Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 210



Chương 210: Không phải nói còn một tuần nữa sao?

Vũ Hải Yến rùng mình khi nghĩ sau này sẽ phải đối mặt với nó một mình, cô cúi đầu đứng sang một bên, chưa bắt đầu bị mắng, toàn thân cô ta đã đứng yên.

“Tôi đã biết, Tổng giám đốc Vũ.”

Giám đốc dự án thấp giọng nói.

“Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi.

Vũ Phong Toàn liếc nhìn Vũ Hải Yến, ánh mắt sắc bén không thu liễm lại, ông ta lại ngồi xuống để đầu bớt choáng váng.

Sau khi mắng mỏ, ông ta bắt đầu xoa dịu Giám đốc dự án: “Tôi cũng biết anh làm vị trí này không dễ dàng, nhưng tôi nói với anh ngay tại đây. Con bé đến công ty chúng ta làm việc. Thân phận đầu tiên của con bé là nhân viên công ty, là con gái của tôi thì sao, đều phải nghe theo sự quản lý của anh. Nhìn Linh Đan xem, lúc trước anh quản lý con bé như thế nào thì cũng quản lý Vũ Hải Yến như thế đó.”

“Vâng.”

Giám đốc dự án sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Ông ta vội vàng lau hai cái, rồi tiếp tục cúi đầu.

Nếu lúc trước không phải biết Vũ Linh Đan không được Vũ Phong Toàn chiều chuộng, tính cách của cô cũng trầm lặng thì ông ta đã không dám làm như vậy với Vũ Linh Đan.

Bây giờ lại là Vũ Hải Yến, người này mới có khí chất của con gái cưng của Vũ Phong Toàn. Đừng nói ông ta sẽ cho vài phần mặt mũi, nhìn khắp công ty này, ngoại trừ Vũ Phong Toàn, ai dám không để Vũ Hải Yến vào mắt?

Những lời này cũng chỉ là nói trong lòng mà thôi.

Nhưng nói đi nói lại, dù sao Vũ Linh Đan cũng là từng bước leo lên, tính cách đã được mài dũa, lại có năng lực làm việc, thật sự khiến ông ta không cần lo lắng.

Sự đối lập cao thấp như vậy khiến Giám đốc dự án không thể không muốn nói điều gì đó tốt đẹp về Vũ Linh Đan để cô sớm quay lại.

“Được rồi, anh đi ra ngoài đi.”

Vũ Phong Toàn xua tay, ông ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt già nua của ông Trương, làm cho người ta cảm thấy muốn đuổi đi.

Sau đó, lúc này mới là lúc nói đến chuyện chính.

Đầu tiên Vũ Phong Toàn cho mình uống một ít thuốc hạ áp, sau đó bảo Vũ Hải Yến rót nước cho mình, sau khi nguôi giận, ông ta nhìn Vũ Hải Yến.

Vũ Hải Yến ở một beeb vốn đã sợ đến mức hai chân đều phát run, hai mắt to được trang điểm cẩn thận tràn đầy sợ hãi, cô ta run rẩy gọi một tiếng bố.

“Đây là công ty, còn muốn bố dạy con bao nhiêu lần nữa?”

Vũ Phong Toàn tức giận không kiềm chế được há to miệng, thậm chí bàn tay còn vô thức vỗ bàn.

Cái đập bàn kia như giáng thẳng vào mặt Vũ Hải Yến, Vũ Hải Yến đang đau đớn nhảy dựng theo, tránh sang một bên, khiến cô ta càng sợ hãi không dám nói nữa.

“Bố, con thấy không có việc gì nên mới ra ngoài đi mua sắm. Bố đừng tức giận như vậy, cẩn thận kẻo bệnh tim lại tái phát.”

Vũ Hải Yến miễng cưỡng ngẩng đầu, mỉm cười một cái, làm nũng nói.

“Co còn biết sức khỏe của bố không tốt sao?”

Sắc mặt Vũ Phong Toàn trắng bệch rồi lại tái xanh, toàn thân chuyển sang một màu khác.

Ông ta luôn chiều chuộng Vũ Hải Yến, ngày thường ông ta cũng không nỡ mắng mỏ gì cả. Lúc này mới thấy Vũ Hải Yến hoàn toàn bị ông ta dạy dư rồi, không làm nên chuyện gì cả.

Vũ Phong Toàn ngồi ở bàn làm việc, không có sức lực nhìn Vũ Hải Yến, chỉ ra hiệu cho cô ta ngồi xuống đối diện với ông ta, sau đó hỏi: “Bản kế hoạch đó khi nào con đưa đến đây?”

“A, không phải nói còn một tuần nữa sao?”

Vũ Hải Yến nghi ngờ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.