặc khặc...”
Lý Thanh Xương vứt lại một thanh đao nhỏ cùng một mâm cơm ở lại nhà ngục, còn hắn bước ra ngoài.
“ Lý ca , người nhà chúng ta...”
Một tên tổng kỳ chạy đến mặt mũi xám ngoét không có chút sinh khí nào.
“ Nói mau đi, người nhà chúng ta làm sao? Ở đâu cách ăn nói chít méo như vậy?" Lý Thanh Xương quát lớn.
" Lý ca, gần như toàn bộ gia đình anh em binh sĩ nơi đây đều bị chuyển đến Chu Khẩu hết cả, chúng đã lường trước sự việc muốn ép năm vạn binh phải cố thủ đến chết ở Biện Kinh. Tự thân nổ đê tự dìm liều chết nếu Liêu Đông đánh tới Biện Kinh."
Người Tổng Kỳ kia giảng thuật lại giọng điệu đầy căm tức.
" Ta vẫn không hiểu, tại sao lại có thể như vậy, mấy vạn người hộ khẩu ở nhiều nơi khác nhau làm sao có thể có thể như vậy được"
Lý Thanh Xương không tin tưởng vào tai mình nữa.
" Lý ca , năm vạn binh qua sông không phải là ngẫu nhiên, năm vạn binh này đã được tính toán kĩ trước đó, người nhà bọn họ tập trung chủ yếu ở Yên Lăng, Phủ Câu, Thái Khang và Chá Thành, từ đó bị chuyển về Chu Khẩu tiện lợi."
" Tức là?"
" Tức là chúng đã chuẩn bị từ trước, e ngại năm vạn quân thấy thảm cảnh bờ Bắc Sông Hoàng Hà mà thỏ chết cáo bi sinh dị tâm, cho nên sớm chuẩn bị từ trước chuyển rời người nhà của đám này về Chu Khẩu, cho dù đám này bất mãn biết sự thật cũng chỉ có con đường tử thủ bờ Nam Hoàng Hà giữ Biện Kinh"
" Con mẹ nó lũ khốn nạn"
" Vậy còn người nhà chúng ta thì sao?" Lý Thanh Xương hỏi dồn.
" Ở đâu vẫn ở đó, chúng ta xác định là bị hi sinh người bên Bờ Bắc, cần gì lấy người nhà ra uy hiếp, đa phần huynh đệ người nhà ở xung quanh Huỳnh Dương, Trịnh Châu, Uỷ Thị, Thông Hứa, toàn là những nơi gần Hoàng Hà xa Chu Khẩu Hứa Xương"
" Khốn nạn thật, tính toán rất kỹ , tính toán không bỏ sót. Lũ chó mưu tính người mình thì rất tài, sao chúng không dùng chút năng lực ấy mưu tính đối thủ " Lý Thanh Xương nói như rít qua hai kẽ răng.
" Có mưu tính mà không lại người ta" vị Tổng Kỳ đột nhiên thốt lên một câu khiến không khí trở nên.. rất lúng túng.
Đúng là Đại Tống mưu tính không thua người có điều cờ vẫn kém Tước một chiêu.
Từ trước đấy Quách Quỳ đã nghĩ đến việc lừa đảo Ngô Khảo Tước bí mật chuyển quân khỏi quân doanh trước khi nổ đê. Đam này sẽ là sinh mệnh quân kết thúc trận chiến hoặc sẽ tử thủ Nam Hoàng Hà nếu kế thất bại.
Ngô Khảo Tước biết trong đêm cho kỵ binh bỏ ngựa chạy bộ về An Dương thì Quách Quỳ cũng biết điều bớt quân khỏi Bở Bắc Hoàng Hà vậy.
Đúng như Tổng Kỳ tướng kia suy đoán. Chỗ năm vạn quân chuyển bên kia sông không phải bạch chuyển mà có sắp đặt chọn lựa từ lâu. Gia quyến quê quán bọn này phần lớn ở Nam Hà Nam , rất dễ chuyển đi Chu Khẩu mà không gây chú ý.
Nếu lựa chọn đám binh có quê quán Huỳnh Dương, Trịnh Châu mà chuyển nhà, vừa xa đường xá phức tạp lại dễ lộ, gây chú ý.
Tính toán hay nha.
" Lý ca, đám năm vạn binh biết họ Quách phá đê, ngay triều đình lại ép họ thủ chết nơi này quyết lần nữa đồng vu quy tận với người Liêu Đông, tuy đám này bất mãn đến sắp nổi loạn, nhưng người nhà bị áp chế, bọn hắn không dám. Tình hình này chúng ta ở lại đây không phải cách."
" Tám ngàn người từ Bờ Bắc may nắm trốn được về có sáu ngàn là người quanh Trịnh Châu, có hai ngàn là quân Thái Nguyên, ý quân Thái Nguyên ngươi đã thăm dò?" Lý Thanh Xương hỏi Tổng Kỳ tướng.
" Họ Dương như con lừa trọc rất khó thuyết phục ,binh Thái Nguyên muốn phản nhưng hắn đè lại khó có khả năng đi theo chúng ta."
" Không để ý bọn hắn, về Trịnh Châu"
Lý Thanh Xương cắn răng nói.
Cả đám sáu ngàn binh còn sót lại từ Bờ Bắc Hoàng Hà cứ thế về Trịnh Châu, quân lệnh có, ấn tín đại Soái trong tay bọn hắn.
Quách Quỳ bị bắt nhốt chỉ lính ở thành Phong Khâu biết, bọn này đã ý phản cho nên dấu diếm tất cả. Lúc này bọn hắn giả quân lệnh Quách Quỳ mang binh về Trịnh Châu không ai có thể lường được thật giả trong đó.
Đây là ngày thứ ba xử án ở Huỳnh Dương.
Lúc này dân Huỳnh Dương đã tin là người Bắc Nguyên sẽ không hại bọn họ.
Bắc Nguyên lính đa phần ở trong doanh, chơi bài uống rượu cùng quân Nam Tống, tình cảm như huynh đệ cùng cha khác ông nội. Tất nhiên là giám sát nhau thôi.
Một số lượng nhỏ binh Bắc Nguyên phối hợp quân Đại Tống canh cửa thành cùng tường thành.
Làm cho có, nơi này có ma mà tấn công bọn họ.
Quân Trịnh Châu có ba vạn địa phương quân đang run như cầy sấy trong thành, Ba vạn Kỵ Binh đàn ở bên ngoài thành chằm chằm nhìn đâu.
Quân các huyện , trấn toàn mấy trăm đến ngàn, giờ ánh mắt đau đáu đang nhìn chằm chằm tình hình Huỳnh Dương để đưa cho mình phương án ứng xử.
Cấm vệ quân dám từ Hứa Xương đánh thốc lên không. Thách kẹo, anh Húc đang cong đít gửi chiếu cần vương đi các nơi, quân Hứa Xương không có đủ Năm mươi sáu mươi vạn thì đúng là anh Húc chỉ dám nằm yên nơi này.
Năn Vạn quân ở Biện Kinh thì sao?
Đã nói năn vạn này phải tử thủ sẵn sàng phá đê, không được đi nửa bước.
Còn ai nữa, à còn bảy vạn biên quân ở Tam Hiệp Môn đang canh giữ không cho Tây Hạ và Đại Liêu nhập trung nguyên.
Thôi bỏ đi Tam Hiệp Môn đường xá rất xa lại là địa hình chằng chịt đồi núi, đám bộ binh này mò đến Huỳnh Dương chắc ăn tết xong rồi quá.
Tất nhiên nếu đám này theo đường thuỷ từ Hoàng Hà xuôi dòng thì rất nhanh.
Khổ nỗi Vương Chí Trung giờ không rõ tung tích, Tam Hoàng Lĩnh thuỷ doanh cũng không hiểu đi đâu. Lấy ai trở bọn này xuôi Hoàn Hà.
Cho nên Ngô Khảo Trung để lại một vạn kỵ binh ở Huỳnh Dương cùng bậu sậu huyện quan Bộc Dương ở lại thẩm án , còn Bản thân hắn tiếp tục theo sự chỉ điểm của Nam Ty mà tìm đến những nơi khác có tụ tập đông người Hà Bắc để thực hiện sứ mệnh của mình. Xây dựng bộ máy chính quyền địa phương cho Hà Bắc, cài cắm mật thám vào quan viên địa phương. An trí dân chúng về Bờ Bắc Hoàng Hà.
Có thể nói sức mạnh của Ngô Khảo Trung một người hơn mười vạn đại quân, với mưu kế thâm độc bậc nhất của Ngô Khảo Tước cộng thêm tinh thần làm việc hăng say, tận tuỵ chức vụ phá hoại của mình, hai kẻ này đã phá tan nát Trịnh Châu, Huỳnh Dương và tất cả các huyện, trấn thành nhỏ xung quanh hai khu này.
Đốt phá cướp giết à .. dĩ nhiên cũng là phá hoại, nhưng người Tống giàu có, đông dân, cách làm này đơn giản là quá ấu trĩ, chỉ giải quyết phầm ngọn, Đại Tống chăng mấy chốc sẽ hồi phục. Sau khi hồi phục thì tinh thần căm thù của người Tống dành cho Bắc Nguyên tăng lên đến lúc đó nếu có chiến tranh thì ngàn vạn người Tống lại nô nức ra trận.
Cho nên mới nói đốt giết cướp phá chỉ là hạ sách.
Cách mà Tước sai Trung làm đó là đánh vào nền tảng chính trị, xã hội, đánh vào sự phân chia đẳng cấp xã hội sâu sắc của Đại Tống khiến mâu thuẫn giai cấp tăng mạnh cho đến mức Đại Tống tự rối loạn.
Giải quyết công bằng cho người Hà Bắc thì rất nhanh, dù sao Hà Bắc người cũng chỉ là mới mấy tháng nhập Hà Nam.
Án xoay đi quẩn lại cũng chỉ có ức hiếp, sỉ nhục, đánh người án mạng, cướp con gái nhà lành.
Còn hiện tượng tự bán thân thì chỉ có nước dùng giá gốc chuộc lại, đã tự nguyện bán thân thì không vi phạm luật pháp.
Được rồi giết người thì nợ máu trả máu, trảm thủ hung thủ, đánh trượng lưu đày kẻ tòng phạm đi Đại Mạc chăn dê bò. Phạt tiền, phạt lương rất nặng.
Sỉ nhục ức hiếp thông thường một là chịu đòn trượng , đày đi Hà Bắc, nếu muốn tránh tội này thì thoả thuận bồi thường giá lớn cho nạn nhân Hà Bắc, mãn nguyện thì thôi.
Hà bắc dân giải quyết rất nhanh, một đám lúc này bên người được bồi thường đầy tràn lương thực tiền bạc. Tất nhiên chỗ này bị triều đình Bắc Nguyên thu lệ phí xét xử mười phần trăm.
Không một ai kêu ca, còn có người than phiền triều đình thu phí ít vậy, thu thuế ít vậy có đủ tiền nuôi quan viên, có đủ tiền nuôi binh sĩ? Bắc Nguyên không có binh sĩ mạnh ai bảo vệ chúng ta.
Quần tình loạn khởi viết thư máu dân lên Bắc Nguyên Hoàng Đế.
“ Ngài biết làm vua không vậy, thu ít thuế như thế lấy gì phát triển quốc gia, lấy gì bảo vệ chúng tôi, kịch liệt yêu cầu Ngô hoàng tăng thuế , không tăng không về Bắc Nguyên”
Khụ khụ , đây chỉ là văn sảng đùa vui một chút. Nhưng thực tế dân chúng đang cảm thấy thuế có phần hơi quá nhạt. Tất nhiên dân được lợi sẽ không kêu ca.
Đám bị cáo Hà Nam thì sao, phần lớn đều là bọn người giàu, cường hào ác bá mới đi làm hành vi bắt nạt người Hà Bắc. Cái gì đi đày Hà Bắc? Chắc chắn sẽ bị chỉnh chết, cho nên có tiền bạc, lương thực sẽ nôn ra chuộc tội. Người Hà Bắc thiếu lương thiếu tiền , nghĩ một hồi cũng đồng ý. Trả thù theo kiểu đánh người đày người mình sướng tâm nhưng không sướng dạ dày cuối cùng cũng không có lợi. Người Hà Bắc đói hoảng nên chọn dạ dày đạo.
Tất nhiên cũng có người bần cùng Hà Nam có xích mích người Hà Bắc, những vụ việc này lôi ra sau đó xin lỗi nhau bồi tội cho nhau thể diện là đủ.
Tất cả cùng vui, dân Hà Bắc bỗng nhiên có tiền có lương , cho nên mua sắm một hồi đồ đạc chuẩn bị về quê xây dựng lại tổ ấm.
Ngô Khảo Trung không ngăn, giờ Hà Bắc bách phế đãi hưng, công nghiệp không có một gian, tốt nhất mua nhiều thêm mấy thứ đồ không làm khó sau này.
Lương thực đủ, lưu dân Hà Bắc cuối cùng không còn là gánh nặng cho quân đội Bắc Nguyên nữa. Từ đây quân Bắc Nguyên càng tung hoành ngang dọc.
Nhưng nếu chỉ dừng ở đây thì quá bình thường.
Mấy ngày xét xử người Hà Nam cũng để người Hà Nam một bụng tức tối, nhưng hôm nay lại là chuyện khác.
Nha môn thông cáo, bất kỳ người dân nào có uất ức không kể Hà Nam , Hà Bắc, Sơn Tây, Sơn Đông. Đến đây mỗ tiếp hết. Kẻ thủ ác có là cường hào ác bá thế tộc hay công hầu bá tước gì mỗ cũng giúp các ngươi đến cùng.
Không tin sao, lục lại các bản án cho mỗ.
Quan Viên mới được phong bổ của Bắc Nguyên lục kho Nha Môn của Đại Tống tìm án khó án oan mà xét xử.
Các nha môn như Huỳnh Dương, Quải Dương, Thuận Dương, Nam Cao, Sùng Cao, Võ Dương các bản án cũ các án chưa thẩm bị lục tung.
Cứ án nhà giàu, cường hào thế tộc và dân đen là lôi ra xử.
Mèo trắng mèo đen không biết, dân đen thắng kiện.
Nhất là án liên quan đến đất đi ruộng đồng, rất được chú ý.
Ngàn ngàn mẫu đất được trả cho nông dân nghèo, lúc đầu người nông dân tưởng mình mơ, tỉnh lại thấy ruộng đồng bát ngát mới biết là thật.
Nhà người ta được trả ruộng nhà mình không được trả, đi kiện.
Kiện là thắng, kiện là được.
Thế gia cường hào quanh Trịnh Châu, Huỳnh Dương hận đến nghiến rằn nhưng không dám ho, trừ khi muốn bị xét nhà diệt tộc.
Không ít Thế gia khu này dám cưỡng, có lý do để đại quân Bắc Nguyên ra tay.
Người Hà Nam thấy quân Bắc Nguyên hiền thật quy củ thật nên cứ tưởng họ là bồ tát, nhưng mấy con này là sói dữ thảo nguyên, chỉ là chủ nhân chưa ra lệnh nên không công người mà thôi.
Thế gia không trả đất lại dám đánh dám giết nông dân đi kiện, vậy thì đồ nhà diệt tộc tịch thu hết tài sản.
Đây chính là cướp trá hình, dựa cớ cướp nhưng lại được đông đảo nhân dân Hà Nam vỗ tay hoan hô. Suy cho cùng 90% là nông dân bị ức hiếp mà thôi.
Cho nên mấy chục cái huyện quanh Thành Trịnh Châu là không có chống cự khi quân Bắ Nguyên tới, không nên tao cớ cho bọn này công thành giết người sau đó cướp kho nha môn.
Thành thành thật thật phối hợp xử án, chờ bọn này cuốn xéo sau đó xử lý lại sau.
Thế gia cũng đàn nghĩ vậy, bọn họ cũng ngoan ngoãn chấp nhận, nhả đất thì nhả, đền bù thì đền, không cự lại, không tạo cớ cho Bắc Nguyên quân đồ nhà sau đó dân chúng đế xem rồi vỗ tay hoan hô.
Chờ Bắc Nguyên đi rồi, thù này tính xổ đám dân đen.
Cấm kỵ buông xuống, chúng thần trở về, quần long hội tụ, hào kiệt tranh phong.
Giữa hồng trần vạn trượng, mưu kế trùng trùng, ai sẽ là người vấn đỉnh!