Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 32: ly hôn với ảnh đế vai ác (9)




Kỳ Uyên cảm thấy cứ im lặng chấp nhận như vậy không phải là cách hay, về sau cứ mỗi lần chọc giận cô, cô đều muốn bày ra một bàn đồ ăn như vậy, thực sự là ăn không tiêu, vì thế giả ngu hỏi: “Lại là đồ ăn ngọt ngào, hôm nay là ngày tốt gì vậy?”
 
Trần Mộc cười lạnh nói: “Kỳ ảnh đế công khai Weibo thừa nhận mình đã kết hôn, còn khoe giấy hôn thú, như vậy không phải là một ngày tốt hay sao?”
 
Kỳ Uyên nhướng mày: “Nói như vậy đúng thực là đáng chúc mừng.”
 

 
Trần Mộc kéo ghế ngồi xuống, tò mò hỏi: “Hình anh tùy tiện lấy trên mạng hay có sẵn trong điện thoại?”
 
“Có sẵn trong điện thoại.”
 
“Vì sao trên điện thoại lại có bức ảnh đó?”
 
“Anh cũng không nhớ rõ lắm, vẫn luôn có sẵn trong điện thoại, cũng không rõ chụp khi nào.” Kỳ Uyên nói xong lấy di động mở album ra cho cô xem, không những là chụp ngoài bìa của tờ hôn thú, mở ra còn có bức ảnh chụp lớn của hai người, liên tiếp vài bức.
 
Trần Mộc nhìn thấy hai người trẻ tuổi cười mặt trời xán lạn trong ảnh chụp, trong lòng bỗng nhiên có chút nặng nề. Lúc hai người đi lãnh giấy đăng ký kết hôn, Kỳ Uyên hẳn là rất vui vẻ, bằng sẽ không chụp nhiều ảnh liên quan giấy hôn thú như thế. Nhưng hiện tại, cô vừa mới đến đã tìm mọi cách để đòi ly hôn với anh, cho dù đó là nhiệm vụ cần thiết phải hoàn thành đi nữa, nhưng vẫn có cảm giác chua xót giống như cầm gậy đi đánh uyên ương.
 
Trần Mộc hỏi anh: “Anh tùy tiện đem chuyện này nói ra như vậy, công ty sẽ không trách anh sao?”
 
Kỳ Uyên vẫn duy trì bộ dáng thoải mái nói: “Thật ra anh đã muốn làm như vậy từ sớm, nhưng vẫn bị công ty ngăn cản, hơn nữa Lý Khiết vẫn luôn đụng đến điểm mấu chốt, cho nên anh không muốn nhịn nữa.”
 

 
“Cái đó gây ra hậu quả gì?” Cô hỏi.
 
Kỳ Uyên nói đùa: “Treo trên hot search một ngày, cũng xem như hậu quả không tồi.”

 
Trần Mộc: …
 
Còn có tâm tình đi nói giỡn, xem ra thật sự có ảnh hưởng không quá lớn.
 
Vỗ vỗ ghế bên cạnh, Trần Mộc nói: “Ngồi xuống ăn cơm, uống trước chén canh nấm tuyết hạt sen đi, rất ngon.”
 
Kỳ Uyên kéo kéo áo, nói: “Cả người toàn mồ hôi, trước hết để anh đi tắm cái đã rồi ra ăn.”
 
“Chờ anh tắm xong, đồ ăn nguội hết rồi.”
 
“Không sao, anh sẽ tắm nhanh.” Nói xong không đợi Trần Mộc trả lời, nhanh chóng xoay người rời đi, tốc độ kia, giống như đang chạy trốn.
 
Trần Mộc nhìn bộ dáng vội vàng của anh có chút buồn cười, sau đó đứng dậy đi vào bếp, bưng ra ba món mặn anh thích ăn đặt lên bàn.
 
Thật ra cô chỉ muốn hù dọa anh một chút, nếu anh nhìn kỹ sẽ thấy những món ngọt này rất ít, không khác mấy với mấy món điểm tâm ngọt sau khi dùng cơm xong.
 
Quả thực Kỳ Uyên tắm rất nhanh, chưa đến mười phút, anh bọc áo choàng tắm dài bước ra từ phòng tắm, xoa xoa tóc lung tung, đi dép lê đến bên bàn ăn, sau khi nhìn thấy rõ đồ ăn trên bàn, mặt mày mang theo ý cười nhìn cô chằm chằm nói, “Không tồi, vẫn còn biết xót chồng em.”
 
Trần Mộc: ….
 
Chờ đến khi anh ngồi vào vị trí bên cạnh, Trần Mộc mới phát hiện, người đàn ông này mặc áo choàng tắm một cách lỏng lẻo, đai lưng thực ra chỉ được buộc tùy tiện một chút. Theo động tác khom lưng ngồi xuống của anh, cổ áo trước ngực trực tiếp mở rộng ra, lộ ra một mảng lớn ngực, vì thường xuyên rèn luyện thân thể, hình dạng của cơ ngực thật sự hoàn mỹ, nhưng cũng không quá khoa trương, nhìn qua thực sự mê người, đúng là sắc đẹp động lòng người.
 
Trần Mộc nhìn nhìn, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
 
Đối với cô mà nói từ đầu đến cuối người đàn ông này có lực hấp dẫn trí mạng.
 
Kỳ Uyên dùng khóe mắt nghiêng nhìn cô một cái, phát hiện ánh mắt cô dừng lại trên người mình, ý cười nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng, “Vẫn vừa lòng chứ nhỉ?”
 
Lúc này đầu óc của Trần Mộc có chút mụ mị, ngây ngốc giương mắt hỏi anh, “Vừa lòng cái gì?”
 
Kỳ Uyên nén cười, biểu tình đắc ý hỏi: “Với cơ thể của anh có còn vừa lòng không?”
 
Trần Mộc: …
 
“Đại ảnh đế, anh thấy bây giờ thảo luận vấn đề này phù hợp sao?”
 
Kỳ Uyên không thuận theo, vẫn không buông tha nói: “Vậy thì chờ cơm nước xong xuôi, lại lên giường thảo luận nhé?”
 
“Để tôi nhắc nhở một chút, gần đây chúng ta luôn duy trì tình trạng chia phòng ngủ nha!” Trần Mộc tức giận nói.
 
“Được rồi, anh biết rồi, thật là mất hứng.” Kỳ Uyên thở dài, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
 
Trần Mộc nhìn anh, hỏi: “Anh có muốn đi thay đồ sau đó mới ăn cơm không??”
 
Kỳ Uyên nghiêng đầu liếc cô một cái, hỏi: “Anh thay hay không thay quần áo có ảnh hưởng gì đến em sao?”
 
Đương nhiên là có ảnh hưởng rồi, ngồi bên cạnh một người đàn ông lúc nào cũng tràn ngập hóc môn như vậy, trái tim cô không lúc nào đập một cách bình thường được. Nhưng mấy lời này dĩ nhiên cô không thể nào nói ra, chỉ có thể trái lương tâm mà nói: “Không ảnh hưởng.”
 
Kỳ Uyên gật đầu, “Cũng chẳng có gì xảy ra, dù sao cũng không ảnh hưởng, em quản anh ăn mặc như thế nào làm gì?”
 
Trần Mộc, Kỳ Uyên mặc áo choàng tắm dài đi tới đi lui trong phòng, còn nói là đi tản bộ sau khi ăn. Trần Mộc sắp bị anh làm cho mù mắt, dọn dẹp xong bàn ăn nhanh chóng muốn về phòng, như một cách nhắm mắt làm ngơ. Không nghĩ tới bị Kỳ Uyên kéo lại, “Ngồi xem phim với anh.”
 

“Một mình anh không xem được sao?” Trần Mộc không vui lắm, không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, cô cảm nhận là cả đêm nay Kỳ Uyên như cố ý như vô tình câu dẫn cô, không những là quần áo, còn có ánh mắt nữa…
 
Vì lý do an toàn, cô cảm thấy bản thân mình tốt nhất vẫn nên cách xa anh một chút.
 
“Một mình xem phim thật sự là rất đáng thương, anh đảm bảo, chỉ xem một bộ phim thôi, chưa tới hai tiếng đồng hồ.” Anh nói với vẻ mặt thành khẩn.
 
Nhìn thấy vẻ ngoài đẹp trai nhưng lộ ra vẻ đáng thương như vậy, Trần Mộc có chút mềm lòng, do dự một chút, cô nhắc lại: “Chỉ một bộ thôi đó.”
 
Kỳ Uyên cười, “Chỉ một bộ.” Nói xong cầm lấy điều khiển từ xa tắt hết đèn trong phòng, chỉ còn lại hai ngọn đèn ngủ nhỏ tối tăm, tạo ra không gian thích hợp để xem phim.
 
Ngay khi biết được tên của bộ phim hiện ra, Trần Mộc liền cảm thấy hối hận, ?? Với cái tên này chắc chắn không phải là một bộ phim điện ảnh bình thường.ôi>
 
Trong nháy mắt Kỳ Uyên bị chọc cười, thấp giọng cười vài tiếng, nói: “Cái này thực ra là một bộ phim kinh dị tiêu chuẩn.”
 
Trần Mộc nhanh chóng đứng lên, “Vì sao tôi phải ngồi xem phim kinh dị với anh chứ??” Đừng nói đến chuyện xem, hiện tại chỉ nghe được âm nhạc đầu phim thôi, chân cô đã mềm nhũn, nếu xem thật, xác định là đêm nay cô khỏi ngủ rồi!
 
Thấy cô có ý định chạy, Kỳ Uyên duỗi tay ra, chuẩn xác ôm eo cô, kéo cô lại chỗ cũ. Trần Mộc đứng không vững ngã xuống lại sô pha, sau khi ngồi xuống ổn định, cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi anh. Cô vội vàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng bàn tay to lớn của Kỳ Uyên như thực sự sinh ra trên eo cô, có làm cách nào cũng không tránh thoát được.
 
Trong nhất thời, hai người lăn lộn trên sô pha mềm mại, áo choàng tắm trên người Kỳ Uyên căn bản chỉ được cột một cách lỏng lẻo, sau khi Trần Mộc cọ qua cọ lại một hồi, lúc này trông thực sự rất loạn nhìn không ra được hình dạng. Ánh mắt của Trần Mộc thoáng nhìn xuống, dưới ánh sáng lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy một hình ảnh mờ mờ ái muội dưới bụng anh, trong nháy mắt cả người cô cứng đờ.
 
Trần Mộc nhanh chóng dời ánh mắt lên trần nhà, gian nan nói: “Quần áo.. quần áo của anh bị tuột ra rồi.”
 
Kỳ Uyên không hề để ý nói: “Em cọ qua cọ lại như vậy, không bị tuột ra mới lạ đó.”
 
Trần Mộc nhắc nhở: “Anh buông tôi ra đi.”
 
“Không, buông em ra, em nhất định sẽ trốn vào phòng không chịu ra.” Kỳ Uyên nhanh chóng phủ quyết, sau đó lại nói: “Ngượng sao? Không phải là chưa từng thấy qua.”
 
Đúng là không phải là ảo giác của cô, người đàn ông này hôm nay so với lúc trước đúng thật là …lẳng lơ!
 
Trần Mộc hít sâu, nói: “Được rồi, chúng ta xem phim đi, trước hết ăn mặc quần áo vào đàng hoàng cái đi!”
 
Lúc này Kỳ Uyên mới đặt cô qua một bên, còn mình thì ngồi thẳng dậy, tùy ý kéo kéo quần áo, nhưng bàn tay đang đặt trên eo cô vẫn không nhúc nhích, còn mở miệng hùng hồn đầy lý lẽ mà nói: “Anh cảm thấy, qua một lúc nữa, em sẽ thích tư thế này.”
 
Bộ phim trên máy tính cũng rất phối hợp, đúng lúc phát ra một chuỗi tiếng động trầm trầm, làm cho người ra lạnh cả sống lưng, theo bản năng Trần Mộc hướng về phía anh trốn.
 
“Vì sao chúng ta không xem một bộ phim điện ảnh bình thường một chút? Như là một bộ phim tình cảm, phim luân lý hay phim kiếm hiệp gì đó, có nhiều sự lựa chọn như vậy, tự nhiên lại muốn xem thể loại này!!!”
 
Kỳ Uyên cười khẽ nói: “Chỉ có xem thể loại này em mới lao vào trong ngực anh.”
 
Cái kịch bản này quả thực trực tiếp đến thô bạo quá rồi đó!
 
Sự thật chứng minh, Trần Mộc thật sự không dám xem phim kinh dị, chỉ nghe thấy tiếng động thôi cũng đủ làm cho lông tơ của cô dựng đứng, chứ đừng nói đến những hình ảnh âm u quỷ dị kia. Toàn bộ thời gian xem phim cả người cô đều vùi trong ngực Kỳ Uyên, dùng tay che mặt, nhìn trộm qua kẽ tay.
 
“Có phải là có cái gì sắp xuất hiện không?” Trần Mộc cực kỳ khẩn trương hỏi.
 
“Vẫn chưa.” Kỳ Uyên ôm chặt cô, bình tĩnh nhìn màn hình, thỉnh thoảng còn nhàm chán mà ngáp một cái.
 
Hơn năm phút sau.
 
“Tới chưa?” Trần Mộc lại nói, bởi vì nhạc nền ngày càng kinh khủng, cô dứt khoát nhắm chặt hai mắt.
 
“Vẫn chưa.” Kỳ Uyên nén cười trả lời, so với bộ phim nhàm chán kia, toàn bộ lực chú ý của Kỳ Uyên đều đặt trên người Trần Mộc, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, cõi lòng cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.

 
Được sự bảo đảm nhiều lần của Kỳ Uyên cái ‘thứ’ kinh khủng kia chưa xuất hiện, lúc này Trần Mộc mới thả lỏng cảnh giác, thật cẩn thận mà nhìn màn hình thông qua kẽ tay….
 
“Gào -----“ cùng với tiếng kêu kỳ quái, màn ảnh cũng vì đó mà đong đưa kịch liệt, cái ‘thứ’ kinh khủng kia, cũng đong đưa lúc ẩn lúc hiện theo.
 
“A!!!” Trần Mộc không thể kiềm chế mà thét một tiếng chói tai.
 
Kỳ Uyên: …
 
Kết quả phim còn chưa xem xong, Kỳ Uyên liền tắt đi, quay đầu lại nhìn người con gái sắc mặt tái nhợt, không nhịn được có chút buồn cười nhưng cũng có chút đau lòng: “Anh không biết em sẽ cảm thấy sợ đến vậy, mấy thứ đó đều là giả, anh vừa rồi còn nhìn thấy một vài hình ảnh để lộ ra ống kính nữa đó.”
 
Trần Mộc: …
 
Lúc đó cô sợ muốn chết, anh lại có thể nhặt được sạn, chênh lệch giữa con người với nhau có cần phải lớn như vậy không!!!
 
Trần Mộc lau mặt, phát hiện tay vẫn còn run run, hít sâu nói: “Tôi cũng không biết là mình có thể sợ thành như vậy.”
 
Kỳ Uyên vỗ vỗ vai cô, nói: “Được rồi, đừng nghĩ đến nữa, đi tắm nước nóng đi, sau đó rồi đi ngủ.”
 
Trần Mộc: ….
 
Kỳ Uyên: “Có chuyện gì sao?”
 
Trần Mộc 囧: “Tôi không dám đi.”
 
Kỳ Uyên: …
 
Mười phút sau, Kỳ Uyên đứng ngoài cửa phòng tắm nhiều lần bảo đảm, “Được rồi, anh đứng ở đây, không đi đâu hết.”
 
“Tôi sẽ tắm nhanh, anh có thể chơi di động một chút.” Trần Mộc nói.
 
“Em xác định là không cần đóng cửa phòng tắm sao?” Kỳ Uyên thở dài, không hiểu sao anh mơ hồ cảm thấy chính mình lại một lần nữa tự đào hố bản thân mình.
 
Trần Mộc nói: “Tôi không dám đóng cửa.”
 
Kỳ Uyên: …
 
Thật vất vả mới ‘hầu hạ’ người nào đó tắm rửa xong, Kỳ Uyên mười phần săn sóc đưa người về phòng, “Mở đèn ngủ, được không?”
 
Trần Mộc nhìn trên giường, lại nhìn về phía Kỳ Uyên, yếu ớt nói: “Đêm nay em có thể ngủ với anh không…”
 
Trong nháy mắt, Kỳ ảnh đế phảng phất như nghe được âm thanh của tiếng pháo hoa nổ tung!
 
Oh yeah! Hôm nay đúng là một ngày tốt!


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.