Rốt cuộc là điều gì đã khiến hai cha con chúng ta đi đến bước đường này?
Ta mở miệng định nói, nhưng nước mắt đã trào ra trước cả lời nói.
"Ngươi hận ta gả ngươi vào phủ Xương Bình Hầu? Nhưng đó là hôn ước đã được định ra từ khi đại tỷ ngươi còn sống, ta làm vậy cũng là vì địa vị của Lý gia trên triều đình."
Trong màn lệ mờ mịt, ta chỉ nghe thấy Lý An Thận thốt ra một câu nói lạnh lùng.
"Vì Lý gia? Thật là một câu nói hay ho "vì địa vị của Lý gia trên triều đình"!"
Nước mắt ta càng lúc càng tuôn rơi, nghẹn ngào nhìn Lý An Thận.
"Giam cầm, khống chế, lợi dụng... Sau khi vắt kiệt giá trị, vì đại cục quan trọng hơn mà tùy tiện vứt bỏ. Hoàng thiên hậu thổ chứng giám, công danh lợi lộc quả thật huy hoàng, nhưng đối với đại tỷ, nhị tỷ và ta, đối với những nữ nhân đã từng thật lòng coi ông là cha, không hề toan tính, thì Lý gia có ý nghĩa gì? Cha có ý nghĩa gì? Huynh trưởng có ý nghĩa gì? Cha, chẳng lẽ chỉ cần cha đội mũ miện đường hoàng, chỉ cần một câu viện cớ, là đủ để hy sinh những đứa con gái của mình hay sao?"
Đối mặt với câu hỏi của ta, Lý An Thận im lặng một lúc, rồi lại mở miệng: "Tất cả tiểu thư khuê các đều có số phận như vậy cả. Chỉ có ngươi là không bằng lòng thôi."
Phải.
Chỉ có mình ta, Lý Cẩn, là không cam tâm.
Sự việc đã đến nước này, ta cũng chẳng muốn biện minh cho mình nữa.
Ta chỉ lặng lẽ lau khô nước mắt, dán lại lá bùa ẩn thân, rồi không chút do dự bước ra khỏi Chiếu Ngục.
Không hề quay đầu lại, dù chỉ một lần.
Duyên phận cha con, hôm nay coi như đã tận.
Từ nay về sau, dù Lý An Thận có bị giết, bị c.h.é.m đầu, bị lưu đày hay được thả tự do, thì ông ta, cùng với cả Lý gia sau lưng ông ta, đều không còn bất cứ quan hệ gì với ta nữa.
Bây giờ, ta phải quay về tìm Tử Diệu
Dù Tử Diệu không phải là người, ta cũng nguyện ý cùng nàng dây dưa đến chết.
Trong mắt đại tỷ, tôn nghiêm là thứ quan trọng hơn tất thảy.
Trong mắt nhị tỷ, tình yêu là thứ quan trọng hơn tất thảy.
Trong mắt huynh trưởng, con đường hoạn lộ là thứ quan trọng hơn tất thảy.
Trong mắt cha, Lý gia là thứ quan trọng hơn tất thảy.
Những người có chung huyết thống với ta, vì đủ thứ trên đời này, tìm đủ mọi lý do, rồi lần lượt vứt bỏ ta.
Vậy thì ta, Lý Cẩn, cũng sẽ vì yêu quái yêu ta nhất, mà từ bỏ tất cả luân thường đạo lý trên thế gian này.
(Hồi kết)
Trong con hẻm nhỏ gần phủ Xương Bình Hầu, ánh nắng ban mai chiếu xuống lớp tuyết đọng, phản chiếu ánh sáng trong vắt.
Chiếc áo choàng lông cáo trắng đã được ta đưa cho Ngộ Sinh, bởi vậy đêm qua khi ra ngoài, ta đã thay bằng chiếc áo khoác lông chồn tím ấm áp hơn.
Thế nhưng, khi nhìn thấy ở cuối con hẻm, Yến Cung Khanh đang đứng đó với thanh trường kiếm trong tay, rõ ràng là đang đợi ta, thì ta lại cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ lồng n.g.ự.c chậm rãi dâng lên, thân thể như rơi vào hầm băng, ngay cả tóc cũng muốn dựng đứng cả lên.
Yến Cung Khanh nhìn ta với vẻ mặt chán ghét tột cùng, giống như đang nhìn thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.
"Lý Cẩn," Nàng chậm rãi rút kiếm ra: "Là phàm nhân, vậy mà lại dám cấu kết với yêu quái Thao Thiết, gây ra nhiều vụ án mạng ở kinh thành, ngươi có nhận tội không?"
"Ta không nhận tội."
Ta quả thực sợ thanh kiếm trong tay Yến Cung Khanh, nhưng cũng không muốn để mặc cho những lời lẽ bẩn thỉu đó hắt vào người mình.
Thở ra một hơi, ta bình tĩnh nói: "Là bọn họ áp bức ta và những nữ tử khác trước, mới dẫn đến tai họa này."
Sắc mặt Yến Cung Khanh bỗng trở nên sắc lạnh như thanh trường kiếm trong tay nàng.
"Ta đã nghe người của Lý phủ và phủ Xương Bình Hầu kể đôi điều về ngươi," Giọng điệu của nàng đầy vẻ khinh miệt: "Ngươi đúng là đã phải chịu đựng chút khổ sở, nhưng đó, chính là lý do để ngươi cấu kết với yêu quái Thao Thiết sao?"
"Một chút khổ sở?" Ta cười lạnh nhìn lại Yến Cung Khanh: "Những khổ sở này ngươi chỉ cần nếm thử một ngày thôi, tin ta đi, ngươi sẽ còn điên cuồng hơn cả ta."
"Cố tình ngụy biện, ngoan cố không thông," Yến Cung Khanh ngẩng đầu, nhìn ta rồi nói: "Ta thấy ngươi cứu cô nương kia, còn tưởng ngươi là người tốt."!
Hai tên đạo sĩ thối tha kia từ núi Long Hổ xuống đây là muốn đi tiêu diệt Tử Diệu!
Nhưng ta rốt cuộc vẫn bị Yến Cung Khanh đưa đi. Lúc bị ném xuống xe ngựa, ta hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Giờ đang là mùa đông, nông nhàn, trên đường cái vắng tanh chẳng thấy bóng người.
Ta chạy một mạch thật lâu mới thấy một quán rượu nhỏ ven đường.
Xông thẳng vào quán, túm lấy tay tiểu nhị, ta gằn giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Tiểu nhị bị vẻ mặt hung dữ của ta dọa cho giật nảy mình, lắp bắp đáp: "Dạ... dạ thưa, đây là vùng giáp ranh giữa huyện Kinh Hồ và huyện Long Trì ạ."