Trong lễ đường rộng lớn, không có ai khác ngoại trừ hai người bọn cô.
Lời Thẩm Mộ nói như chứa đầy mê hoặc, khiến Khương Vu không tự chủ được mà đi về phía chị.
Thẩm Mộ trong mắt cô quả thật vô cùng xinh đẹp, cô trong mắt Thẩm Mộ sao có thể không phải? Thẩm Mộ nghĩ, Khương Vu vốn nên như vậy, trang điểm như một cô công chúa, làn váy đong đưa theo mỗi bước chân, vòng hoa phấn nộn nghịch ngợm trên đầu, hoàn toàn không có khí thế nghiêm túc thường ngày. Mà lúc này, trong mắt em chỉ có cô, chỉ biết đi về phía cô.
Thẩm Mộ vươn tay, đỡ Khương Vu bước lên bục. Dải ngân hà trên đầu vô cùng lộng lẫy, phủ ánh sáng bạc xuống hai người bên dưới.
Trong mắt Khương Vu tràn đầy nghi hoặc. Như hiểu được ý đối phương, Thẩm Mộ thanh thanh giọng rồi mở miệng: "Cô Khương Vu, cô đồng ý trở thành vợ cô Thẩm Mộ không? Bất luận thuận lợi hay khó khăn, khỏe mạnh hay đau ốm, giàu sang hay nghèo khổ, đều sóng vai một đời, không rời không bỏ?"
- Em... - Khương Vu ngây ra, câu nói đến miệng lại tắc nghẹn. Lời hứa hẹn này quá nặng, cô thật sự cho được sao?
Thẩm Mộ lại không ngại cô chần chờ, kiên định nói: "Em đồng ý."
Loại chuyện này cũng tự quyết định được sao? Khương Vu bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghe Thẩm Mộ tiếp tục nói: "Vậy cô Thẩm Mộ, cô đồng ý trở thành vợ cô Khương Vu không? Bất luận thuận lợi hay khó khăn, khỏe mạnh hay đau ốm, giàu sang hay nghèo khổ, đều sóng vai một đời, không rời không bỏ."
Lần này cũng là tự hỏi tự đáp, chẳng qua Thẩm Mộ đáp chắc chắn hơn vừa rồi nhiều.
- Tôi đồng ý.
Trong ánh mắt đó chứa đầy sự chân thành và thâm tình, khiến nội tâm Khương Vu chấn động.
Giờ phút này, cô xác định hơn bất kì lúc nào, rằng Thẩm Mộ nói yêu cô không phải chỉ là một câu đùa vui.
- Bây giờ, cô dâu có thể hôn cô dâu. - Thẩm Mộ tự chủ trì nghi thức cho hôn lễ của chính mình. Trước khi áp lại gần Khương Vu, cô còn cong môi cười nhẹ, quyến rũ mà mê người, - Lần này không cho em nhắm mắt, phải nhìn chị cho kĩ.
Khương Vu cảm thấy mình như một con rối gỗ, mà dây điều khiển nằm trong tay Thẩm Mộ. Cô chưa bao giờ biết mình có thể nghe lời như vậy, hoàn toàn làm theo ý của đối phương. Thẩm Mộ không thích cô nhắm mắt, cô liền mở to, nhìn chị dần dần áp sát, thẳng đến khi nụ hôn đó dừng trên môi.
Trong cái hôn triền miên mà nhiệt liệt ấy, Khương Vu đột nhiên nhận ra:
- Chị là muốn bổ sung cho chúng ta một buổi hôn lễ?
Thẩm Mộ không trực tiếp trả lời. Cô chạm lên vòng hoa nơi đỉnh đầu Khương Vu, rồi vuốt ve gương mặt đối phương: "Chị nghĩ nếu tất cả trở nên trang trọng hơn một chút, có lẽ em sẽ càng an tâm. Vậy bây giờ, luật sư Khương của chị, em nói thử xem, chị có thành công không?"
Giờ Khương Vu mới hiểu vì sao phụ nữ dù có khôn khéo đến đâu cũng dễ bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc. Lời Thẩm Mộ nói tựa như tiếng trời thánh thót nhất truyền xuống từ chín tầng mây. Bộ dáng chị nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào mình gần như khiến Khương Vu không thể kiềm chế.
- Sao chị lại tốt với em như vậy? - Đây không phải lần đầu tiên Khương Vu hỏi vấn đề này.
Trước kia Thẩm Mộ đều đáp qua loa, nhưng hôm nay trông chị rất nghiêm túc.
- A Vu, bởi vì chị đã đợi rất nhiều năm mới đợi được em. Em là món quà của vận mệnh. Tuy hôn lễ này của chúng ta không ai chúc phúc, không có người thân, thậm chí không có được một vị trưởng bối tin cậy ở bên làm bạn, dẫn em bước đến, nhưng em phải tin tưởng, đưa em đến bên chị là trời xanh đã an bài.
Khương Vu nghĩ, Thẩm Mộ nhất định đã xem cô như người yêu lí tưởng chị chờ đợi từ lâu. Cô thật sự không biết mình có đủ tốt để đáp lại sự chờ mong quá lớn ấy hay không?
Mà nói xong suy nghĩ giấu trong lòng đã lâu, Thẩm Mộ nhẹ nhàng để sát vào, hôn lên trán Khương Vu.
Thẩm Mộ rất thích hôn. Rời giường, sắp ngủ, ra ngoài, ăn cơm, thậm chí lúc Khương Vu đang làm việc, người này cũng sẽ thò qua ôm ấp hôn hít. Nhưng nụ hôn vừa rồi có chút khác. Thẩm Mộ rất cẩn thận, tựa như chị vừa nói, cô là một món quà quý giá. Cô có thể nhìn đến một Khương Vu rất chân thật trong mắt Thẩm Mộ. Một Khương Vu động tình, đây quả là thể nghiệm quá xa lạ.
- Em thích chiếc áo cưới này không? - Thẩm Mộ cười hỏi.
Khương Vu dù có muốn dối lòng cỡ nào đi nữa thì lúc này cũng không thể đưa ra một đáp án trái lương tâm: "Thích, thích muốn chết. Đúng là gặp quỷ, chị ngay cả cái này cũng biết."
- Biết thời trẻ con ấu trĩ nhất của em cũng có một giấc mộng công chúa.
Thẩm Mộ chỉnh lại vòng hoa trên đầu Khương Vu: "Như vậy từ nay về sau em chính là công chúa của chị."
Khương Vu mỉm cười nói: "Vậy còn chị? Chị là Doraemon không gì làm không được sao?"
Thẩm Mộ cười lắc đầu: "Ngược lại, nói không chừng khi còn nhỏ em là Peter Pan của người khác."
Khương Vu không hiểu lắm ý tứ trong lời của Thẩm Mộ. Thẩm Mộ cũng không định giải thích. Cô kéo Khương Vu vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy.
- Tối nay ở đây cũng chỉ thuộc về chúng ta, mình qua đêm tại đây luôn, không đi nữa.
- Chị đã sớm lên kế hoạch rồi sao?
- Đương nhiên, đây là năm mới đầu tiên chúng ta bên nhau.
- Sau này sẽ còn rất nhiều. - Đây là lần đầu tiên Khương Vu nói lên chờ mong với tương lai hôn nhân của mình, lại hiếm khi nói lời tâm tình. - Năm mới vui vẻ, Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ cảm thấy trong lòng nháy mắt đã bị cô nàng này lấp đầy.
Sau này sẽ còn cùng nhau đón rất nhiều cái Tết nữa, đây đã là lời hồi đáp tốt nhất mà Khương Vu nói ra được.
- Năm mới vui vẻ, A Vu.
***
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc, ngày đầu tiên quay lại công việc của năm mới, Khương Vu đi làm như thường lệ. Vừa bước vào cửa chính Hoa Sách, chào cô nàng tiếp tân Tiểu Trần xong, cô đã bị Giang Sam ngăn lại.
Giang Sam mặc cả bộ đỏ thẫm, khoác tay Khương Vu: "Gần đây có chuyện vui gì, kể nghe chơi?"
Khương Vu trợn mắt: "Lời này... là sao?"
Giang Sam đưa ngón trỏ xoay hai vòng trên mặt cô, chế nhạo: "Luật sư Khương trước giờ nghiêm túc đoan trang, ít khi nói cười của chúng ta, hôm nay khóe miệng đều chạy đến lỗ tai rồi. Em mặc cả cây đỏ thẫm cũng không át được khí sắc của chị. Mặt mày hồng hào, chậc chậc chậc, nói, có phải yêu rồi không?"
Nhớ đến nghi lễ kết hôn hôm Tết cùng với chuyện khiến người ta say mê điên cuồng đêm đó, Khương Vu thấy hơi ngượng ngùng: "Thật ra chị..."
- Vị này chính là luật sư Khương của chúng cháu, hai ông bà nếu có vấn đề gì có thể nhờ chị tư vấn. - Tiểu Trần vẻ mặt có lỗi, dẫn hai ông bà cụ tuổi thất thập cổ lai hi đến chỗ Khương Vu.
Khương Vu hơi nhướng mày kinh ngạc. Còn tưởng rằng sắp đến Tết Nguyên Đán, kiện tụng sẽ giảm nhiều, kết quả mới nghĩ vậy mấy ngày đã có ủy thác tìm tới cửa.
Khương Vu dẫn người ủy thác vào phòng tiếp khách. Hai ông bà cụ nhìn có vẻ còn đang giận dỗi, đều ngồi quay lưng, không ai để ý tới ai.
- Ông bà...
Khương Vu còn chưa nói dứt câu, cụ ông đã mở miệng trước, có điều không phải là nói cho Khương Vu nghe: "Bà còn không mau theo tôi về nhà. Từng tuổi này rồi còn muốn chạy tới đây để mấy đứa nhỏ chế giễu."
Khương Vu nhìn sang cụ bà ngồi một bên, liền thấy cụ bà dứt khoát nói: "Tôi không về. Hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với ông."
- Ly hôn cái gì. Sống cả đời, dù là bà hay tôi cũng đều bước một chân vào quan tài rồi.
- Phải, chính vì vậy nên giờ còn không ly hôn là không kịp nữa.
Khương Vu rót hai cốc nước trà trấn an cảm xúc hai ông bà rồi mới bắt đầu dò hỏi đầu đuôi mọi chuyện.
Hai ông bà lấy nhau từ thời trẻ, cùng nhau trải qua bao sóng gió suốt năm mươi năm. Bọn họ cùng chăm sóc cha mẹ hai bên, cùng nuôi nấng bốn người con, nuôi con xong lại bắt đầu bận rộn với đời cháu, hiện giờ bọn nhỏ đều đã lớn, đứa đi học đứa đi làm, vững cánh bay cao, không còn gì vướng bận nữa.
Cụ bà ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề, một đầu tóc bạc cũng được xử lý gọn gàng. Bà thở dài: "Cả đời như vậy rồi, bà không lo lắng gì nữa. Chỉ muốn ly hôn, muốn sống vì bản thân mấy ngày."
Cụ ông một bên nghe vậy liền mở miệng phản bác: "Dù sao tôi không ly hôn. Từng tuổi này rồi, hơn nữa, hơn nữa..."
Hơn nữa cái gì, cuối cùng cụ ông cũng không nói ra.
Mắt thấy hai người lại quay lưng, im lặng, Khương Vu vội đứng giữa, định tìm đề tài nói chuyện. Kết quả chưa kịp mở miệng, cụ bà đã thở dài nói: "Nha đầu à, nếu con không chê cười thì hôm nay để ông bà nói cho hết lời. Nói xong thì tan."
Khương Vu nắm tay cụ bà, dịu giọng nói: "Bà, bà có thể nói con nghe suy nghĩ thật sự trong lòng không? Vì sao lại muốn ly hôn?"
- Cả đời bà đều ở cái thành phố Kinh Nguyên này. Lúc còn trẻ thì phải lo cho ổng, lo cho con cái, lo cho cha mẹ. Bây giờ bà già rồi, cuối cùng cũng có thời gian cho bản thân. Con trai út của bà định cư phía nam, nói là muốn đón ông bà qua xem. Ổng lại chết sống không chịu đi. Thì thôi, ổng không đi bà tự đi, nhưng ổng lại giấu chứng minh của bà làm bà chẳng đi đâu được.
Khương Vu nghe cụ bà nói xong liền nhìn thoáng qua cụ ông, chỉ thấy sống lưng ông cứng còng, tuy nhìn không tới mặt nhưng cũng có thể cảm giác được sự căng thẳng mất tự nhiên.
- Cũng không phải vì mỗi chuyện này mà đã nhiều lắm rồi. Lúc còn trẻ ổng bận, bà săn sóc ổng. Chỉ cần ổng lo cho gia đình là được, có chăm chút cho bà không bà cũng không để ý. Nhưng bao nhiêu năm qua, bà cũng không phải khúc gỗ, bà cảm thấy cuộc sống này thật quá vô vị. Mấy hôm trước bà may cho ổng bộ đồ, ổng không chịu mặc, thử cũng không thèm thử đã vứt sang một bên. Không phải bà tiếc tiền của hay thời gian, bà chỉ cảm thấy... tấm lòng mình bị người ta ném xuống đất. - Cụ bà nói với giọng nghẹn ngào.
Chuyện vặt trong cuộc sống, nói là nghiêm trọng thì chưa tới. Nhưng vì sao chuyện đơn giản như vậy, có lẽ một ánh mắt, một câu nói, một món quà nhỏ đã đủ để vuốt thuận chút không cam lòng trong cụ bà mà lại có người cả đời cũng không chịu làm?
Cụ ông vẫn không quay lại, nhưng Khương Vu biết ông nhất định cũng đang lắng nghe cẩn thận cuộc đối thoại của hai người.
Khương Vu cười cười, lớn tiếng nói: "Bà, con đưa cho bà một bản hợp đồng ủy thác. Chỉ cần bà ký tên là trở thành người ủy thác của con. Nếu ông không đồng ý thỏa thuận ly hôn, vậy con sẽ giúp bà cãi thắng vụ kiện này."
Cụ ông thật sự không ngờ một luật sư danh tiếng lại thật sự chịu nhận vụ mâu thuẫn gia đình bé như hạt mè của bọn họ, lập tức sốt ruột.
- Tôi... tôi không ly hôn.
Khương Vu nhún vai: "Ông ơi, bây giờ con đại diện cho thân chủ nói với ông một số vấn đề liên quan đến chuyện ly hôn. Hy vọng ông có thể thẳng thắn, ăn ngay nói thật, như vậy mới có cơ hội tranh thủ hòa giải."