Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 30: ly hôn với ảnh đế vai ác (7)




Chờ đến khi cảnh diễn của Kỳ Uyên kết thúc, lúc này Trần Mộc mới kết thúc cuộc trò chuyện với với Triệu Đình, đứng dậy đi lên xe bảo mẫu với Kỳ Uyên. Sau khi ngồi ổn định, Trần Mộc phát hiện mặt mày Kỳ Uyên đen thui, giống như có ai đó thiếu anh ta mấy trăm triệu, không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Có phải là mệt lắm không?”
 
Kỳ Uyên mím môi liếc nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện với cô.
 
Trần Mộc: …
 

 
Người này tại sao tự nhiên lại bộc phát tính tình thế này? Lại còn dùng phương thức ấu trĩ như vậy!
 
“Rốt cuộc là làm sao?” Trần Mộc kéo kéo tay anh hỏi.
 
Nghe được ngữ khí sốt ruột của cô, giận dỗi trong lòng Kỳ Uyên mới giảm đi một chút, quay đầu lại hỏi cô: “Em với Triệu Đình nói gì thế? Vui vẻ như vậy!”
 
Trần Mộc: ….
 
Dùng cái ngữ khí như đang bắt gian này là sao đây??
 
“Vui vẻ chỗ nào? Cậu ta nói đến một số món ăn ngon, với nói qua cách làm thôi.”
 
“Chỉ có như vậy?” Kỳ Uyên nửa tin nửa ngờ.
 

 
Trần Mộc cảm thấy khó hiểu, đáp lời: “Đương nhiên, vậy anh nghĩ tôi còn nói gì với cậu ta nữa?”
 
Kỳ ảnh đế vẫn còn ngâm mình trong hũ giấm chưa chịu bước ra: “Tốt xấu gì em cũng là phụ nữ đã có chồng, có phải là nên chú ý một chút không hả, phải biết giữ khoảng cách với người đàn ông khác chứ?”
 
“Tôi với cậu ta chỉ là đang nói chuyện phiếm một cách bình thường thôi mà, không lẽ phụ nữ có chồng rồi không thể nói chuyện với người đàn ông khác được à? Có phải anh quá chuyên chế rồi không? Hơn nữa, anh có phải là đã quên chúng ta sẽ ly hôn trong vòng một tháng nữa không.”
 
“Nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa hề ly hôn!!” Kỳ Uyên cực kỳ mất hứng nói, có trời biết, lúc anh nhìn thấy Trần Mộc cùng Triệu Đình chụm đầu vào nhau nói chuyện, cả người anh tức như muốn bùng nổ!
 
Trần Mộc thở sâu, nói: “Anh quy chụp tội danh không thể nào giải thích được như vậy, nói đến cái này, vậy còn Lý Khiết thì sao, trước đây anh còn nói không có gì, vậy mà cô ta suốt ngày đi theo tôi hỏi cái này cái kia, mục đích không phải là quá rõ ràng hay sao, chuyện này anh muốn giải thích như thế nào?” Trần Mộc càng nói càng tức khí: “Cả ngày trước màn ảnh anh cùng cô ta nói chuyện yêu đương, cũng không thể loại trừ khả năng diễn giả thành thật, có phải là tôi cũng nên nghi ngờ anh ngoại tình không?”
 
Không nghĩ đến cô đột nhiên nói đến Lý Khiết, Kỳ Uyên có chút ngốc nghếch, giải thích: “Anh không có!”
 
Trần Mộc trừng lớn hai mắt, nói: “Vậy anh dựa vào cái gì để nói tôi chứ!”
 
Kỳ Uyên: …
 
Lần này đổi lại Trần Mộc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô tức đến muốn nổ phổi, thật sự không muốn nghĩ đến anh nữa.

 
Cẩn thận nghĩ lại, lần này thực sự là lần đầu tiên hai người cãi nhau, hơn nữa nguyên nhân có chút không hiểu được, giống như đôi tình nhân đang yêu nhau đang ăn giấm lẫn nhau.
 
Trần Mộc càng nghĩ càng giận, sau khi về khách sạn, trực tiếp đi vào phòng khóa trái cửa, cơm chiều cũng mặc kệ không quan tâm luôn.
 
Tức giận no luôn rồi, không cần ăn uống gì nữa!
 
Nhìn cửa phòng bị khóa trái, một mình Kỳ Uyên sinh ra hờn dỗi, sau khi bình tĩnh lại, mới tự mình kiểm điểm lại một lần, cảm thấy bản thân mình đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng khi nhìn thấy Trần Mộc nhìn người đàn ông khác cười sáng lạn như mặt trời, trong nháy mắt anh liền bị chìm vào trong biển giấm, trong lòng cảm thấy khó chịu hụt hẫng.
 
Bất đắc dĩ thờ dài một cái, rõ ràng là gần nhau đến thế nhưng lại không có cách nào quang minh chính đại mà ôm nhau hay ở bên nhau, cuộc sống cứ như vậy sao, sau này rồi sẽ như thế nào? Bao nhiêu kiên nhẫn của anh đã mau chóng biến mất sạch sẽ.
 
Kỳ Uyên không vội đi dỗ dành Trần Mộc, trước hết lấy điện thoại gọi hai phần cơm tối, trong lúc chờ thức ăn được mang đến, anh mở laptop, gõ những mệnh lệnh liên tiếp, trên màn hình lập tức hiện ra những ký tự số hiệu rậm rạp, đúng là những ký tự mà Trần Mộc gọi là “Ký tự sao Hỏa.”
 
Chỉ thấy anh nhanh chóng đánh ra một chuỗi số hiệu, sau đó nhìn màn hình lẩm bẩm một mình: “Sửa mệnh lệnh?”
 
Tuy mệnh lệnh mới khiến anh hao tâm tốn sức phá giải một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành thao tác một cách thuận lợi, không nhịn được cười lạnh một cái: “Ngoại trừ tôi, mặc kệ là mấy hào tới, đều là lũ vô dụng.”
 
Trong phòng, Trần Mộc vẫn đang đắm chìm vào biển cảm xúc mênh mông không ngừng tiếp tục châm biếm Kỳ Uyên bá đạo về phía Hai hào.
 
“Anh nói xem anh ta có phải là rất kỳ quái không? Hai người bọn tôi rõ ràng sẽ nhanh chóng ly hôn, vậy mà anh ta còn tỏ ra thái độ ái muội không dứt khoát. Tôi nói chuyện với người đàn ông khác, đó là tự do của tôi, không hề vượt qua giới hạn, vậy mà anh ta còn tức giận….” Trần Mộc ngồi xếp bằng trên giường, vén vén tay áo, trong lòng ngập tràn căm phẫn nói.
 
Hai hào bình tĩnh nghe cô phân tích: “Tôi cảm thấy, đàn ông ai cũng vậy, cho dù sau này ly hôn….”
 
Một câu cuối còn chưa nói xong, Hai hào đột nhiên liền im bặt. Giống như đang phát mà bị bấm nút tạm dừng, dừng một cách vô cùng đột ngột.
 
Trần Mộc chờ một hồi, phát hiện có gì đó không ổn, cái hệ thống đi bên người dường như sẽ nói là do bị mất điện.
 
Cô nghi hoặc liên tiếp gọi tên nó, “Hai hào? Hai hào? Anh làm sao vậy?”
 
Nhưng mặc kệ cô gọi như thế nào, trả lời cô chính là bốn bề an tĩnh.
 
Trần Mộc: ….
 
Không phải là mới vừa đi kiểm tra tu sửa trở về sao? Vì sao lại hỏng nữa rồi? Hệ thống chủ cuối cùng là có hoạt động không vậy, sao mà nó lại tạo ra những thứ không có chút chất lượng như vậy?!
 
Trần Mộc nằm lên giường đợi một hồi lâu, Hai hào vẫn không thấy có phản ứng nào, trong lòng vẫn tràn ngập nghi hoặc, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ. Trần Mộc biết đó là Kỳ Uyên, nhưng cô vẫn còn bực mình, trong chốc lát không muốn nhìn thấy anh ta.
 
“Tiểu Mộc, mở cửa.” Kỳ Uyên đứng bên ngoài gọi cô.
 
Trần Mộc trở người, cầm lấy gối đầu che đầu mình lại, sau đó lại ồm ồm mà nói với người ngoài cửa: “Tôi ngủ rồi.”
 
Kỳ Uyên: ….
 
Cái cớ này hơi bị quen tai, giống như cái cớ anh đã từng lấy để chặn họng cô.
 
Lúc sau, Kỳ Uyên dường như không gõ cửa nữa, xoay người đi mất.
 
Trần Mộc: ….
 
Người này vì sao một chút thành ý cũng không có vậy không biết, chỉ gõ vài cái lấy lệ rồi bỏ đi? Cũng không chịu khó kiên trì thêm tí nữa!
 
Thật ra sau khi bình tĩnh lại, Trần Mộc cũng cảm thấy không thể hiểu được vì sao hai người lại cãi nhau, cô một lòng muốn ly hôn, vậy mà còn để ý đến thái độ của Lý Khiết đối với Kỳ Uyên, rồi còn chất vấn Kỳ Uyên những lời kia, thật là không khác gì với một cô vợ ghen chồng.
 
Nói một đường làm một nẻo, đáng nói chính là hiện tại ngay cả cô cũng có loại hành vi này!
 
Tại sao lại như vậy? Không lẽ cô không những thích lão đại ở thế giới trước rồi, còn yêu ai yêu cả đường đi mà thích luôn ảnh đế này? Không cần nha, cô còn muốn thuận lợi ly hôn, sau đó rời khỏi cái thế giới chuyên hố người này.
 
Càng nghĩ như vậy, Trần Mộc buồn bực đến mức không thèm nhúc nhích.
 
Nếu như thế giới này, ảnh đế đổi tên lại đổi bộ dáng khác, có lẽ cô sẽ không rối rắm nhiều như vậy!
 
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, nghe được tiếng lách cách của tiếng mở cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Trần Mộc xuyên qua gối đầu, nhìn thấy Kỳ Uyên quang minh chính đại đi vào. Thì ra tên này không tiếp tục gõ cửa nữa mà lại đi tìm chìa khóa.
 
Nhìn đến bộ dáng cô đem mình vùi đầu vào gối như một con đà điểu, Kỳ Uyên nhịn không được mà cong khóe miệng, bước thêm vài bước đến bên mép giường đưa tay lấy gối đầu trên tay cô, “Đừng buồn phiền nữa, đi ra ăn cơm đi, anh gọi cơm khách sạn rồi.”
 
Trần Mộc càng thêm ngượng ngùng, bản thân mình vừa giận dỗi một cái liền bãi công không thèm nấu cơm, thật sự là rất ấu trĩ, hiện tại đầu có đã tỉnh táo lại, cảm thấy thật sự mất mặt.
 
“Anh ăn đi, tôi không đói.” Miệng cô ngang bướng trả lời, nhưng vừa dứt lời, bụng cô lại đúng lúc phát ra một tiếng kêu nhỏ, không lưu tình mà ‘tát’ cô một cái.
 
Kỳ Uyên thấp giọng cười, đôi tay chống hai bên hông cô, cúi người nhìn cô, nghiêm túc xin lỗi: “Xin lỗi em, anh vừa rồi không nên giận dữ, em là người đại nhân đại lượng, đừng nóng giận được không, chúng ta đi ăn cơm chiều nhé.”
 
Trần Mộc cứng người không động đậy, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, không phải giận dỗi, mà là không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt anh. Người đàn ông này tuy rằng đã đáp ứng chuyện ly hôn với cô, thậm chí cũng đã viết xong đơn ly hôn nhưng sau đó mỗi câu nói mỗi hành động cũng không ngừng biểu hiện sự cưng chiều dành cho cô, nếu mà nói là không yêu thích, cô thật sự không nghĩ ra được khả năng khác.
 
Thấy cô không động đậy, Kỳ Uyên lại nhỏ giọng mà nói: “Tiểu Mộc, nghe lời~”
 
Tên đàn ông này phạm quy rồi, anh ta lại dùng cái giọng nói trầm ấm kia để mà tấn công, nghe xong bên tai cô như nhũn ra, cuối cùng bất đắc dĩ mà nói: “Biết rồi, anh ra ngoài trước đi.”
 
Kỳ Uyên không động đậy, trực tiếp lấy tay đoạt đi cái gối của cô, chờ cô lộ mặt ra, lúc này mới nói: “Em muốn tự mình đi ra hay muốn anh ôm em ra?” Nói xong bắt đầu vén tay áo.
 
Trần Mộc nhìn động tác của anh ta, vội vàng bật người ngồi dậy như lò xo, nói: “Em tự mình đi.”

 
Kỳ Uyên cười vẻ mặt dường như có chút không có ý tốt, nói: “Chậm thôi.” Nói xong với đôi tay dài qua, ôm cô lên.
 
Trần Mộc tốt xấu gì cũng là một người nặng gần 50kg, lại bị anh ta ôm lên một cách thoải mái như vậy, trong nháy mắt trọng tâm cơ thể như mất đi, tay chân vội vàng luống cuống mà ôm chặt cổ anh.
 
“Ôm chặt một chút, không sẽ bị ngã đó.” Anh cười ghẹo cô.
 
Trần Mộc tức muốn hộc máu nói: “Vậy anh ném tôi xuống đi.”
 
Kỳ Uyên đúng lý hợp tình trả lời: “Anh không làm vậy đâu.”
 
Trần Mộc: …
 
Bây giờ cô cũng đã hết giận rồi, nhưng mà cho dù cô thật sự vẫn còn giận dỗi đi nữa, sau một hồi bị anh ta càn quấy, cũng khẳng định sẽ không biết giận là gì!
 
Kỳ Uyên cứ như vậy một đường ôm cô đi đến bàn ăn mới buông tay, “Đói bụng thì ăn đi, đều là những món em thích ăn.”
 
Trần Mộc cố ý chèn ép anh, “Vì sao anh không gọi phần ăn ngọt ngào nữa?”
 
Kỳ Uyên vội vàng xin tha: “Em tha cho anh đi mà!” Nói xong còn thật sự ân cần gắp thịt với dẻ cá cho cô.
 
Hai người trước đó còn nổi giận đùng đùng mà cãi nhau một trận, thực sự chỉ trong chớp mắt đã có thể làm hòa xem như không có việc gì cùng nhau ngồi xuống ăn cơm chiều, hơn nữa nhìn thái độ của Kỳ Uyên lại càng thêm chiều chuộng.
 
Trần Mộc yên lặng cúi đầu ăn cơm, nghĩ thầm phương thức ở chung của hai người bọn họ thật là kỳ quái.
 
Từ lúc đi vào tổ quay phim với Kỳ Uyên đến nay, giấc ngủ của Trần Mộc không những không hề bị hoàn cảnh ảnh hưởng, ngược lại giấc ngủ của cô thực sự rất tốt, mỗi đêm liền ngủ đến hừng đông, đến cả mơ cũng không hề mơ mộng gì. Nhưng hôm nay sau buổi tối náo loạn với Kỳ Uyên, cô không thể ngủ an ổn được, loáng thoáng còn mơ một giấc mơ.
 
Trong mơ có một người đàn ông vẫn luôn gọi cô là Tiểu Mộc, nói cô chờ anh ta, ngay từ đầu Trần Mộc vẫn luôn mơ màng hồ đồ, sau lại nghe rõ, nhịn không được hỏi âm thanh kia, “Anh là ai? Vì sao tôi phải đợi anh?”
 
Dường như người nọ thở dài một cái, giọng điệu dịu dàng nói: “Anh là Một hào.”
 
Một hào là ai? Mình có quen biết không? Tôi phải đợi anh đến khi nào? Trần Mộc còn muốn tiếp tục vấn đề, nhưng cô phát hiện hoàn cảnh xung quanh của mình thay đổi. Sau đó, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một âm thanh như tiếng sấm làm cho bừng tỉnh.
 
Nhìn trần nhà trắng tinh, trong chốc lát Trần Mộc không nói được gì, cô chưa kịp hỏi rõ được Một hào là ai, như vậy mà tỉnh rồi.
 
Một hào, Một hào… Hình như trước đó có nghe Hai hào nhắc qua, nói là lúc trước Một hào là một hệ thống đi bên người, có năng lực rất mạnh, nhưng sau đó lại phản bội lại hệ thống chủ, bị hệ thống chủ tiêu diệt.
 
Không phải là bị tiêu diệt rồi sao? Vì sao nó có thể xuất hiện trong mơ của cô được chứ? Còn nói cô chờ nó nữa, chẳng lẽ giữa hai người họ có mối quan hệ rất thân thiết sao?
 
“Đùng…” Lại một tiếng sấm nổ vang bên ngoài cửa sổ, âm thanh cực kỳ lớn, Trần Mộc đang suy nghĩ mọi chuyện trong nháy mắt bị dọa nhảy dựng, trừng mắt nhìn về phía cửa sổ, nhưng trên cửa sổ còn có màn dày che phủ, cô không có cách nào nhìn rõ được tình huống bên ngoài, tiếng sấm này giống như nổ tung bên cạnh khách sạn.
 
Trần Mộc bỗng nhiên nhớ tới thế giới trước, cô cũng đã trả qua một trận sấm sét ầm ầm như vậy. Thời điểm ngoài trời giông tố liên tục ba ngày, mà trong ba ngày kia, phần lớn thời gian Kỳ Uyên đều ở trong thư phòng bận việc.
 
Bây giờ nhớ tới, những gì Kỳ Uyên làm thật sự rất khả nghi, cái gì mà công việc quan trọng, làm sao phải chờ thời điểm ngoài trời giông tố để hoàn thành chứ? Bình thường cũng chẳng thấy anh ta nghiêm túc làm việc như vậy.
 
Nghĩ đến đây, Trần Mộc đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, sau đó vội vàng bò xuống giường, cũng không mang dép mà trực tiếp đi chân không rời khỏi phòng.
 
Bây giờ đã khuya, ánh đèn của phòng khác đã tắt, cửa sổ lớn sát đất bên cạnh sô pha không có kéo rèm, một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, trong nháy mắt chiếu sáng hầu hết căn phòng, theo sát đó là một tiếng sấm lớn phảng phất như muốn chấn động toàn bộ khu nhà.
 
Trần Mộc khiếp sợ vội vàng chạy đến cửa phòng Kỳ Uyên, trong lòng chắc chắn Kỳ Uyên sẽ không khóa trái cửa, cho nên cửa cũng không thèm gõ mà trực tiếp vặn cửa bước vào.
 
Trong phòng, đèn vẫn bật sáng, Kỳ Uyên nhàn nhã ngồi xếp bằng trên giường, chính giữa ôm laptop, cực kỳ chuyên chú gõ bàn phím. Tuy trời đã khuya nhưng thoạt nhìn anh ta vẫn cực kỳ có tinh thần, tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên ngoài cửa sổ kia, dường như làm nhạc nền cho anh ta khi làm việc, cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì đến việc anh đang làm.
 
Lúc Trần Mộc vọt vào, Kỳ Uyên vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, Trần Mộc phảng phất như nhìn thấy được một tia sáng vụt qua trong ánh mắt.
 
Đôi mắt sẽ sáng lên?? Trước kia vì sao cô không phát hiện ra nhỉ? Nhưng khi cô cẩn thận nhớ lại, ánh mắt anh đã trở lại bộ dáng ngày xưa.
 
Giờ phút này, Trần Mộc có thể tinh tường ý thức được, Kỳ Uyên đang ngồi trước mặt cô, không phải là một nhân vật giả thiết bình thường do hệ thống chủ xây dựng.
 
Kỳ Uyên nhìn thấy cô, cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ nhìn cô cười, “Làm sao vậy? Có phải là bị tiếng sấm dọa sợ rồi không?”
 
Trần Mộc không hề hé răng, mà nhanh chóng đi đến bên người anh, trước tiên nhìn vào màn hình máy tính của anh, quả nhiên!
 
Vẫn là những ký tự Hỏa tinh đó…
 
“Anh….” Cảm xúc của Trần Mộc phập phồng, muốn chất vấn anh, nhưng trong nhất thời không tìm được từ ngữ thỏa đáng.
 
So với bộ dáng kích động của cô, Kỳ Uyên lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ thấy anh đụng đụng con chuột, máy tính lại quay về màn hình chính.
 
Trần Mộc: ….
 
Hít thở sâu, cô lạnh giọng nói: “Anh cho rằng mình làm như vậy, tôi như chưa nhìn thấy gì sao?”
 
Kỳ Uyên dù bận vẫn ung dung hỏi lại: “Vậy em thấy cái gì?”
 
Trần Mộc: “Những ký tự Hỏa tinh.”
 
Kỳ Uyên lộ ra nụ cười nhạt, “Cái đó chỉ là màn hình chờ.”
 
Trần Mộc trừng mắt: “Tôi không phải là đứa ngốc! Anh rốt cuộc là ai?!”

 
“Anh đương nhiên là chồng em.” Kỳ Uyên nói, khép máy tính lại.
 
Trần Mộc nhìn chằm chằm máy tính khép lại, ảo não nói: “Anh không cần cố ý lảng sang chuyện khác, tôi hỏi anh, anh vẫn luôn viết trên máy tính những thứ này là đang làm cái gì?”
 
Kỳ Uyên vẫn cười, cực kỳ bình tĩnh, ngoài miệng vẫn luôn miệng đưa ra trả lời làm người ta tức chết mà không đền mạng, “Cái đó thực sự chỉ là màn hình chờ.”
 
Lúc này, lại có một tiếng sấm nổ tung gần đó, Trần Mộc không có chuẩn bị, nên bị dọa đến rụt cổ.
 
Mặt mày Kỳ Uyên mang theo ý cười, vươn tay về phía cô, nói: “Lên đây.”
 
Trần Mộc cảm thấy nụ cười kia của anh phảng phất như có ma lực, khiến cô không tự chủ mà đưa tay cho anh, đến khi cô hồi phục tinh thần lại, thì người đã bị kéo lên giường, nửa nằm trong ngực anh.
 
Trần Mộc: ….
 
Rõ ràng là có rất nhiều nghi vấn cần phải tra hỏi anh, nhưng sau khi nằm vào lòng ngực anh, cảm thấy không đủ khí thế.
 
Vì thế cô cố giãy giụa suy nghĩ ngồi dậy, “Anh đừng như vậy, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh!!”
 
Kỳ Uyên khẽ cười ra tiếng, cúi đầu nói bên tai cô: “Không bằng để anh hỏi em trước, em vì sao đối với những ký tự đó cảm thấy hứng thú? Em biết chúng là gì sao? Làm sao em biết được? Em hỏi anh là ai, vì sao lại hoài nghi như vậy? Ngoại trừ là chồng em anh còn có thể là ai chứ?”
 
Trần Mộc: ….
 
Rõ ràng là vấn đề cô khơi ra, muốn chất vấn anh, vì sao chỉ vài ba câu, đúng sai trắng đen lẫn lộn thế này, biến thành câu hỏi vì sao cô lại biết đống ký tự đó??
 
Cô là người xuyên vào thế giới này, ngoại trừ hệ thống chủ cùng với Hai hào, người khác hoàn toàn không biết, cô làm sao có thể tùy tiện đề cập đến thân phận này với người ngoài cơ chứ, nếu không có thể bị hệ thống chủ phán định là nhiệm vụ thất bại.
 
Tuy cô mơ hồ cảm thấy cả Kỳ Uyên ở thế giới trước cùng với Kỳ Uyên ở thế giới này biết thân phận của cô, nhưng bọn họ không vạch trần, cô không thể chủ động đề cập đến chuyện này.
 
Hơn nữa, chuyện liên quan đến ký tự Hỏa tinh, ký tự của hệ thống, là do Hai hào nói cho cô, suy đoán thân phận của Kỳ Uyên có điểm đáng ngờ, cũng kết luận được sau khi nói chuyện với Hai hào. Những chuyện này toàn bộ không thể nói, bởi vì sự tồn tại của Hai hào không có người nào biết.
 
Cho nên những vấn đề Kỳ Uyên hỏi lại cô, cô hoàn toàn không biết trả lời như thế nào, không thể nói được.
 
Thấy cô ngây ngốc không có phản ứng, Kỳ Uyên không nóng nảy cũng không truy hỏi, chỉ cười rồi giũ giũ chăn, nói: “Tiếng sấm này chắc kéo dài một thời gian nữa, em cứ ngủ ở đây đi. Yên tâm, trừ khi em chủ động câu dẫn anh, bằng không anh khẳng định không chạm vào em.”
 
Trần Mộc nghĩ nghĩ, vẫn là ngoan ngoãn tự mình chui vào chăn. Thật ra là muốn ở lại xem anh ra có làm hành động kỳ quái nào không, nhưng sau khi chui vào trong chăn ấm áp, rồi còn cảm nhận được mùi hương quen thuộc, không qua được bao lâu, Trần Mộc cảm thấy bắt đầu mệt mỏi rã rời.
 
Sau đó cô lại ngủ một giấc ngủ dài rồi lại bắt đầu nằm mơ.
 
Trong mơ là một bóng dáng nhưng không thấy dáng hình cụ thể, nói bên tai cô, “Anh là Một hào.”
 
Sau đó lại là một âm thanh quen thuộc, không ngừng nói: “Anh là chồng em, còn có thể là ai??”
 
Đến cuối cùng, hai giọng nói đó đồng thời nói: “Tiểu Mộc, chờ anh…”
 
Sau đó Trần Mộc bị dọa tỉnh.
 
Tỉnh lại mới phát hiện, chủ nhân của cái giường này đã đi không thấy tung tích. Tối hôm qua rõ ràng là giông tố đan xen, kinh khủng như đang ở một thế giới khác, nhưng lúc này Trần Mộc xuống giường, kéo màn cửa liền thấy, bên ngoài thật sự thời tiết rất tốt ánh nắng tươi sáng.
 
Thời tiết thay đổi, thực sự là quá rõ ràng rồi.
 
Thế giới trước lúc còn ở với Kỳ lão đại, cũng là thời tiết này, thế giới này có Kỳ ảnh đế, lúc lăn lộn với cái đám ký tự Hỏa tinh kia, cũng là dưới loại thời tiết này, không lẽ thời tiết cùng ký tự hỏa tinh có liên quan hay sao.
 
Trần Mộc vội vàng dừng hết những ý nghĩ trong đầu, nghĩ thầm mấy cái này đều là vấn đề nhạy cảm, cô đứng đây suy nghĩ linh tinh cũng chẳng được gì, vẫn là chờ Hai hào quay lại rồi nói tiếp.
 
Tuy biết địa vị của Kỳ Uyên không hề đơn giản, nhưng Trần Mộc lại không hề cảm thấy sợ hãi, vì anh đối xử với cô rất tốt, dễ dàng nhận ra được.
 
Nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã hơn 10 giờ, Trần Mộc nghĩ đến việc chuẩn bị cơm trưa, ngày hôm qua cơm tối là do khách sạn đưa, rõ ràng Kỳ Uyên không thích, cũng không ăn được mấy miếng.
 
Đúng lúc cô đang bận rộn tối tăm mặt mũi trong bếp, điện thoại báo có tin nhắn, Trần Mộc vừa cầm tới nhìn thấy tin nhắn của trợ lý của Kỳ Uyên.
 
“A a a a… vừa rồi, ở phim trường, Kỳ ca đột nhiên nói anh ấy đã kết hôn! Anh ấy đang chuẩn bị công khai với chị sao???!!!”
 
Trần Mộc: ….
 
Làm sao mà cái người này không theo đúng kịch bản vậy nè??


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.