Lại nói về ngoại thành Huỳnh Dương lão tứ nhà họ Ngô cùng Võ Tùng tỉ thí.
Kết quả là ngang tay nhưng Ngô Khảo Trung biết mình thua, thứ nhất là Võ Tung thân thể không phải là tốt nhất, thằng này đã nhịn đói nhiều ngày, lực lượng giảm nhiều, thứ hai Võ Tùng thật sự không dám ra toàn lực sợ đả thương quý nhân.
Vũ Tùng thân cao mét tám sử dụng là trường quyền của người Sơn Đông, sức tấn công như vũ bão. Cánh tay hắn dài, bàn tay mở ra thì như trường đao chặt bổ, bạt đâm, mà nắm đấm lại thì như đại chuỳ mà dáng xuống.
Ngô Khảo Trung ngạnh kháng hai chiêu thì cảm thấy tay mình tê dần mất đi khống chế, bả vai như bị đánh lật.
Vậy nên Ngô Khảo Trung chuyển từ ngạnh kháng qua linh hoạt né tránh, dùng Liễu Đôi Quyền cầm nã thủ đối chiến.
Liễu Đôi Quyền Vật là một môn võ khá đặc sắc của Đại Việt sáng tạo nên, lợi dụng tính linh hoạt của người nam nhưng thể trạng nhỏ bé hơn để chiến đấu người phương bắc to cao.
Vốn dĩ thể trạnh đàn ông ngô gia rất mạnh, cao lớn cho nên không mấy ai thông bộ quyền này. Ngô Khảo Trung cũng vậy, hắn cao gần mét tám cơ thể tràn đầy cơ bắp nên luyện Uy Long Quyền chí cương chí dương, không những Ngô Khảo Trung luyện mà thường con cháu nhà họ Ngô đều thông loại quyền này.
Nhưng cương gặp cương hơn sẽ gãy, như Ngô Khảo Trung lực không bằng Võ Tùng lại đấu cùng Võ Tùng dùng Trường Quyền Sơn Đông chí cương chí dương. Cho nên thiệt thòi là đúng.
Ngô Khảo Trung chuyển qua Liễu Đôi Quyền Vật, lấy linh động áp sát, cầm nã khoá chân tay cùng quét trụ.
Lần này Ngô Khảo Trung kéo lại được thế suy tàn, hai bên rơi vào dằng co. Nhưng Võ Tung đói khát cho nên lực nhanh hụt, mà Ngô Khảo Trung cũng không quá thông thạo Liễu Đôi quyền cho nên đôi bên không làm gì được nhau.
Đối chiến ba mươi mấy hiệp , Ngô Khảo Trung một chiêu song chưởng đẩy lui Võ Tung sau đó bản thân cũng nhảy lui lại tay chắp thế chào con nhà võ. Cả hai cười lớn sảng khoái vui vẻ vô cùng.
Dân chúng Hà Bắc xung quanh thì vỗ tay ầm ầm tán thưởng, họ thường nhân không hiểu được mánh khoé của đám cao thủ võ sư, chỉ biết hai người qua lại đánh đấm thật đẹp mắt mà thôi.
“ Võ huynh cao tay , tại hạ thua rồi” Thua là thua thắng là thắng, văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị cho nên Ngô Khảo Trung thành thực thừa nhận.
Võ Tùng cuống cuồng, ban đầu hắn cũng nghĩ nhường vị quý nhân kia một tay. Nhìn quần áo mà Ngô Khảo Trung không cần nghĩ nhiều cũng đoán được không phú thì quý người. Võ Tung tuy là võ phu nhưng một đời chán nản vì đến vợ con nuôi cũng không được, hắn cũng muốn xuất thân ló dạng lắm chứ, vẫn cần con gái phải lo lắng đây.
Vốn định nhường hai ba chiêu, trong đầu Võ Tung nghĩ vị này nói chuyện văn nhã cùng tú tài, lại xưng học sinh cho nên bản lĩnh có cũng chẳng bao nhiên.
Nhưng đánh rồi hắn mới phát hiện đây là đối thủ khoa gặp, máu nhà võ nổi lên vậy là hắn quên mình đấu. Lúc này Võ Tùng rất sợ làm vị đại nhân này bẽ mặt tức giận mà mất đi cơ hội. Võ Tùng không ngu.
“ Không không, là đại nhân thắng, Võ Tùng một thân thô kệch lực lượng mà thôi , không thể lại được một thân tinh sảo công phu của đại nhân”
Võ Tùng bối rối không biết sao chỉ đành nói bừa.
“ Ha ha ha... ngang tàn thật thà dám chửi Liêu Đông Vương đường huynh của ta mà lại nói dối không dám nhận thắng? Võ Tùng huynh đệ không coi ta là bằng hữu sao? Thua cao thủ như Võ huynh thì Trung ta có gì xấu hổ mà không chịu được cơ chứ... lại lại lại... uống một hớp tửu ...”
Ngô Khảo Trung cười hào sảng quát lớn.
Mẹ nó đây là đường đệ của Hoàng Đế Bắc Nguyên, thân thế doạ người, khả năng thằng này được phong Công tước vương tước là không khó.
Cái đáng quý nhất là làm người hào sảng bằng phẳng, không cần vì ba cái danh hão mà làm mấy chuyện càng thêm buồn cười.
“ Đại nhân hào sảng Võ bội phục, đại nhân thưởng tửu , Võ tôi bồi đến cùng...”
“ Đi, theo ta tới quân tướng, để ta giới thiệu mấy lão tướng quân cho Võ huynh, toàn là người mê võ ... “
Không nói nhiều Ngô Khảo Trung kéo theo tay Võ Tùng đi thẳng.
“ Con gái ta....” Võ Tùng lớ ngớ thì thân bịn của Trung đã đến bên cạnh Tiểu Hoa.
“ Mời tiểu thư...”
Thân binh nhóm cũng là người tinh ranh, bản lĩnh Võ Tung đã hiện rõ, chắc chắn chủ công sẽ trọng dụng địa vị sẽ cao, cho nên ấy mà vị này Tiểu Hoa bẩn thỉu không thể không lấy lễ mà đối đãi.
“ Tiểu thư? Là gọi ta sao?”
Tiểu Hoa ngây ngẩn miệng vẫn đầy bánh ngọt một tay bẩn thỉu chỉ vào mình mà ngơ ngẩn.
“ Võ huynh, với công phu của ngươi có thể làm cận vệ cho Bệ Hạ cũng đủ, nhưng mà ở đây lại có mấy chuyện khó nói muốn bàn bạc cùng ngươi”
Ngô Khảo Trung lúc này sau tiệc rượu là ngồi riêng cùng Võ Tung nói chuyện.
“ Đa tạ đại nhân cất nhắc, hai trăm cân thịt của Võ Tùng nếu hữu dụng nơi đâu xin đại nhân cứ chỉ”
Tuy Ngô Khảo Trung rất nhiệt tình rất hào sảng xưng huynh gọi đệ nhưng thân phận quá cao của hắn vẫn bày ra đó. Võ Tùng không dám vượt rào.
“ Trước tiên nói đến việc của quý phu nhân, tuy nàng phải dấn thân trốn liễu hoa nhưng vẫn có thể giải thoát trở về không biết Võ huynh suy nghĩ ra sao?” Ngô Khảo Trung thâm ý hỏi một chút.
“ Ra sao là ra sao, nàng trốn ta tự bán thân là kiếm chút tiền cứu A Phú bị bệnh, nhưng con trai tiểu nhân mệnh bạc, lại cũng nói thật xấu hổ số tiền đó chống cho cha con Võ Tòng sống đến bây giờ. Nếu cứu được nàng ra ta chỉ biết thương yêu bù đắp cho nàng chứ nghĩ gì, làm thân đàn ông mà không bảo hộ được vợ mình, phải dựa thân vợ mình sống tạm qua ngày . Mỗ có tư cách trách nàng”
Nói rồi Võ Tùng cắn chặt hàm răng như muốn bật máu tươi, hắn lệ nóng tuôn rơi, ai nói hảo hán không rơi lệ chỉ là chưa đủ sầu mà thôi.
“ Nghe nhắc qua quý phu nhân họ Phan tên Kim Liên?” Ngô Khảo Trung cười cười hỏi qua.
Võ Tùng hơi ngơ ngẩn , thật không hiểu vị đại nhân này sao thần thông quảng đại vậy.
“ Chính là nàng” Võ Tùng trả lời.
“ Phùng thiên hộ xuất hiện đi thôi” Ngô Khảo Trung chợt lên tiếng, từ trong bóng tốt góc khuất một vị áo đen xuất hiện tự nhiên ngồi vào một bên bàn ghế.
Võ Tòng giật cả mình hắn thực sự mất cảnh giác, có người gần mình như vậy mà không phát hiện.
“ Bẩm phó Đô Đốc nhận được lệnh của Bệ Hạ, từ sáu tháng trước chúng ta các cơ sở thanh lâu đã tích cực giải cứu các nữ tử Hà Bắc, mang tiếng làm mua bọn họ nhưng không có bắt họ phục vụ khách hàng gì, nhưng tránh để người Tống nhìn ra sơ hở nên bọn họ vẫn phục vụ công việc vặt ở thanh lâu như nấu cơm, dọn dẹp, giặt đồ. Số lượng nữ tử Hà Bắc có một trăm bốn mươi ba người chia ra vào hai mươi bảy thanh lâu. Phan thị ở Thiên Mộng Lâu đường Chu Hoài Khu Bắc Huỳnh Dương thành, làm là giặt rũ việc, thân thể trong sạch... Võ huynh đệ an tâm” Vị này hắc y nhân đưa lên cho Ngô Khảo Trung một tập báo cáo, cũng tận miệng nói ra tình cảnh của Phan Kim Liên.
“Cảm tạ cảm tạ hai vị đại nhân, Võ Tòng tôi xin làm trâu làm ngựa cảm tạ hai vị đại nhân”
Võ Tòng nào dám ngồi, hắn bật dậy quỳ dưới đất đầu đập binh bịn bang bang xuống nền mà tạ.
Hắc Y nhân tay như kềm sắt kẹp lấy Võ Tùng đứng dậy, Võ huynh đệ , khoan chớ vội, phó Đô Độc chắc hẳn có việc hệ trọng cần ngươi làm, lúc này đừng làm rộn.
Võ Tùng thấy vậy vội đúng một bên khom lưng cúi đầu .
“ Võ huynh đệ đừng câu nệ , ngồi, ngồi nói chuyện, đêm còn rất dài” Ngô Khảo Trung cười cười chỉ tay vào ghế.
“ Đầu tiên ta muốn sắp xếp cho Võ Huynh một chức quan đó là Bổ Đầu thống lĩnh đam nha mọi lại tốt, ngày mai Võ huynh chọn lấy trăm năm mươi trai tráng khoẻ tròn lưu dân Hà Bắc để tổ đội. Tràn bị vũ khí giáp mão sau đó đến chỗ ta ứng. Nha môn lại tốt có chức năng lùng bắt hung thủ kẻ đã ức hiếp bá tánh Hà Bắc, thứ hai là duy trì trị an trật tự của huyện Bộc Dương. Võ huynh làm được?”
Ngô Khảo Trung lúc này nghiêm khắc hỏi han, đã vào công việc nghiêm chỉnh thì hắn như thành một người khác vậy. Bị Tước ảnh hưởng quá nặng.
“ Có gì làm không được? xin đại nhân cứ yên tâm, lùng bắt hung thủ, bảo vệ an toàn trật tự của nhóm lưu dân Hà Bắc về Bộc Dương cứ giao cho tiểu nhân….” Võ Tùng vỗ ngực thùng thùng thét lớn.
“ Cái này Võ đồng liêu, ngươi nếu là công việc có thể xưng hô ty chức cùng đại nhân, không cần xưng tiểu nhân, còn không phải việc công thì là tình cảm xưng hô” Vị Hắc Y nhân ở một bên dặn dò đôi chút.
Võ Tùng ở một bên phấn trấn, cuối cùng hắn cũng bước chân được vào hệ thống chính quyền viên chức.
Bổ đầu của một huyện quản mấy trăm lại tốt, quản trật tự của một huyện thành, thực tế chức vị nhỏ nhưng quyền lực… không hề nhỏ.
“ Được rồi, đó chỉ là thân phận bề ngoài của Võ huynh, chuyện tiếp theo sau mới quan trọng. Bệ Hạ, Hoàng huynh có một đơn vị bí mật là cận vệ của ngài cũng là tai mắt của ngài, ta dự định Võ huynh sẽ ra nhập đơn vị này và trực tiếp làm việc dưới trướng của Phùng thiên hộ. Đây là nhiệm vụ khó khăn phức tạp nhưng lại cực thực quyền và quan trọng trong lòng bệ hạ, Ý của Võ huynh ra sao?”
“ Như tiểu…à như ty chức đã nói, đại nhân muốn ty chức làm trâu làm ngựa cũng không sao, cho nên làm Bổ Đầu hay làm Cận Vệ bí mật cho hoàng thượng ty chức đều cố hết sức mình, gan óc lầy đất không ngại”
“ Muốn vào đội cận vệ của bệ hạ cần thông qua chút thẩm vấn hơi đau đớn thể xác, Võ Tòng huynh không ngại?” Ngô Khảo Trung trầm ngâm mà nói, thật Võ Tùng trường hợp không cần dùng phòng tối thuốc phiện thẩm vấn, nhưng đó là quy củ, không thể bỏ.
“ Ty chức xin một lần nữa nhắc lại, thân thịt hai trăm cân của ty chức mặc đại nhân dụng”
Thì ra là vậy, tiếu diện hổ.
Ngô Khảo Trung không đơn giản là cái tướng quân bình thường mà hắn là nhân vật đứng thứ hai của Thám Mã Quân Ty hệ thống tình báo của Ngô Khảo Tước.
Thám Mã quân Ty không có đại Đô Đốc chức vụ vì Ngô Khảo Tước chính là nhưng lại có phó Đô Đốc có quyền quản hạt cả Nam ty và Bắc ty, vị này ẩn danh không ai khác chính là Ngô Khảo Trung.
Vốn Trịnh Thành Công là vị trí này, nhưng dù sao hắn chí hướng là tướng quân dương danh lập dạng cho tổ tông cho nên không khoái làm việc ẩn núp chít chít méo méo. Vả lại hắn là ngoại thích không thích hợp làm việc này, cho nên Lão Cáo già Trịnh Cao đã căn dặn rõ, bỏ được nên bỏ ngay, ngoại thích mà dính đến mật thám tổ chức chắc chắn không thể chết già.
Dĩ nhiên Trịnh Thành Công trốn, vị trí trống ra khiên Ngô Khảo Tước mệt mỏi, cũng may Tích đến kịp thời mang theo một đám nhân tài họ Ngô bọ công ty Đại Việt CEO Nguyễn thị Phương… á lại nhầm CEO Ỷ Lan Thái Hậu xa thải đuổi việc mà đến. Cho nên Ngô Khảo Trung ngồi vị trí thứ hai Thám Mã Quân Ty là không có gì bàn cãi.
Nhìn Ngô Khảo Trung tươi cười như gió xuân với bọn Lưu Hữu An nhưng thực tế hắn không hề tin tưởng đám trí thức lắm suy nghĩ quái đản trong bụng không lộ ra. Cho nên Ngô Khảo Trung nghĩ ngay đến việc cắm cờ mật thám vào Bộc Dương huyện từ khi nó mới hình thành.
Võ Tùng chính là một trong những người như vậy, hắn sẽ theo rõi giám sát đám Lưu Hữu An từng tấc từng giây. Tử tham nhũng, thử bắt nạt dân, thử liên hệ Đại Tống? một đêm không trăng không sao, cả nhà bay đầu.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"