Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 288: Giấc mơ thứ hai đáng sợ hơn giấc mơ đầu




“Đây rõ ràng là kế ly gián của người Tống , Tam đệ hắn có mất đi vợ con cũng không nên lũ lẫn như vậy chứ”

“ Thằng này còn dám nói chuyện với Đại ca bằng cái giọng đó”


“ Mà thôi mà thôi, hắn không chém sứ giả, không tại chỗ giết luôn gia tộc Hô Diên đã là bình tĩnh lại đôi phần”

“ Có lẽ đại ca sẽ không để bụng, đại ca là người rộng lượng, thông tình đạt lý..”

Ngô Khảo Ký bất chấp chân trần đi lại trên nền đất bẩn liên tục thì thào.

“ Không cần thiết trở lại An Dương, về đó chỉ làm sự việc thêm lúng túng...” Ngô Khảo Ký ngồi bệt trên nền cỏ ven đường, tóc mai như bạc đi nhiều sợi.

Hắn chán nản tận cùng rồi, đã cố gắng nhiều như vậy, không ngờ kết quả không đổi thay. Em dâu hắn, cháu ruột hắn vẫn chết thảm.

Em trai hắn cháu trai hắn cha con chưa từng gặp mặt, gặp rồi chính là âm dương cách biệt.

Đại Tống đáng chết, Triệu Húc đáng chém vạn lần, lúc này Ngô Khảo Tước muốn nước ngập Biện Kinh trăm vạn người chết sạch Ngô Khảo Ký cũng không cản. Ngô Khảo Tước muốn làm gì thì làm, Ngô Khảo Ký hắn sẽ đứng phía sau hỗ trợ..

“ Không cần chuẩn bị mã nữa, tiếp tục đi về Liêu Đông Vương Đình, Ta viết một bức thư tiến cử Thiết Mộc bộ cho Liêu Đông Vương, các ngươi mang về An Dương là đủ”

“ Ngô Biển, chuẩn bị cho... Trác Mộc Quý Nhân theo xe về Liêu Đông, chuẩn bị một chút sính lễ vàng bạc, khôi giáp, vũ khí đưa cho Trác Mộc Kha. Bản vương mệt mỏi không muốn gặp hắn lúc này”

Ngô Khảo Ký ra lệnh cho thuộc hạ.

“ Cái gì , Oa Khát Đài đại nhân không phải tên thật? Ngài ấy là Ngô Khảo Ký Đông Hải Vương gia? Lại là anh trai của Liêu Đông Đại Vương... ông trời của ta ơi...”

Trát Mộc Kha ngồi bệt xuống đất đến một lúc sau không thể đứng dậy được, hắn chỉ là một cái thủ lĩnh tiểu bộ lạc hai trăm người, thế lực của hắn bé đến độ lần này Liêu Đông Vương chiêu mộ chiến binh cũng chưa đến lượt tộc hắn ra người, đây không phải khinh thường mà là thực tế quy củ thảo nguyên.

Trác Mộc Bộc chưa đủ tư cách để dựng một ngọn cờ đứng dưới trướng Liêu Đông Vương, bọn hắn chỉ có thể ra tham gia theo kiểu là một thành viên phụ thuộc bộ lạc cường đại hơn đủ tư cách dựng cờ dưới trướng Đại Vương.

Hành vi chui lều của đệ nhất dũng sĩ là tục lệ thảo nguyên, người phụ nữ sẽ lấy huyết chủng của dũng sĩ chân chính để sau này cho ra những đứa con khoẻ mạnh, tương lai lại là dũng sĩ thảo nguyên.

Chuyện này không liên quan cưới xin hay chịu trách nhiệm gì. Đặc biệt là nếu A Đóa thành công có được huyết chủng của quý tộc cũng không cần người quý tộc đó nhận con gì cả. Người đàn ông chính thức cưới A Đoá sau này sẽ coi đó là con của hắn và thương yêu như con đẻ. Đây gọi là “ kiếm được” con trai theo như tục lệ của thảo nguyên.

Vốn chỉ là qua đường một đêm, có thể lưu lại huyết chủng thì tốt, sau này gặp lại hay không là duyên số.

Nhưng Trát Mộc Kha không ngờ con gái lớn của hắn lại... tỉnh tỉnh mê mê rơi trúng hũ vàng.

Người đêm qua cùng nàng lại là một Vương gia quyền lực giàu có, lại là anh trai của Vua Thảo Nguyên. Kinh khủng hơn là người này có ý cưới A Đoá, ban cho thân phận.

Trát Mộc bộ lạc theo đó mà.... mả tổ bốc khói xanh.

“ Trát Mộc tộc trưởng, ngươi chê chỗ này lễ vật không đủ” Ngô Biển chờ mãi không thấy Trát Mộc Kha lên tiếng thì cau mày, Vương Gia vẫn còn đợi khởi hành đâu.


“ Không có không có... đây là quá nhiều đâu. Chỉ là chỉ là ... theo tục lệ của Trát Mộc Bộ, chúng tôi phải đáp lễ Vương Gia, nhưng chỗ này... chỗ này quá quá quá nhiều, Trát Mộc quá nghèo không thể đáp lễ”

Trát Mộc Kha mặt như khổ qua, hắn không muốn con gái về nhà chồng bị quá coi thường.

“ Được rồi, nhà ta vương gia không để ý mấy thứ này, ông đáp lễ tượng chưng là được” Trát Mộc Kha dùng tiếng Liêu lơ lớ cố giải thích.

“ Vị này đại nhân, có thể để Trát Mộc Bộ của một số người làm hầu gái giúp A Đoá việc thường ngày, lại cho một số dũng sĩ Trát Mộc Bộ theo A Đóa như hộ vệ không?” Trát Mộc Kha run run nói.

“ Được” Ngô Khảo Ký từ trong xe ngựa nói vọng ra, nãy giờ hắn vẫn theo rõi.

“ Nhạc Phụ đại nhân, ta thân thể không tốt không tiện gặp người, lúc khác chúng ta lại tái kiến giờ đây ta có việc gấp cần về Liêu Đông Vương đình, A Đóa đi theo ta người yên tâm ta không bạc đãi nàng. Người hầu cận vệ ngươi cứ sắp xếp là được”

Ngô Khảo Ký uể oải nói vọng ra sau đó là im bặt không một lời não nữa.

“ Đa tạ Vương gia , đa tạ vương gia...” Trát Mộc Kha gào lớn dau đó lao nhanh nhất về chỗ cắm trại của bộ lạc mà sắp xếp.

Một pha tranh chấp cãi nhau um ỏi vang lên, tất nhiên ai cũng muốn trở thành cận vệ người hầu bên Vương gia, đây là một bước lên tiên rồi.

Sau nửa canh giờ đã quyết định, em trai A Đoá là Trát Mộc Chân dẫn theo mười lăm dũng sĩ được thay chiến giáp thay ngựa tốt trang bị cao cấp nhất vũ khí ra nhập cận vệ quân của Ngô Khảo Ký. Nô tỳ theo hầu thì chỉ có bốn, Trát Mộc Kha tuy muốn đưa thêm nhưng Ngô Khảo Ký chỉ nhận bốn người.

Một phen tạo hoá đi qua, đoàn xe Đông Hải Vương từ từ lăn bánh tiến về phía Bắc. Trác Mộc Kha dựng lên cờ hiệu Đông Hải Vương, cầm theo thư tiến cử của Ngô Khảo Ký mà xuôi nam, trong long hân là một mảng hạnh phúc tràn ngập tương lai hi vọng.

“ Vì sao ngươi đến đưa tin mà không phải người của Liêu Đông Vương đưa tin” Ngô Khảo Ký lúc này đang hỏi vị thân quân đã đưa tin cho hắn.

Hỏi ra mới biết chuyện ở An Dương không phải Ngô Khảo Tước hay Ngô Khảo Tích cho người đưa tin Ký. Đưa tin la lực lượng thân quân của Ký để lại An Dương dặn dò nếu có đại sự khó khăn thấy được thì cấp báo cho Ký ở Liêu Đông. Ký làm điều này vì lo sợ Ngô Khảo Tước gặp khó nhưng vì ngại ngùng nên không mở mồm xin giúp đỡ.

“ Tiểu nhân không biết, có lẽ tiểu nhân cấp báo quá nhanh người của Đại Tướng quân và Liêu Đông Vương chưa đến... hoặc có thể là ... có thể là...” vị thân binh ấp úng.

“ Có thể là gì? Bọ này chẳng qua muốn dấu ta , không muốn ta lo lắng buồn rầu thôi”

“ Ngươi trở lại nhìn kĩ An Dương cho ta, dặn dò đám huynh đệ ở đó, mười ngày một người đưa tin cho ta, lớn bé chuyện An Dương ghi cả lại, à không được tìm hiểu chuyện tư mật của Liêu Đông Vương cùng đại tướng quân, ghi lại những chuyện công bố công khai là được rồi. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Ngô Khảo Ký dặn dò kỹ lưỡng chuyện này để tránh hiểu lầm giữa huynh đệ.

Lực lượng đưa tin là của riêng Ngô Khảo Ký, tin cần đưa không cần là tin tức gì quá tư ẩn trong quân, chỉ là những tin mà ai cũng thấy ai cũng biết ở An Dương là đủ.

Ngô Khảo Ký chỉ sợ Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích không muốn phiến hà hắn mà dấu diếm những khó khăn. Đó không phải là thiếu tin tưởng hai huynh đệ ruột thịt, chẳng qua là không muốn để hai tên này quá tự tung tự tác làm loạn.

Từ An Dương đến Liêu Đông Vương Đình tầm một ngàn hai trăm ký lô mét. Tức vào khoảng 2400t dặm, nếu toàn lực mà đi không tiếc sức ngựa sức người thì chỉ mất tầm mười đến mười hai ngày mà thôi.

Dọc đường từ An Dương đến Liêu Đông vì để thuận tiện chuyển quân, chuyên lương thực, chuyển vật tư đã bố trí đầy đủ dịch trạm cứ cách trăm dặm lại có một.

Dịch trạm này không phải do Ngô Khảo Tước xây mà là do người Tống xây dựng sẵn.

Tống có một hệ thống dịch trạm bố trí khoa học tỉ mỉ từ Tế Nam đến Am Dương và thông thẳng Biện Kinh.

Ngô Khảo Tước chính là sử dụng lại hệ thống dịch trạm này để sử dụng.

Tất nhiên vẫn có hai nhánh dịch chạm mới được Ngô Khảo Tước cho xây dựng cấp tốc từ khi chiếm được Tế Nam.

Một là từ Tế Nam đến Tân Châu rồi thông Đông Dinh, đây là con đường thông ra cảng biển Đông Dinh, Đây là loại dịch trạm đường thủy dọc theo sông Hoàng Hà tạo thành một tuyến đường tiếp lương, chuyển quân siêu cấp thuận tiện.

Hạm đội Hoàng Hải của Liêu Đông có thể chạy liên tục từ Dinh Khẩu đến Đông Dinh, hay từ Jeju đến Đông Dinh để vận chuyển lương thực vũ khí, đạn dược, thuốc men. Có thể vận chuyển cả một số ngựa chiến. Nhưng Hạm đội Liêu Đông chưa đủ lớn để vừa vận chuyển quân đội và quân nhu nên chỉ có thể chọn một.

Jeju dĩ nhiên là nơi trung tâm lương thảo của Ngô Khảo Tước, Liêu Đông thực tế không có lương thảo để tiếp tế cho Ngô Khảo Tước trên chiến trường.

Đừng nhìn Liêu Đông hùng hùng hổ hổ bá đạo Bắc Khu, Liêu Đông thiếu Ngô Khảo Ký chỉ là một con hổ giấy không hơn không kém, vì thiếu Ngô Khảo Ký thì Liêu Đông chỉ là một cái nghèo nàn vương quốc, quốc lực, lương thực chẳng đủ để nuôi năm vạn quân đánh nhau một tháng chứ đừng nói là nuôi mười mấy vạn đại quân mò mẫm liên tục ở Hà Bắc.

Đại Tống người không ngu, chẳng có ai bảo Đại Tống ngu cả. Đại Tống biết rõ tình lình Đại Liêu cùng tân quốc Liêu Đông.

Đại Liêu vì tranh đoạt vị loạn một bày, Liêu Đông mới lập quốc không có tích trữ, cớ như Liêu Đông Vương cần phải tốn nhiều năm tích lũy mới có thể tổ chức được một cuộc chiến ra hồn. Cho nên Tống mới dám thò nanh vuốt của bọn chúng vào Yên Vân mười sáu châu. Bọn chúng nghĩ Liêu Đông Vương hẳn sẽ thỏa mãn với Tái Ngoại Liêu Đông vùng đất mà không gây sự gì vì vô lực gây sự.

Lại thêm đám hải tặc của Ngô Khảo Ký vừa bị quét một lần ở Hà Bắc.

Do đó người Tống gan bành trướng, bội ước.

Nhưng người Tống quên mất khả năng làm kinh tế của Ngô Khảo Ký lại quên mất đám thương nhân vô nhân đạo người Hán chỉ vì tiền của khồn tiếc bán rẻ lợi ích quốc gia, vẫn giao dịch lương thực giá cao với Ngô Khảo Ký. Lại thêm Ngô Khảo Ký ăn may ở Nhật Bản, lại nô dịch Triều Tiên, cho nên lương thực Ngô Khảo Ký hắn thu được đủ để Liêu Đông chiến một lần.

Xong người Tống lại sai lầm một lần nữa, bọn họ vẫn lấy tư tưởng của bản thân để đánh giá tình cảm huynh đẹ họ Ngô.

Đại Tống không bao giờ tin rằng Ngô Khảo Ký có thể tống tiễn toàn bộ của cải mà hắn tân tân khổ khổ kiếm được để thành toàn Liêu Đông. Không ai tin tưởng điều này. Nhưng Ngô Khảo Ký lại làm vậy, mà làm rất sảng khoái, rất thoải mái.

Liêu Đông lúc này toàn dân là đang ăn lương từ Jeju đó.

Tất nhiên người Liêu Đông có thể tự ăn dê bò của họ, nhưng đó là lương thực cuối cùng của họ, nếu ăn hết thì mùa xuân năm sau lấy gì mà sinh sản, lấy gì mà phát triển.

Hãy nhớ lại vì sao Liêu Đông Vương có thể quật khởi siêu cấp nhanh chóng, không nhiên tạo nên một siêu cấp hùng mạnh quốc gia trên thảo nguyên?

Nhiều người nghĩ đây là một chuyện yy bất khả xảy ra trong thực tế, đơn giản vì các vị chưa hề nghiên cứu kỹ thảo nguyên, chưa tưng hiểu người thảo nguyên, chưa từng đọc kỹ từng mấu chốt vết tích ẩn dấu trong câu truyện.

Nhắc lại Liêu Đông Vương không thu nạp đại bộ lạc, không hấp thu quý tộc cũ Liêu Đông.

Hắn vương quốc là tập hợp của vô vàn vô vàn những tiểu bộ lạc nghèo vô đối của thảo nguyên.

Điều này giống như ở Trung Nguyên khởi nghĩa nông dân, một đám nghèo đói tụ tập.

Chính vì đám tiểu bộ lạc nghèo đói, không có quyền nói chuyện ở thảo nguyên nhưng lúc này lại được ban có hội đổi đời cho nên nườm nượp kéo đến.

Thảo nguyên các bộ lạc quản lý theo hình kim tự tháp, đứng đầu là các quý tộc, bộ lạc của bọn chúng được tập hợp bởi vô vàn các bộ lạc nhỏ hơn.

Siêu cấp bộ- Đại Bộ- trung bộ- tiểu bộ lạc, đây chính là phân chia. Cũng như quản lý, Siêu câp bộ lạc có một vài trên thảo nguyên, ví như Gia Luật các bộ thân vương của nhà Liêu. Nhưng thực chất người nguyên bản Gia Luật tộc không phải nhiều, nhiều nhất chính là các tiểu bộ lạc rời rạc phụ thuộc họ quấn lấy tạo thành một siêu cấp bộ.

Ngô Khảo Tước chính là đánh chủ ý đến đám dân nghèo tấng lớp thấp nhất này, ví như Hoang Nhan bộ ở Hắc Long giang vậy chỉ là một phụ thuộc bộ lạc không địa vị trong Đại Liêu.

Đám này đông nhưng nghèo, lại không có quyền lên tiếng, không có vật tư sản suất, tất cả nằm trong tay đại quý tộc Đại Liêu còn đâu.

Nhưng Liêu Đông Vương xuất hiện, ngoài trừ ban đầu hấp thu vài ba cái trung cấp bộ như Hô Luân Bối Đa dùng thuốc phiện khống chế người cầm đầu để tạo nên một đội quân ban đầu hình thức, về sau Ngô Khảo Tước chỉ hấp thu và đào móc tiểu bộ lạc của các thể lực thảo nguyên.

Đi theo Liêu Đông Vương dù là tiểu bộ cũng được đỗi đãi như con người, đây là cả đen cả bóng nghĩa, Đi Liêu Đông Vương có lương thực, vũ khí, khôi giáp, có tương lai, đi theo Liêu Đông Vương không còn nghèo khó, không còn bị bắt nạt.

Đây mới chính là lý do Ngô Khảo Tước quật khởi không đỡ nổi ở thảo nguyên.

Nhưng muốn làm được điều này Ngô Khảo Tước bản thân hắn không làm nổi. Điều kiện tiên quyết hắn phải được cung cấp tài chính không ngừng nghỉ từ Ngô Khảo Ký phía sau.

Đến đây nguyên nhân chính đã hé màn, cuối cùng là tiền tài cùng tài nguyên dồi đào cộng thêm một lối suy nghĩ hiện đại đã tạo nên một con quái vật ở thảo nguyên trong một thời gian ngắn. Không hề có yy gì ở đây cả.

Lại nói về con đường dịch trạm thứ hai đó chính là từ Tế Nam đi Bắc Bình rồi ra tái ngoại, tới tận Vương Đô Liêu Đông ở nơi mà ngày nay gọi là Thẩm Dương. Nơi diễn ra trận chiến thành danh của Liêu Đông Vương Ngô Khảo Tước.

Dich trạm hệ thống này là đường bộ dịch trạm được xây dựng hơi qua loa một chút. Cơ mà không sao, người thảo nguyên sức thích ứng cực tốt, quen mà trời chiếu đất nơi nơi là nhà, cho nên qua loa không sao.

Kể cả như vậy dịch trạm hệ thống đã thành hình, từ đây người thảo nguyên sẽ nườm nượp xuôi nam, dĩ nhiên Ngô Khảo Ký có thể dùng đó để đổi ngựa đổi người chuyển thông tin từ An Dương về Liêu Đông.

Hơn hai ngàn dặm chỉ cần mười ngày là tới.

Có người nói dùng bồ câu đưa thư đi, cũng có thể nhưng cần phải đào tạo nuôi dưỡng, cần thời gian dài huấn luyện, không thích hợp.

Càng không thich hợp hơn khi ở nơi này tràn ngập người thảo nguyên, bọn khốn này mỗi thằng đều có cung tên và đều là thiện xạ, nuôi chim bồ câu cho chúng nó hầm canh thôi cũng đủ sạt nghiệp. Thêm vào đó bọn khốn này còn có thú nuôi pet là đại bàng, bồ câu đưa thư… bỏ đi.

Có đâu đó mấy người não ngắn đã từng dùng đại bàng đưa thư … trời của ta ơi, trong số các loài chim có thể định vị tổ từ xa ngàn dặm ngoài bồ câu không có loài khác, mà trong bồ câu cũng chỉ có một số loài xác định mới có năng lực này.

Cho nên Ngô Khảo Ký chỉ có thể dùng khoái mã truyền tin.

Tháng mười một…. lạnh…. lạnh…. siêu cấp lạnh….

Liêu Đông tái ngoại chết tiệt tuyết rơi trắng xóa một cõi…. Vương Đình ngập trong truyết lớn.

Ngô Khảo Ký thích tuyết, đơn giản vì phương nam không có, đời trước hắn cũng ở Vn chưa đi du lịch những nơi có tuyết. Cho nên cái lạ sẽ làm hắn hứng thú, rảnh không gì làm thì đọc chiến báo An Dương, nghịch tuyết, uống trà, thưởng thức tái ngoại phong cảnh.

Rảnh hơn thì đi trêu chọc một đám cháu ruột, nhiều nha, đã bảy đứa rồi, tên lớn nhất cũng đã hai tuổi, quấn trông áo bông bò lổm ngổm. Có thể nói đám nhóc thảo nguyên này… sức sống kinh hồn.

Đệ muội nhiều quá nhớ không hết được, mỗi ngày đều đến thỉnh an vị Vương gia quyền lực.

Thảo nguyên người không ngu, đám bần dân đi theo Ngô Khảo Tước ngày nào giờ đã và đang bước trên con đường quý tộc, đầu óc mở mang rất nhiều. Đã mở mang thì bọn họ mới hiểu Liêu Đông vì sau được thành lập. Không phủ nhận Đại Vương của bọn họ tài quân sự thông thiên, nhưng không có người anh trai Đông Hải Vương pháp lực thông thiên thì cũng không thể nhanh chóng cường hóa Liêu Đông Quốc được.

Cho nên đám cha vợi của Liêu Đông Vương dĩ nhiên căn dặn dám con cháu ở Vương Đô Liêu Đông, lấy lòng lấy lòng… tận lực lấy lòng Ngô Khảo Ký.

Ngô Khảo Ký vì tránh hiềm nghi với em dâu cho nên không thể quá thân cận tiếp xúc, đành phải gạt bỏ sự nhiệt tình của… hai đội bóng đá em dâu. Nhưng Trát Mộc Quý Nhân lại trở thành trung tâm của vòng xoáy này, lấy lòng không được anh chồng thì quay ra chị dâu duy nhất ở Liêu Đông.

Có thể nói cuộc đời A Đóa những ngày này là phong quang nhất, tiền hô hậu ủng khắp nơi đều là các cô em gái ríu rít nịnh bợ.

Tháng mười một trung tuần, vẫn là chiến dịch dằng co nơi Hoàng Hà.

Kể từ sự kiện thuyền nhỏ qua sông gửi hai hộp gỗ đã qua gần hai tháng, nhưng Liêu Đông Vương chưa có đột phá nào đáng kể đánh sâu vào đất tống.

Ngô Khảo Ký trên bàn đọc chiến báo, hắn mường tượng được em mình đang tụ tập lực lượng, làm một lần khỏe cả đời.

Chiến báo mới nhất… Liêu Đông Vương cho nhổ trại áp sát phòng thuyến quân Đại Tống, đôi bên chỉ còn cách nhau hai mươi dặm, chiến sự bùng phát bât kỳ lúc nào.

Bỏ mẹ.

Ngô Khảo Ký nhảy dựng người kinh hãi.

“ Người đâu đem bản đồ quân sự”

Ngô Khảo Ký tinh thần đột nhiên quốc quýt sợ hãi…

Không mấy chốc bản đồ đưa đến, hắn đối chiếu giữ thư tín cùng bản đồ sau đó cắm cờ hành quân.

“ Nhanh nhanh, tụ tập toàn bộ binh mã Liêu Đông cần vương, ai có thể chiến đấu được lên ngựa cả cho ta… nhanh nhất tốc độ hành quân tiến về An Dương…”

“ Báo cho Jeju. Dốc toàn bộ tài chính mua lương thảo từ Nhật Bản Triều Tiên vận đến Tế Nam, ta không cần quan tâm giá cả, mua hết cho ta”

“ Jeju tất cả vũ khí tồn kho vận đến Tế Nam sau đó theo đường bộ đên Bắc Bình chờ đợi đại quân của ta tới”

“ Lệnh cho Triều Tiên tụ tập binh mã theo đường biển đến Tế Nam chuẩn bị hội quân, nói cho Cao Ly Vương, con mẹ nó không xuất binh cứu viện, chờ ta về là diệt tộc Cao Ly”

“ Ngươi Ngô Biển theo đi Okinaoa một chuyến nói vơi đám hải tặc ở đó, chuẩn bị có làm ăn lớn, nói chúng tụ tập quân bờ biển Ninh Ba chờ đợi lệnh của ta”

Liêu Đông ầm ầm chuyển động, lòng người sợ hãi… bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bọn họ có một điều chắc chắn. Liêu Đông Vương gặp nguy, nếu không gặp nguy thì Đông Hải Vương không điên cuồng vơ vét toàn bộ lực lượng dù là dự bị nhất để tham chiến.

“ Tam đệ sao ngươi có thể như vậy… vẫn biết ngươi mất vợ con tinh thần sẽ khốn đốn, nhưng tại sao có thể hành quân bất cẩn đến mức đó”

Ngô Khảo Ký than thở, sợ hãi, đau đớn ngồi trong phòng tối chờ đợi Liêu Đông chiến binh tập hợp.

Hắn sợ hãi sẽ đến muộn, hắn không muốn đón lấy khi hắn đến An Dương là thi thể của tam đệ và đại ca.




Đại Việt chuyển mình sang một trang sử mới. Ông trùm trọng sinh về triều đại nhà Lý, bình đình nội loạn, mang gươm đi mở cõi, khai cương khuếch thổ, viết nên kỳ tích huy hoàng của dân tộc con rồng cháu tiên. Mời xem
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.