Năm năm sau thành phố Đàm Giang đã có một sự thay đổi chóng mặt, từ diện mạo cho đến người nối ngôi thống trị.
Khi hôn nhân của họ Ôn Phi Phi và Lạc Trạch đi vào hồi kết thì thì họ Ôn cũng êm đềm lùi về phía sau bức màn danh vọng, để lại ngôi vương cho những kẻ đói mồi, háu ăn.
Năm năm, không làm thay đổi hình dáng của một con người quá nhiều nhưng chí ít đối với Lạc Trạch thì năm năm này đủ khiến hắn đưa giá trị của bản thân tăng thêm vài con số, đủ để hắn trở thành đế chế nơi thành đô, để tên của hắn trở thành ngưỡng cao danh vọng nơi bậc nhất phồn hoa đô thị.
Một bước lội ngược dòng, người tiếp theo ngồi lên ngôi vương của Đàm Giang, soán ngôi họ Ôn không ai khác chính là Lạc Trạch, người đàn ông mà Ôn Phi Phi từ đó đến nay chưa từng gặp lại. Năm năm, trên danh nghĩa hắn vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim nhưng từ lâu đã có giai nhân sớm hôm bầu bạn. Chỉ là hai chữ hôn nhân từ từng đọng lại trên môi.
Năm năm, hắn thêm nỗi thâm trầm, nhìn ra thêm nhiều chân tướng, chỉ vì không có thời gian bận nghĩ, nên có vài chuyện muốn kết thúc lại thiếu thời gian dứt khoát nói cho xong, chần chừ mãi cũng đã được năm năm.
Quay đi quay lại vẫn là mốc thời gian năm năm, rõ ra chân tướng thì năm năm này, hắn còn chẳng có đủ thời gian để ăn, suốt năm suốt ngày quay cuồng bên công việc, nào còn bận nghĩ được đến ai, bây giờ một lần nữa ngoảnh nhìn về quá khứ, tự hỏi cô gái đó không biết bây giờ đang sống thế nào?
Đã có người mới hay vẫn là đơn độc ngao du.
Đặt chiếc bút trên tay xuống, văn kiện cuối cùng đã được kí xong, Lạc Trạch hơi ngả người tựa lưng vào ghế. Hắn biết mình đang đứng ở ngưỡng cao nhất của danh vọng của đời người, khoảng thời gian quay cuồng đã dần khép lại, sắp sửa bỏ rơi ở sau lưng. Giống như vừa hoàn thành xong đợt nước rút cuối cùng, bây giờ hắn đã về đích trong sự thăng hoa, vừa mệt mỏi nhưng đồng thời không kém phần hân hoan.
"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa đưa hắn rời khỏi dòng tâm trạng, ngồi một lúc đã quá buổi chiều, hắn thu lại những cảm xúc thoáng qua rồi nhàn nhạt lên tiếng:
"Vào đi."
Thư kí nhanh chóng đi vào, thấy hắn vẫn mệt mỏi như những ngày trước bèn nói: "Hay là tiệc rượu tối nay để phó tổng đi thay, mấy ngày nay anh đã không được nghỉ ngơi chu đáo rồi."
"Không cần đâu." Lạc Trạch lắc đầu từ chối, nhìn tập folder trong tay thư kí thì thở dài, vừa nhận lấy vừa hỏi: "A Gia, chuyện hôm trước tôi phân phó riêng cho cậu có chút kết quả nào không?" Thư kí A Gia trợn nghĩ một chút lập tức hiểu được tổng tài đang nhắc đến việc gì, nhưng rất nhanh anh ta lắc đầu: "Từ sau khi ra nước ngoài du học thì Ôn tiểu thư không có thêm tin tức nào cả."
"Ừm." Lạc Trạch gật đầu.
Nghĩ đến Ôn Phi Phi - vợ trước của hắn, lần gần nhất hai người liên lạc cũng là chuyện của bốn năm trước. Sau khi ly hôn thi thoảng cô vẫn nhắn tin cho hắn, không nhiều, chỉ đôi lời hỏi thăm rồi lại bẵng đi một thời gian. Khi đó công ty mới bắt đầu trở mình nên hắn luôn bận, cô không chủ động liên lạc hắn cũng không kịp hỏi thăm.
Rồi mấy tháng sau cô lại tin tức cho hắn, lần này là sinh nhật hắn nên từ nước ngoài cô gửi quà về kèm theo một bức thiệp chút mừng nho nhỏ, không lâu sau qua tin nhắn hắn gửi cho cô lời cảm ơn, cứ nghĩ cô sẽ nhanh chóng hồi âm, thật không ngờ rằng lại là lần sau cùng hai người liên lạc. Tiếp đó mấy năm, số điện thoại của cô đã không dùng nữa, chuyển thuê bao cho người khác, mọi phương thức liên lạc cũng dần xóa sổ theo thời gian, đến khi hắn nhận ra không còn lại gì.
A Gia thấy tổng tài rơi vào suy nghĩ miên man thì hắng giọng nhắc nhở: "Đã trễ rồi, hay là em đưa anh ghé qua nhà hàng ăn tạm cái gì đó rồi đến tiệc rượu sau? Tài liệu này cũng không gấp lắm."
Lạc Trạch nhìn sơ qua văn kiện rồi gật đầu, hắn không thể hy sinh bản thân như trước đây nữa, biết tự lượng sức mình mới đi được dài lâu.
Thấy hắn đứng dậy A Gia lập tức cầm áo khoác của hắn lên, mở đường đi ra cửa, ai người điện thoại trong túi anh ta đúng lúc vang lên.
"Alo? Sao, em trai của tôi đến đây, đang ngồi chờ ở đại sảnh?"
"Sao vậy, em trai của cậu tới à?" Thấy A Gia thảng thốt Lạc Trạch đi phía sau hơi nghi hoặc. A Gia quay lại nhìn hắn, chỉ trời chỉ đất: "Tổng tài, nhưng em làm gì có em trai?!"
"Bịch!" Trước cổng Lạc thị, một thân ảnh nhỏ nhắn từ chiếc xe taxi nhảy xuống, không quá hai lời chiếc xe chở nó đã ngạo nghễ rời đi.
Thằng bé con lùn tít chừng bốn năm tuổi đứng trước cổng lớn của một tòa nhà đồ sộ chẳng tý nào sợ hãi, chân ngắn chân dài đi thẳng tới chỗ bảo vệ đang đứng cầu xin giúp đỡ: "Chú chú, cháu là em trai của thư kí A Gia, ở nhà cháu có chuyện gấp, lại không liên lạc được với anh ấy, chú có thể đưa cháu vào trong tìm anh ấy không?"
Người bảo vệ khá bất ngờ, tuy nhiên không nghĩ một đứa trẻ tầm này tuổi biết nói dối, bèn khom người ân cần hỏi: "Anh trai cháu Lương An Gia?"
"Vâng ạ." Thằng bé gật đầu ngay.
Bảo vệ trên dưới công ty đều biết rất rõ Lương An Gia bởi vì anh ta chính là thư kí chính của Lạc Trạch, luôn lái xe của hắn ra vào công ty, có thể nói Lương An Gia chính là gương mặt thứ hai của tổng tài Lạc thị, cho nên trước lời thỉnh cầu của thằng bé tự xưng là em trai của Lương An Gia bảo vệ không khỏi nhiệt tình tạo điều kiện, đưa nó đến quầy tiếp tân nhờ liên hệ. Nhưng quái, thằng bé là em trai của Lương An Gia sao lại hao hao giống tổng tài thế nhỉ?
Ngược lại ở chỗ của nhóc con, sau khi được đưa đến quầy tiếp tân ngồi chờ thì vô cùng trật tự, hành động duy nhất chính là lấy trái táo mình mang theo đem ra ăn, vừa ăn vừa đung đưa chân quan sát.
Một cô lễ tân nhìn thấy cậu bé bắt mắt không khỏi quan tâm hỏi han, theo tác phong của công ty trước đem nước đến cho khách, sau lại ngồi xuống, mỉm cười: "Cậu bé, em tên gì?"
"Tiểu Lạc Lạc ạ."
"Ồ, cái tên thật dễ thương."
"Em đến đây để tìm anh trai A Gia sao?"
"Vâng ạ."
"Cơ mà... trông em và A Gia không giống nhau lắm, chắc là một người giống một người giống mẹ nhỉ?" Cô lễ tân nhìn hồi vẫn là nói giảm nói tránh, thực ra thì cô ấy muốn nói: em là em trai của A Gia nhưng vì sao lại giống tổng tài nhiều hơn vậy? Ai ngờ cậu bé tên Tiểu Lạc Lạc lại lắc đầu: "Không ạ, anh A Gia và em đều giống ba, nhưng ba anh ấy không giống ba em nên chúng em không giống nhau."
"Hả?" Cô lễ tân liền ngẩn ra, rối tinh rối mù với câu trả lởi của thằng bé.
Phía Tiểu Lạc Lạc sau khi nói vẫn thản nhiên gặm táo, tự nhiên như đang ở nhà, từ thần thái cho đến động tác đều mang vẻ tự tin thiên bẩm.
"Ting" một tiếng, thang máy chuyện dụng thình lình mở ra mang theo dáng dấp hai người đàn ông, một người trong đó có vẻ vội vã đi thẳng đến quầy lễ tân, một người còn lại điềm tĩnh thản nhiên theo ở phía sau.
Vừa thấy hai người đàn ông xuất hiện Tiểu Lạc Lạc vốn ngồi yên tĩnh bất giác lại phản ứng rất nhanh, nhảy xuống ghế lăn quăng cái chân ngắn, thần tốc chạy về người đàn ông đi ở phía sau.
A Gia còn chưa kịp hỏi lễ tân thằng bé tự xưng là em trai của mình ở đâu thì sự tình đã diễn ra, cô lễ tân ngồi cạnh Tiểu Lạc Lạc đến khi kịp phản ứng thì thằng bé đã câu chặt vào chân của Lạc Trạch mà hắn cũng ngẩn người cúi xuống. "Cậu bé à, em đừng..." Cô lễ tân vội vã đi tới muốn kéo nhóc ra, nhưng Tiểu Lạc Lạc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, một khi đã ôm được thì nhất quyết không buông.
Biết Lạc Trạch đang nhìn mình nó cũng ngẩn đầu lên, tròn xoa cặp mắt đáng yêu, lanh lợi nói: "Ba ba! Nòng nọc nhỏ dễ thương, siêu cấp đáng đáng yêu đến rồi đây!"