Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 7



Nữ nhân sống trên đời đều không dễ dàng, cần gì phải dùng lễ quỳ lạy phân chia ra cao thấp sang hèn? 

Chỉ cần là nữ nhân, bất luận thân phận thế nào, địa vị ra sao, đều là miếng mồi bị thế đạo nuốt chửng hoặc sắp bị nuốt chửng mà thôi…

"Có gì khác biệt đâu chứ...", trong lòng ta cười nhạo. 

Nâng mắt lên, ta bắt gặp ánh sáng châu ngọc dịu dàng khảm trong mái tóc đen như gấm của thiếp thất, như thể dải ngân hà ngước nhìn lúc đêm khuya ngày Trung thu, tự thành một dải sao lấp lánh rực rỡ. 

Thiếp thất nghe vậy, cơ thể gầy gò ẩn trong chiếc váy áo trắng như ánh trăng khẽ run lên, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy. 

Lúc này ta mới nhìn rõ mặt nàng ta. 

Đúng là một dung mạo đặc biệt. 

Làn da trắng như lớp sữa hạnh nhân vừa mới đánh lên, ngũ quan xinh xắn đáng yêu. 

Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời ẩn chứa chút tinh ranh, thật sự là vô cùng lanh lợi. 

Đừng nói là nam nhân, ngay cả ta - một nữ nhân - nhìn nàng ta cũng không khỏi động lòng. 

Vì vậy, ta không khỏi dịu giọng hỏi: "Ngươi tên gì?"

“Tử Diệu." Giọng nói trong trẻo lại có chút thẳng thắn.

"Đúng là cái tên mộc mạc..."

Ta đem hai chữ "Tử Diệu" ngẫm nghĩ trong lòng một chút, sau đó trịnh trọng giới thiệu bản thân: "Ta là Lý Cẩn." 

Ta sai nha hoàn dâng trà nước và điểm tâm, lại mời Tử Diệu ngồi xuống. 

Nói chuyện phiếm đôi câu, ta liền biết được đại khái tình hình của Tử Diệu. 

Cha nàng là tiên sinh dạy học, mẹ là thợ thêu. 

Tiếc thay ba năm trước Giang Nam đạo dịch bệnh hoành hành, cướp đi cha của nàng ta.

Năm nay lại có một trận lũ lụt khác ở Giang Nam, mẹ nàng c.h.ế.t đói.

Không còn cách nào khác, phải bán thân trên đường để chôn mẹ, nàng bị Tưởng Cửu Tư, một con ch.ó chuyên lợi dụng người khác đưa về Hầu phủ.

Ba đồng bạc và năm đấu thóc đổi lấy được một cô nương xinh đẹp.

Càng thêm khinh bỉ Tưởng Cửu Tư, ta cũng không khỏi thương xót Tử Diệu. 

Quả là một người đáng thương số một. 

Trước kia ta chỉ thấy trưởng tỷ đáng thương, nhị tỷ đáng thương, bản thân đáng thương, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy nữ nhân dưới gầm trời này, ai ai cũng có chỗ đáng thương riêng. 

Ta cũng không biết mình có thể làm gì cho Tử Diệu đây?

Suy nghĩ một chút, ta nhẹ giọng nói: "Tử Diệu, muội gả vào Hầu phủ, chính là người của ta rồi. Nếu có thứ gì muốn, y phục trang sức, điểm tâm trâm cài, nhất định phải nói với ta. Ta quản lý một phần việc nội trợ trong phủ, ít nhiều cũng có thể nói được đôi lời trước mặt hạ nhân. Thứ có thể kiếm được, ta sẽ cố gắng hết sức kiếm cho muội." 

Tử Diệu lựa lời nói rất ngoan ngoãn cẩn thận: "Phu nhân, thiếp đến Hầu phủ chỉ là vì một bữa cơm no." 

"Vậy muội thích ăn gì?", Ta truy hỏi.

Tử Diệu còn chưa trả lời, Tưởng Cửu Tư đã vội vã xông vào.

"Lý... Lý Lăng, nàng có ghen tuông cứ nhắm vào ta, là ta nhất quyết muốn nạp thiếp! Không liên quan đến Tử Diệu!" 

Vị công tử mặc cẩm bào thận trọng chắn trước mặt Tử Diệu, giọng điệu gấp gáp quát về phía ta. 

Mỗi khi ta đối với sự hoang đường của Tưởng Cửu Tư, luôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn luôn có thể bày ra trò mới, tăng thêm nhận thức mới của ta về hắn. 

"Bẩm phu quân, thiếp tên là Lý Cẩn. Lý Lăng là khuê danh của tỷ tỷ, phu quân cẩn thận lời nói, đừng gọi bừa." 

Ta đứng dậy, không âm không dương, không mặn không nhạt hành lễ với hắn. 

Tưởng Cửu Tư sững người. 

"Công tử đừng làm khó, tỷ tỷ chỉ hỏi ta thích ăn gì để tỷ ấy chuẩn bị."

Tử Diệu bất đắc dĩ mở miệng, giải vây cho ta. 

Tưởng Cửu Tư ấp úng hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ tay Tử Diệu tỏ ý an ủi, lại tiến lên vỗ vỗ vai ta.

"Lý Cẩn, nàng cũng giống như tên của nàng vậy, ôm ngọc nắm châu, là người trong sáng như ngọc. Năm xưa phủ Xương Bình Hầu đến Lý gia cầu thân, quả nhiên là cha có tầm nhìn xa trông rộng. Thê thiếp hòa thuận, cũng là chuyện may mắn của gia môn." 

Ta tên là Lý Cẩn, Cẩn của cây mộc cẩn! 

Quá đủ rồi đấy! 

Lấy phải thứ đồ chơi như thế, đổi lại là ai chắc cũng muốn chết. 

Thế nhưng ta lười mở miệng nói thêm gì đó với tên súc sinh đội lốt người trước mắt này. 

Chỉ là theo cái chạm của hắn, nửa người ta cứng đờ, hận không thể xé hết vải vóc chỗ vai áo mà đốt đi.

Không, không đúng, bị Tưởng Cửu Tư chạm vào như vậy, cả bộ y phục đều không cần nữa! 

Tưởng Cửu Tư đụng phải đinh mềm, mất hết mặt mũi, nói xong mấy lời khách sáo liền lúng túng tìm cớ chạy mất. 

Ta bị hắn chạm vào vai, vội vàng thay y phục.

Ta chỉ đành để Tử Diệu ngồi đây đã, còn dặn dò nha hoàn đi lấy chút điểm tâm mềm dẻo cho nàng nếm thử. 

Vừa thay xong y phục mới, từ sau tấm bình phong đi ra, ta lại phát hiện trong phòng trống trơn, một bóng người cũng không có. 

"Chờ đã, thiếp thất mới nạp của ta đâu rồi?!" 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.