Hắn nói là đi làm việc công báo cáo chức vụ, nhưng ta cùng hắn đều hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Người đàng hoàng nào lại vừa mới qua canh năm, trời còn chưa sáng hẳn đã vội vã đi báo cáo chức vụ chứ?
Cưới được chính thê rồi, hôn sự đã thành, hắn liền có thể thoải mái ra ngoài tìm hoa vấn liễu.
Ta cũng chẳng buồn hỏi hắn đi dạo kỹ viện hay tìm tiểu thiếp, chỉ âm thầm nhắc nhở bản thân.
Phải ít ngủ lại với phu quân.
Nhỡ đâu hắn lây bệnh hoa liễu cho ta...
Ta muốn chết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ c.h.ế.t vì bệnh hoa liễu.
Nếu có thể, ta muốn c.h.ế.t càng nhanh gọn càng tốt.
Không đau đớn, cũng không chịu nhục nhã.
Tiễn tân lang đi rồi, ta còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã phải vội vàng bò dậy đến chỗ bà mẫu thỉnh an.
Cả nhà trên dưới phủ Xương Bình Hầu, ai ai cũng đang dòm ngó ta, tân nương mới về nhà phu quân.
Ăn vội vài miếng điểm tâm nguội lót dạ, trang điểm qua loa, lấy phấn che đi quầng thâm mắt, ta vội vã đến chỗ bà mẫu.
Sau khi dâng trà cho bà mẫu, ta được ban thưởng hai chiếc vòng ngọc màu sắc khá tốt, cùng với một câu hỏi không mặn không nhạt: "Vừa mới về nhà phu quân đã không giữ được trái tim của phu quân rồi sao?"
Đúng là nhiều năm làm dâu mới thành bà mẫu.
Cuối cùng cũng có người để bà ta sai khiến như nha hoàn rồi.
Ngay từ đầu đã ra oai phủ đầu ta.
Tiếc thay hiếu đạo lớn hơn trời, bà mẫu có thể mỉa mai ta, còn ta là phận dâu con, nếu dám cãi lại ắt sẽ bị ăn tát.
Thôi thì nhịn vậy.
Phu quân ta vừa là thế tử, cũng vừa là con trai độc nhất của trưởng phòng.
Hôm nay là ngày dâu mới dâng trà ra mắt mọi người, các tỷ muội của nhị phòng, tam phòng đều tụ tập ở chính sảnh.
Ta lúc có lúc không nghe thấy tiếng cười khẩy hả hê của họ, trong lòng cũng hiểu rõ họ đang vui sướng khi thấy ta gặp chuyện không may.
Nhưng nào có bằng chứng.
Vừa mới về nhà phu quân, mọi sự còn mù mờ, đâu dám chấp nhặt với bậc trưởng bối trong phủ.
Ta đành cố gượng cười, vất vả lắm mới nhận mặt được mọi người, lại còn bị giục giã "sớm ngày khai chi tán diệp" cho Hầu phủ.
Thoát khỏi màn chào hỏi ấy, coi như xong việc.
Sau một hồi lao lực, trời đã quá ngọ.
Đứng hầu hạ bà mẫu và các tỷ muội dùng xong bữa cơm, ta mới được trở về viện của mình.
Nhà bếp cách nơi ở một khoảng khá xa, nên thức ăn nha hoàn mang tới hầu như chỉ còn ấm nóng chút xíu ở lớp dưới cùng.
Cơm nguội mỡ đông cứng, khó nuốt vô cùng.
Thế nhưng bà mẫu đã giao cho ta một phần quyền quản gia của Hầu phủ.
Buổi chiều ta còn phải kiểm tra sổ sách, xem xét từng việc, đốc thúc hạ nhân.
Cố qua loa mấy miếng cơm, ta đè nén cơn buồn nôn, bắt đầu kiểm tra sổ sách.
Không nôn lên sổ sách đã là Lý Cẩn ta thiên phú dị bẩm lắm rồi!
Xong việc với quản sự ở trang viên, rồi đến các ma ma, bà tử khắp nơi trong phủ, ta mới coi như nhận diện được hết thảy.
Tiễn quản gia xong, trời cũng đã tối đen.
Ta chỉ muốn ngã vật ra giường ngủ bù.
Vậy mà lại bị nha hoàn lay dậy, báo rằng Thế tử tối nay sẽ nghỉ lại đây.
Phu quân là cương của thê tử, ta đành phải ăn vận chỉnh tề, chờ hắn trở về.
Ngồi trên ghế, ta gật gà gật gù vì buồn ngủ.
Cuối cùng thì vị phu quân tốt của ta cũng cho người đến báo, tối nay hắn không về.
Tuy không biết vị cô nương hảo tâm nào đã thu nhận vị phu quân xui xẻo của ta, nhưng Lý Cẩn ta vẫn thầm cảm ơn người đã hiến dâng bản thân, giảm bớt cho ta nguy cơ mắc bệnh hoa liễu.
Mệt mỏi rã rời, vừa tháo trâm cài, leo lên giường, ta đã nghe thấy nha hoàn giục giã: "Phu nhân mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy vấn an."
Haha...
Những ngày tháng thế này, một ngày đã quá đủ rồi, huống chi còn ngày mai nữa?
Ta càng thêm chán nản, chỉ muốn c.h.ế.t quách cho xong.
"Ông trời ơi, sao không cho con c.h.ế.t bất đắc kỳ tử đi cho rồi? Sao cứ phải hành hạ con người ta bằng những thứ vụn vặt thế này?"
Gả vào Hầu phủ, xé lịch đếm từng ngày, đã hơn nửa năm trôi qua, ta càng ngày càng thấy cuộc sống này chẳng còn gì đáng luyến tiếc.
Các nha hoàn ngầm nghị luận ta gầy đi trông thấy.
Bà mẫu cũng để ý, ngày nào cũng sai người mang canh bổ dưỡng và thêm đồ ăn cho ta.
Nhưng bà ấy nào phải lo lắng cho ta.
Chỉ là theo luật lệ của triều đình, thê tử mất thì phu quân phải để tang một năm mới được tục huyền.
Hơn nữa, ta vừa mới gả vào đã chết, phu quân ắt sẽ mang tiếng khắc thê.
Đôi khi ta thật sự hâm mộ phu quân.
Hắn là Thế tử của phủ Xương Bình Hầu, dù có "tìm hoa vấn liễu" bao nhiêu lần, bị Ngự sử dâng sớ hạch tội bao nhiêu lần, thì trong mắt bà mẫu, hắn vẫn là cục cưng.
Chỉ riêng cái tên Tưởng Cửu Tư thôi cũng đủ thấy Xương Bình Hầu và bà mẫu yêu thương hắn đến nhường nào.