Cố Sanh Phi ngồi một bên, biểu tình không nóng không lạnh. Cô ta hống hách đã quen nên tự nhiên cô ta không thể nhiệt tình với Cố Phán Yên.
Tuy rằng người đang ngồi ở trên sô pha, nhưng tầm mắt đa số đều là dừng trên người Giang Vũ Lan.
Bởi vì Cố Sanh Phi đối Giang Vũ Lan có ân tình nên biểu tình của hắn đối với cô ta nhẹ nhàng hơn đối với bà Cố.
Chỉ hắn cảm thấy dường như Cố Sanh Phi không nhớ mình?
Cố Sanh Phi có chút lúng túng khi ngồi đối diện với Cố Phán Yên, cô ta không quen ở trong tình thế bị động như vậy. Rõ ràng ngay từ đầu là cô ta không nghĩ phải gả đến Giang gia để Cố Phán Yên thay thế, hiện tại trông cô ta xuống sắc còn Cố Phán Yên dường như sinh hoạt dễ chịu đến da thịt trắng hồng. Thấy thế cô trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt là khi Giang Vũ Lan tự mình lột một quả quýt cho Cố Phán Yên còn cẩn thận bỏ lớp lụa trắng bên ngoài.
"Anh rể, em có thể gọi anh như vậy được không?" Cố Sanh Phi cười ngọt ngào, "Anh rể và chị hình như có quan hệ thật tốt, thật hâm mộ."
Giang Vũ Lan nghe vậy cong môi cười và nhìn về phía cô, với một ánh mắt dịu dàng mà hắn thậm chí còn không nhận ra.
"Về sau nếu cô cưới người yêu mình, thì cũng sẽ được chiều chuộng vậy thôi." Giang Vũ Lan hiếm khi tốt bụng nói.
Cố Phán Yên vô thức đan các ngón tay của mình vào nhau.
Mặc dù từ lâu cô đã biết Giang Vũ Lan đối với Cố Sanh Phi khác biệt, nhưng khi thực sự nhìn thấy thái độ của hắn đối với cô ta, cô cảm thấy mình vẫn có chút không thoải mái.
Giang Vũ Lan chưa bao giờ đối xử dịu dàng với cô như vậy luôn lạnh nhạt thờ ơ, trên giường cho dù rất nhiệt tình nhưng đối với Cố Phán Yên vẫn thiếu một chút ôn nhu.
Chỉ vì cô không phải là người trong lòng của hắn, cho nên mới không được đối xử nhẹ nhàng như vậy, Cố Phán Yên có chút buồn bực nghĩ.
Nhưng Cố Phán Yên không biết rằng chính Giang Vũ Lan không biết đối xử như thế nào với cô, cô quá hiểu chuyện, chưa bao giờ làm nũng hay ra vẻ, bị hắn lăn lộn tàn nhẫn cũng chỉ là nhỏ giọng khóc nức nở vài tiếng, cuối cùng vẫn là để hắn tùy ý hắn thỏa mãn. Sự say mê của hắn với cơ thể của cô thực chất là một biểu hiện của tình cảm hắn dành cho cô.
Hắn không biết phải đối xử thế nào với cô, vì vậy hắn phải gần cô hơn một chút, như thế hắn mới có cảm giác hai người thật sự là vợ chồng.
"Em không có may mắn như chị." Cố Sanh Phi nói, nước mắt nước mắt liền chảy xuống, cô ta ngượng ngùng lau nước mắt rồi gượng cười "Lúc đầu là em mù quáng, vì tên cặn bã đó mà quên mình. "
"Ôi trời, tất cả đều là chuyện trong quá khứ sao lại nhắc lại nữa?" Bà Cố lấy khăn giấy lau nước mắt cho Cố Sanh Phi "Chỉ cần con không sao là tốt, đừng nghĩ nhiều nữa, con gái mẹ ngoan như vậy nhất định sẽ gặp được người đàn ông tốt, sau này nếu tìm được người đàn ông tốt như Vũ Lan mẹ càng yên tâm. "
Những lời của bà Cố không có gì đáng chê trách, như Giang Vũ Lan cảm thấy hơi khó chịu. Xét cho cùng hắn là anh rể của cô ta, so sánh hắn với chồng tương lai của Cố Sanh Phi, Cố Phán yên sẽ thấy không vui.
Nghĩ đến đó, hắn quay đầu nhìn Cố Phán Yên. Cô ngồi đó với vẻ mặt vô cảm, không nhìn rõ được cảm xúc. Mặc dù Cố Sanh Phi đang khóc trước mặt cô, nhưng cô không có lấy một câu an ủi.
Im lặng như người xa lạ.
Giang Vũ Lan cau mày nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Cố gia có thể không tốt như hắn nghĩ.
Đúng lúc này, người hầu trên lầu đi xuống nói: "Ông chủ dậy rồi."
Cố Phán yên lập tức đứng dậy "Con lên lầu gặp chú, mọi người cứ nói chuyện đi." Cô thực sự quan tâm đến chú mình, cũng muốn để Giang Vũ Lan có cơ hội nói chuyện với Cố Sanh Phi. Hắn dù gì cũng có tình cũ với Cố Sanh Phi có người vợ như cô ở giữa rất bất tiện.
Ai ngờ rằng lúc cô đứng dậy, Giang Vũ Lan cũng đứng theo "Đi thôi."
Cố Phán Yên có chút kinh ngạc nhìn Giang Vũ Lan.
"Thất thần gì đó?" Giang Vũ Lan đi đến bên cạnh Cố Phán Yên thuận tay xoa đầu cô, thích thú bởi cái chạm nhẹ mang cảm xúc mềm mại, nheo mắt lại, tâm tình rất tốt "Đi thôi, em có phải là đứa trẻ lên ba không? Còn cần anh dắt đi sao? "
Cố Phán Yên giật mình, mặt hơi phiếm hồng, ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt cô mình và Cố Sanh Phi cúi đầu chạy vội lên lầu.
"Lúc trước còn ở nhà nó cũng thế..." Bà Cố cười.
Giang Vũ Lan quay đầu nhìn bà Cố, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười "Đáng yêu không?"
Khuôn mặt bà Cố hơi cứng đờ cố nặn ra nụ cười "Đúng vậy, tính tình của Phán Yên luôn được quý mến mà."
Hắn gật đầu đồng tình với câu này.
Nếu cô không đáng yêu luôn làm cho người khác yêu thích, sao anh có thể không muốn lạnh nhạt với cô như vậy.
Cố Sanh Phi đứng sau lưng bà Cố, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta không cam lòng!
Rõ ràng Giang Vũ Lan cái gì cũng tốt, sự dịu dàng, nụ cười và tình yêu của hắn nên thuộc về cô ta. Cố Phán Yên có gì tốt?!
Cô ấy thực sự không cam lòng!
Cố Phán Yên vội vã lên lầu hai, gõ cửa bước vào phòng ngủ, sau một thời gian nghỉ ngơi, ông Cố có vẻ không tồi, lúc này ông rất cao hứng vì cô đã trở về. Nhìn thấy cô có vẻ sống tốt, cũng coi như hơi hơi yên tâm,cũng may là Cố Phán Yên không chịu ủy khuất gì trong Giang gia.
Mặc dù là người khiến Cố Phán Yên phải gả vào Giang gia nhưng ông vẫn mong cô có một cuộc sống tốt.
"Chú, chú khỏe không?" Cố Phán Yên ngồi xuống bên mép giường.
"Không tệ, thật ra chỉ là làm việc quá sức thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ không có vấn đề gì." Ông Cố xua tay "Đừng lo lắng."
"Khoảng thời gian trước chú thực sự rất vất vả." Cố Phán Yên gật đầu.
Lúc này, Giang Vũ Lan cũng bước vào "Chào chú."
" Giang tiên sinh cũng tới đây sao?" Ông Cố ngạc nhiên.
"Chú cứ gọi là Vũ Lan dù gì cháu cũng là hậu bối chú không cần khách sáo như vậy."
Giang Vũ Lan ngồi xuống cạnh cô, hơi thở của hắn đến gần, cô liền nhớ tới hành động xoa đầu vừa rồi của hắn, khuôn mặt đỏ bừng lên.
"Phán Yên, đi rót cho ta một tách trà." Ông Cố nói.
Cố Phán Yên khó hiểu, nhưng ngoan ngoãn gật đầu "Được, chú chờ một chút."
Giang Vũ Lan trong lòng biết có lẽ ông Cố có chuyện muốn nói chuyện riêng với hắn nên hắn vẫn ngồi đó.
Ngay khi Cố Phán Yên bước ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy Cố Sanh Phi đang đi lên cầu thang.
"Cố Phán Yên." Cố Sanh Phi nói "Gần đây cô có vẻ sống không rất tốt."
"Cảm ơn, không tệ lắm." Cố Phán Yên nhẹ nhàng đáp, cô muốn rời đi ngay khi cô vừa nhấc chân lên Cố Sanh Phi liền tiến lên một bước chặn đường cô.
"Cô làm gì vậy?" Cô ngước nhìn Cố Sanh Phi.
"Giang Vũ Lan căn bản là chồng tôi." Cố Sanh Phi khoanh tay ngạo mạn nói: "Cô đã lấy trộm đồ của tôi không cảm thấy có lỗi sao?"
"Tôi nhớ rằng là cô không chịu gả nên tôi mới bị ép qua đó." Cố Phán Yên cảm thấy buồn cười. "Bây giờ cô đang chỉ trích tôi sao? "
"Nhưng đừng quên, cô cũng dùng cuộc hôn nhân này để đổi lấy một số lợi ích mà phải không?" Cố Sanh Phi coi đó là điều hiển nhiên "Gia đình tôi nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, nếu cô cứ vậy mà mặc kệ chúng tôi thì đúng là đồ vô lương tâm. "
"Vậy hả?" Cố Phán Yên không nghĩ cô ta lại quan tâm nhiều đến những đóng góp của cô cho Cố gia.