Ờ thì cứ đòi giá trên trời đi, bị đuổi về, làm gì có chuyện được trả lời ngay, các lão đại làm việc đừng mong mọi chuyện được quyết ngay lập tức trừ khi là mệnh lệnh chiến trường tiền tuyến.
Đuổi thì về , Ngô Khảo Ký lại được áp ra khỏi cung , có điều lần này thái độ Cấm quân là trịnh trọng đưa tiễn. Ngô Khảo Ký híp mắt nhìn Lý Chiêu Văn mặt lạnh, tầm tuổi cũng ngang ngang hắn… ghim rồi nhé. Có cơ hội sẽ gõ thằng cu hoàng tộc này một phát.
“ Ký huynh biết Bố Chính sẽ có nạn can qua mà vẫn dũng cảm trù bị đi biên thuỳ. Chiêu Văn ở đây kính ngươi một lễ, bội phục. Những ngày qua chức trách công vụ phải làm khó Ký huynh, xin thông cảm bỏ qua”
Ý .. thăng cha hoàng tộc này dễ nói chuyện này.
Ký không biết Chiêu Văn là Cháu của Lý Bồ Khai Quốc Vương.
Mà Cụ Lý Thường Kiệt là con nuôi của Lý Bồ, cho nên hai bên thực sự rất thân thiết.
Nếu đã là người hào sảng thì Ngô Khảo Kỹ sẽ không ngại giao du.
“ Khà khà.. Chiêu Văn huynh nghĩ gì vậy. Ta sao lại để bụng chuyện nhỏ như vậy? Người sảng khoái như Chiêu Văn huynh ta hận không kết giao từ sớm. Chiêu Văn huynh có thể uống rượu chứ..?” Ngô Khảo Ký cười ha ha rất hào sảng huých vai Chiêu Văn một cái làm như bạn lâu ngày vậy.
Khốn nạn con trâu..
Chiêu Văn cảm thấy vai tê rần, may mà hắn thân thủ tốt mới chống đỡ nổi nếu không thì bị húc bắn ra xa rồi.
“ Muốn trả thù?” Chiêu Văn cắn răng…
Nhưng nhìn lại thì không phải , thằng Ký cười hào sảng không phải giả chân. Điều này chỉ có thể tự trách mình quá thấp bé nhẹ cân. Nếu so sánh thì Khảo Ký cỡ Văn Hậu còn Lý Chiêu Văn cỡ Quang Hải… hai thằng huých vai một cái thì đủ hiểu rồi.
“ Biết chứ… rượu thì ai chẳng thích…” Chiêu Văn cười cười xấu hổ, nhà họ Ngô thằng quái nào cũng cao to, chả bù cho họ Lý. Đi cạnh nhau mất hết nhuệ khí. Chiêu Văn lẩm bẩm ghen tị.
“ Chiêu Văn Huynh, áp giải ta về phủ hẳn cũng tối trời hết nhiệm vụ đúng không?”
Ngô Khảo Ký gạ gẫm…. thân cận một thằng hoàng tộc lại làm chỉ huy một nhánh cấm quân moi móc thông tin nó dễ hơn.
“ Không có...” Chiêu Văn vô thức trả lời.
“ Đi đến phủ nhậu... khục... nhầm.... đi tới phủ thưởng tửu. Nhà ta có rượu đặc biệt, mạnh gấp mấy lên Rượi Vâ Hương và rượu Kim Sơn” Ngô Khảo Ký dụ dỗ.
“ Thật?” Lý Chiêu Văn không tin lắm.
Thời này rượu đã làm quái gì có chưng cất đâu. Uống như uống giải khát, cho nên mới có việc trong truyện Thủy Hử cứ tu cả vò, cả bát. Thử tu rượu 40˚ trở lên xem, lại chẳng chết tại chỗ.
Ngô Khảo Ký thì biết chưng cất rượu chứ. Ban đầu hắn cũng tính lấy thứ này làm ngành nghề kiêm tiền lúc mới xuyên không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không hợp lý, Rượu mạnh cay nồng chỉ có một nhóm nhỏ võ phu sĩ quan là thích. Đám binh sĩ làm quái gì có tiền mà mua, dân thì càng không có tiền để sử dụng thứ này. Còn về đám hủ nho thì thích rượu nhẹ kiểu thanh tao. Cho nên tình đi tính lại thì sản xuất rượu mạnh phân khúc thị trường hẹp. Bán không ra tiền, trừ khi hắn lên phương bắc nơi đó thời tiết lạnh, người dân thích rượu mạnh thì mới bán đươc giá. Ở Đại Việt thứ này rất khó kiếm ra tiền.
Thứ nào hiếm mới quý, Ngô Khảo Ký dự định chưng một ít rượu để cho người nhà dùng, tặng một ít bạn bè. Rượu chưng này được dùng trực tiếp từ các loại rượu có tiếng ở Đại Việt chỉ là nâng nồng độ lên, cho nên độ êm không cần phải bàn. Còn về ủ men mới để nấu rượu số lượng nhiều dùng trong cồn y tế, sát trùng, công nghiệp nước hoa, v.v... thì Ngô Khảo Ký phải chờ đợi khi nào có địa bàn riêng mới có thể thực hiện được.
Thực tế Ngô Phủ không phải là một cái phủ khép kín như người phương Bắc.
Người Hán và người Việt khác nhau nhiều lắm. Ngoại trừ kết cấu Hoàng Thành ( thành ngoại) – Cấm thành ( thành nội) có tương tự với kiến trúc khép kín thì quan viên phủ đệ của quan lại Đại Việt thường có kiến trúc mở với tường ranh giới mềm.
Cho nên Phủ Ngô gia được hiểu là vùng đất của Ngô gia. Phủ ở đây là chỉ một đơn vị diện tích khu vực chứ không chỉ một lối kiến trúc như người Hán.
Làng An Xá, huyện Quảng Đức (Cơ Xá, huyện Gia Lâmngày nay) chính là phủ Ngô gia. Avatar đại điện của Ngô Gia là nhét hết vào lang An Xá và An Mỹ. Huyện Quảng Đức với mười mấy làng nhỏ san sát nhau đều là đại diện cho mỗi thế thộc . Tất nhiên thế tộc có thể chọn đặt Avatar trong thành Thăng Long nhỉ?
Thực tế là không được. Cả hoàng tộc lẫn thế tộc đêu ăn ý không nhắc đến chuyện này.
Ơ kìa, thế thộc sao không chui vào thành Thăng Long ở cho nó sướng, tội chi lại chui ra ngoại thành cho nó xa xôi…
Khụ khụ… ban đầu Ngô Khảo Ký cũng có thắc mắc vậy khi mới xuyên không, nhưng qua hai ba ngày hắn hiểu ngay.
Avartar của các tập đoàn quân phiệt toàn nhân vật quan trọng , ai lại đi chui vào thành Thăng Long, nếu một ngày Hoàng tộc nổ cơn mà đón hết cổng lại thả chó thì….
Hoàng Tộc cũng không muốn thế gia ở bên trong tường thành Thăng Long, bởi bọn thế gia quân sự ai cũng có gia binh. Mỗi nhà mấy trăm đến ngàn cộng lại, nhiều vô cùng. Ai dám để đám hung thần ác sát ấy ngay bên đầu giường? Lại phải tăng thêm quân Cấm Vệ để phòng ngừa.
Cho nên hai bên đều có lý do ăn ý để thế gia quân phiệt không ở trong thành Thăng Long.
Người lại sĩ tộc và hàn môn cùng dân cư thường lại ở trong thành Thăng Long rất đông.
Từ đấy có thể thấy rằng tại sao Ngô, Đỗ, Lê, Dương, Hà , Quách, Phạm , Khúc… không một gia tộc nào ở trong thành. Cỡ như Lý Thường Kiệt muốn một mảnh đất siêu hớn bên trong thành Thăng Long để Ngô gia chuyển vào có khó không?
Quá dễ là khác, có điều ông ta và thế gia quân phiệt khác có làm vậy đâu.
Mọi chuyện đều có lý do của nó.
Nói cách khác để hiểu Ngô Phủ không giống như mọi người tưởng tượng kiểu Trung Quốc Mộc Vương Phủ tường cao vây kín kiến trúc đinh đài này nọ.
Phủ của Đại Việt nói đúng hơn là Làng . Ngô Phủ chính là vùng đất họ Ngô ngự trị cụ thể là Ngô Gia Trấn- Hương An Xá. Có tường rào chứ, đó là luỹ tre bao quang làng, có hào sâu phòng thủ đó là những con mương, có cổng phủ đó là cổng làng. Kiến trúc trung tâm là nhà thờ họ cùng Đình Làng, nơi này Ngô Gia sẽ hội họp khi cần. Con cháu Ngô gia có nhà riêng ở từng khu nhất định.
Thân binh gia tướng người nhà cũng ở đây và có ruộng đất để canh tác…
Có thế thất văn hoá làng xã ăn rất rất đậm vào người Việt Kinh.
Khi này tại khu nhà của Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy…trong khu vườn cây ăn trái lại có hàng rào bằng cây trà xung quanh khung cảnh thật hoà mình vào thiên nhiên.
Một đám đông thanh niên đang hò hét ăn uống nhậu nhẹt..
“ Ký ca, ta mà biết nhà đại ca có mỹ thực và mỹ tửu đệ nhất nhân gian như vậy thì… mò đến lâu rồi…”
Lý Chiêu Văn ngà ngà say, phanh ngực áo cho mát mẻ rồi tiếp tục uống rượu … ướp lạnh….
Thời tiết tháng ba âm lịch, đã không quá lạnh, cũng có chút bức bối khi “ăn lẩu” nóng. Cho nên uống rượu ướp lạnh rất thích.
Lẩu là món ăn rất đễ đi kèm với nhậu, cảm giác vừa nhúng thức ăn tươi sống tự tay chế biến vừa ăn... thật khoái khẩu vô cùng....
“ Chinh đệ không cần khách khí, ngươi thích thì cứ đến lúc nào cũng sẵn rượu tiệc cho ngươi, thứ tốt nhất... ca để cho ngươi” Ngô Khảo Ký cũng phanh ngực áo lộ ra cơ bắp cuồn cuộn bá vai bá cổ thẳng đệ vừa mới túm được không lâu.
Rượu đúng là thứ khiến nam nhân kết bạn nhanh nhất.
“ Tiểu kính Phò mã một chén.... bữa nay đúng thật là tiên tửu, tiên thực... ôi rượu mạnh mà mát ... đi vào vừa nóng vừa lạnh... thấu tận tâm can”
Một thằng sĩ quan bên phe Cấm vệ đứng lên hùng hổ cầm một cốc rượu tu ừng ực....
“ Tiểu kính Phò Mã...” Cả đám mấy chục thằng Cấm vệ tứ phía ở chục bàn xung quanh đứng lên tự rót sau đó tự kính rồi uống vội....
“ Ha ha ha....” Ngô Khảo Ký cười tươi ... mặt đỏ như gà chọi cầm lên cốc rượu bằng đồng thau cũng uống cạn. Hắn biết thừa mấy thằng khốn này sợ không đủ rượu, tranh thủ kính để uốn thêm một cốc... tham lam...
Lý Chiêu Văn tuy hơi men đã bốc lên tận não nhưng vẫn nhận ra đám thân binh của bình chơi bẩn thì xấu hổ lắm, có điều cả người hắn đỏ như tôm luộc rồi cho nên có xẩu hổ cũng không thể đỏ thêm.
“ Ăn tiếp... uống tiếp... tửu bao no... người đâu mang thêm tửu ra đây” Ngô Khảo Ký hò hét...
Hôm nay phục vụ toàn là nam đinh, nữ nhân nhà này đóng cửa trốn cả, đám thân binh chủ tớ hai phe uông một lúc là cởi hêt đồ phanh ngực áo như đám du côn giang hồ cả rồi.
Tiêng hoan hô ầm ầm vang lên... đám thân binh của Lý Chiêu Văn sướng quá trời rồi.
Đún lúc này bên ngoài hàng rào một đám người xuất hiện. Ông Ngô Tú dẫn theo thằng con trai cả Ngô Thục ( Ngô Khảo Tích) đến hỏi tội thằng con trai thứ hai Ngô Tôn ( Ngô Khảo Ký ). Nhưng chưa đến nơi thì từ xa đã nghe thấy tiếng ăn uông hò hét ầm ỹ. Máu nóng lại sôi lên rồi, mới ngoan mấy bữa lại chơi bời.
Có điều thân vệ của Ngô Khảo Ký đã chạy vào rỉ tai. Ký có say một chút nhưng vẫn còn lý trí... làm sao để thoát cảnh nghe cằn nhằn đây? Mắt hắn nhìn vô thằng Chiêu Văn mà sáng lên.
“ Bây đâu, dọn thêm 3 cái bàn mới... mang tửu và nồi lẩu mới ra..” Ngô Khảo Ký hò hét sau đó sốc nách quắp thằng Chiêu Văn đi ra ngoài...
Nói thật Ngô Khảo Ký quắp Chiêu Văn chẳng khác gì đại bàng quắp gà, thể trọng của hai người quá chênh lệch.
“ Phụ thân, đại ca... hai người... ợ... dến đúng lúc, nhà đang có khách quý... ợ..” Ngô Khảo Ký giơ thằng Chiêu Văn đang bị kẹp dưới nách ra.
Chiêu Văn ít nhất cũng là Thượng khinh xa đô úy quân Cấm Vệ, chức quan tam phẩm hơi bị ghê đấy, thằng này đến nhà chơi thì mở tiệc là đúng rồi.
Ông Ngô Tú chưa biết nói cái gì thì bị Chiêu Văn sắp bí tỉ túm lấy tay....
“ Tú Thúc... rượu ngon lắm... đi đi vào làm một chén....”
Thằng Chiêu Văn tỉnh đúng lúc thế, túm tay của Ngô Tú xềnh xệch lôi đi.
Ai cũng biết Hồng Đức thịnh thế, nhưng mấy ai biết đến được thời kỳ Diên Ninh, nếu sống sót qua được tam vương tranh vị, phải chăng Đại Việt lại có thêm một nền thịnh thế huy hoàng không kém?